Ánh sáng hắt vào đôi ngươi của Alpha khiến nét mặt chợt hoảng hốt của Văn Cảnh phản chiếu rõ ràng hơn.
Cậu bỗng cảm thấy làn da sau gáy căng lên, tuyến thể nóng dần, như thể mình sắp bị đánh dấu.
Nhưng nó chẳng phải cảm giác lo sợ như lúc trước mà còn nhen nhóm trong đó chút mong chờ được chiếm giữ, trở thành của riêng anh...
Văn Cảnh ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng chắc nịch: "Tôi nói rồi, tôi đã ký thỏa thuận bảo mật thông tin, không thể sử dụng bậy bạ được!"
Phó Tinh Nhàn mỉm cười, cụp mắt xuống: "Là không lục tìm được hay không tiết lộ ra bên ngoài được? Đến việc tìm kiếm cũng không thể thì cấp quyền đó có ích lợi gì?"
Văn Cảnh:...
"Chỉ không được tiết lộ ra bên ngoài thôi."
Phó Tinh Nhàn: "Vậy là tốt rồi. Cậu tự tìm kiếm đi, đừng kể với người khác là được."
Văn Cảnh híp mắt: "Cậu kỳ lạ thật đó, tại sao lại muốn tôi đi lục tìm kho pheromone?"
Cậu dừng một chút, đột nhiên nắm lấy tay anh, nói tiếp: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi tìm người đó?"
Hôm qua vừa mới hôn cậu xong! Thế mà hôm nay lại đẩy cậu ra rồi! Văn Cảnh chợt thấy tủi thân ghê gớm.
Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu: "Cậu nghĩ gì thế? Hôm trước tôi có nói chuyện với bác sĩ Tôn, chú ấy bảo nếu không giải quyết vấn đề này thì sâu trong thâm tâm của cậu sẽ mãi mặc định rằng cậu không chung thủy. Thành ra ngày nào cậu cũng mơ thấy mấy thứ kỳ lạ, ngủ không tròn giấc."
Văn Cảnh: "Sao cơ?"
Phó Tinh Nhàn: "Cho dù cậu sẵn lòng bảo vệ... của quý, thì cũng nghĩ tới tôi một chút được không? Tôi thật sự rất mệt khi ngày nào cũng thấy cậu viết cái đó."
Văn Cảnh:...
Phó Tinh Nhàn: "Hay là thế này, cậu thử tìm kiếm rồi giữ kết quả đó cho bản thân biết thôi. Sau đó cậu chỉ cần trả lời tôi rằng cậu có tìm được người không. Nếu tìm được và chắc chắn người đó có thật, tôi sẽ không dò hỏi cậu thêm mà nhờ người của ba tôi tìm giúp, cậu thấy vậy ổn chứ?"
Văn Cảnh hơi do dự.
Phó Tinh Nhàn: "Chưa xử lý xong chuyện này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."
Văn Cảnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Vậy cũng được."
Ngẫm lại, cậu không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mà còn phải nghĩ cho Phó Tinh Nhàn nữa, vì anh cũng là người trong cuộc.
"Cậu đừng phiền tới chú, nếu tôi không tìm ra thì bỏ qua chuyện này luôn đi." Cậu dựa vào người Phó Tinh Nhàn, thủ thỉ, "Mà có khi người ta chẳng có ấn tượng nào về tôi kìa, chỉ có tôi đây tự nguyện thầm thương trộm nhớ."
"Lúc đó tôi chưa phân hóa. Trong mắt người ta tôi chẳng khác gì một đứa trẻ mít ướt, thế nên không nhất thiết là người ta khiến tôi bị ảnh hưởng."
"Nè nè nè!" Tống Huệ Nhiên bất ngờ lên tiếng, "Hai đứa tụi con..."
Hai người nhanh chóng tách nhau ra.
Buổi tối về phòng, Phó Tinh Nhàn lấy cuốn sổ nhỏ ra xem công việc phải làm trong tối nay. Sau đó anh mở quyển bài tập, thế nhưng viết tới viết lui cũng chẳng xong được bài nào, hiệu suất làm việc cực kỳ thấp, ngồi cả buổi vẫn chưa lật qua trang mới.
Đầu óc không đặt ở đây.
Anh thở dài ngả lưng ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, Văn Cảnh bỗng gửi tin nhắn đến.
Phó Tinh Nhàn chần chừ không cầm điện thoại lên đọc.
Đợi điện thoại rung thêm hai lần anh mới lấy lại bình tĩnh, từ từ mở màn hình khóa.
Văn Cảnh: "Tôi tìm rồi, có 18 người có pheromone anh đào ở thành phố A. Đa số họ đều ở độ tuổi khác nhau, chỉ có ba người trạc tuổi tôi, nhưng mà trong ký ức của tôi người đó không giống với mấy người tôi vừa tìm thấy."
Văn Cảnh: "Mà tôi cũng vừa nhận ra một vấn đề nữa. Đó là quyền hạn có nhiều cấp độ, tôi mới đến sơ cấp nên những người được bảo mật thông tin cao sẽ không hiện lên, vậy nên khỏi bàn tới việc kiểm tra luôn. Quyền hạn càng cao thì yêu cầu càng khó, tóm lại tôi không có duyên rồi."
Văn Cảnh: "Thôi vậy, chắc ông trời không muốn tôi tìm thấy người đó, tôi bỏ cuộc đây:)"
Phó Tinh Nhàn thở ra một hơi, cũng chẳng biết đang vui hay tiếc nuối.
Phó Tinh Nhàn: "Cậu làm xong bài thì nghỉ ngơi sớm nhé. Nếu vẫn mơ thấy mấy thứ kỳ lạ đó thì chúng ta sẽ tìm tiếp cách khác."
*
Không biết có phải vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy hay không mà Văn Cảnh lại mơ thấy khoảng sân nhỏ hồi ấy.
Cậu đứng dưới gốc cây lớn giữa sân, đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
"Ha ha! Cậu đang nhìn gì thế?" Có tiếng cười giòn giã vang lên từ trên đầu cậu.
Văn Cảnh ngẩng đầu thì thấy một người đang mặc chiếc váy xanh ngồi vắt vẻo trên cành cây.
"Nghe bảo cậu không định tìm tớ nữa?"
Văn Cảnh sửng sốt.
Lâu lắm rồi cậu mới gặp lại người đó ở độ tuổi này. Bởi vì trong giấc mơ, cậu và người đó đã cùng lớn lên, cùng trưởng thành với nhau.
Bây giờ đột nhiên quay về hình dáng của một đứa trẻ nên thấy hơi lạ mắt.
Văn Cảnh: "Tớ không tìm cậu á? Những năm qua tớ không tìm thấy cậu, lấy được quyền vào kho pheromone cũng chẳng thấy đâu. Rõ ràng là cậu trốn tớ, sao có thể trách tớ được chứ?"
Người đó: "Tớ không có trốn, do cậu ngốc quá thôi!"
Văn Cảnh hừ khẽ: "Tớ nói nè, cậu đừng đung đưa chân nữa. Cậu quên là cậu đang mặc váy à?"
"Ha ha ha ha! Cậu ngại đó hả?"
Người đó chống tay lên thân cây, tay kia nắm lấy cành lá kế bên, run rẩy đứng dậy.
"Nè nè nè!" Văn Cảnh hoảng sợ, "Cậu đừng làm vậy, nguy hiểm lắm! Một đứa yếu đuối như tớ không đỡ nổi cậu đâu!"
"Không cần cậu đỡ." Người đó chậm rãi giữ thăng bằng rồi buông một tay ra. Trước ánh mắt lo lắng của Văn Cảnh, cậu ta đột nhiên kéo váy lên!
"Há há há há há há! Tớ có mặc quần đùi luôn nhá! Ngạc nhiên chưa ngạc nhiên chưa! Bất ngờ lắm chứ gì!"
Văn Cảnh:...
Không chỉ mặc quần đùi mà còn là loại quần đùi nam có in hình Ultraman.
"Ủa cậu mặc váy để làm gì?"
"Mặc chơi đó! Tớ rất thích lừa mấy đứa ngốc như cậu, mấy đứa kia còn muốn lấy tớ làm vợ cơ... Nhưng ớt của tớ còn bự hơn của cậu đó!"
Sau đó cậu ta nhảy xuống khỏi thân cây, hùng hổ muốn so kích thước ớt với Văn Cảnh.
So cái con khỉ!
Bây giờ cậu biết người đó là Alpha rồi, không thể làm chuyện này được!
Văn Cảnh giãy giụa từ chối nhưng sức lực không lớn bằng người ta.
Mắt thấy quần của mình sắp bị kéo xuống, cậu vùng vẫy đến nỗi toát mồ hôi, cuối cùng giật mình tỉnh giấc.
...
Trời còn chưa sáng, Văn Cảnh chậm rãi rời giường đi tắm rửa, hồi ức năm ấy trong phút chốc ùa về ——
Đúng là người đó đã nhảy xuống đất, nhưng không đòi so ớt gì cả.
Chỉ có điều cành cây kia hơi cao, ít nhất cũng 2-3 mét nên Văn Cảnh rất hoảng sợ, rồi bỗng dưng cậu nhớ tới chuyện buồn nên bật khóc ngay tức khắc.
Người đó thấy vậy liền cuống quýt an ủi cậu, đưa cho cậu những quả anh đào mà người đó thích ăn nhất.
...
Có nhiều chi tiết đã sớm bị lãng quên, nhưng nhờ có giấc mơ này mà được gợi lại.
Văn Cảnh lau khô người, quay về giường, chợt cảm giác như người mình thương nhớ mấy năm qua chỉ là một nhân vật hư cấu trong giấc mộng.
Thôi bỏ qua vậy.
Cậu từ từ ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, hai người ngồi trên xe ghi lại tình huống trong giấc mơ. Hôm nay bản đánh giá của cả hai đều có sự cải thiện, Phó Tinh Nhàn không còn chọn nhiều mục như trước.
Nhưng Văn Cảnh thì hơi do dự khi nhìn tờ giấy.
Viết gì đây trời, đòi so ớt???
*
Bác sĩ Tôn đang ngồi trong phòng khám của mình, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Nhân lúc bệnh nhân đặt hẹn trước chưa đến, ông mở máy tính lên và nhấp vào email.
!!!
Chuyên gia nhận mẫu máu đã hồi âm! Bác sĩ Tôn nheo mắt, cẩn thận đọc thư.
"Sau khi phân tích, về cơ bản có thể xác định gen di truyền ban đầu trong mẫu máu của Omega vốn sẽ phân hóa thành Alpha. Nhưng bị ảnh hưởng từ độ tương xứng cao nên phân hóa thành Omega. Tuy nhiên, trong mẫu máu chỉ tìm thấy một pheromone của Alpha..."
"Cậu bé từng mơ thấy một người, thế nên trước mắt có thể suy đoán như sau:
1. Khoảng thời gian tính từ lần gặp mặt đó đến nay quá dài nên pheromone đã bị thay thế;
2. Giá trị A trong mẫu máu của Alpha quá cao đã áp chế pheromone của người còn lại;
3. Hai trường hợp đó cùng xảy ra khiến máy không thể kiểm tra vì trị số quá thấp;
4. Từ đầu đến cuối chỉ có một Alpha, tình huống trong mơ có thể giải thích..."
"Đây là trường hợp thứ tư có độ tương xứng cao ở Trung Quốc nên chúng tôi vô cùng trân trọng. Nhưng bởi vì thông tin quá ít nên rất hy vọng ông sẽ dành thời gian rảnh để gọi điện trò chuyện với chúng tôi. Hãy liên hệ qua..."
Quầy lễ tân thông báo bệnh nhân hẹn trước tới rồi.
Bác sĩ Tôn làm kiểm tra cho người đó xong thì cũng đến giờ nghỉ ngơi, thế nên ông lập tức thực hiện một cuộc gọi.
"Alô? Có phải chuyên gia Liêu không?... À đúng, đúng vậy, tôi là người đã gửi mẫu máu đến... Tôi hỏi thử rồi, người kia cũng có pheromone anh đào, pheromone của cả hai giống hệt nhau."
Tiến sĩ Liêu: "Thật hả? Theo ông thì khả năng này có thể xảy ra không? Hai người có pheromone giống nhau, đã vậy còn có độ tương xứng siêu cao với một Omega... Một người có độ tương xứng cao đã là xác suất cực thấp rồi, đằng này còn là hai người, hơn nữa còn giống về mùi, sao có thể được!"
Bác sĩ Tôn: "Trước mắt chỉ biết bao nhiêu đó."
Tiến sĩ Liêu: "Tôi cảm thấy còn một khả năng cao khác... Đó là từ đầu đến cuối chỉ có một Alpha thôi. Ông chưa từng nghĩ đến trường hợp này à?"
Bác sĩ Tôn: "Không phải chưa nghĩ đến mà là không có bằng chứng để chứng minh."
Tiến sĩ Liêu suy nghĩ một lúc: "Hay là thế này, tôi sẽ viết báo cáo gửi lên cấp trên xem có thể xin quyền tìm kiếm được không. Thời gian và thông tin không đủ dùng, chỉ cần tìm ra người có pheromone anh đào... Tôi tin chắc bản thân sẽ tìm ra được người đó."
Bác sĩ Tôn: "Ừm ừm, lúc trước tôi cũng nghĩ đến, nhưng không có quyền mới đành bỏ qua."
Tiến sĩ Liêu: "Dự án của chúng tôi đang nhận được nhiều sự chú ý mà. Nhưng việc này cũng mất kha khá thời gian đấy. Ông đợi nhé, chắc chắn tôi sẽ xin được quyền."
Ngày nay xã hội dựa vào thông tin và kỹ thuật số nên việc quản lý danh tính vô cùng nghiêm ngặt. Những người đã làm chứng minh thư thì thông tin về mẫu máu của họ sẽ được lưu vào cơ sở dữ liệu của trung tâm pheromone của chính phủ.
Dù cơ sở dữ liệu rất lớn nhưng chỉ tìm pheromone nhất định thì phạm vi độ tuổi cũng thu hẹp lại, thế nên việc tra cứu không quá khó khăn.
Khoảng một tuần sau, chuyên gia gửi hồi âm đến:
"Trong nước có 64982 người có pheromone anh đào, trong đó 64845 người là Omega. Chúng tôi tiếp tục đăng ký xin điều tra tung tích và theo dõi những Alpha còn lại. Sau đó xác nhận 92,3% trong số họ chưa đến thành phố A, một số ít có số tuổi chênh lệch quá lớn với Omega ông cung cấp."
"Người duy nhất đáp ứng được tất cả các yêu cầu tên là Phó Tinh Nhàn, có độ tương xứng đạt 98% với Văn Cảnh. Chúng tôi đã đối chiếu thông tin mẫu máu của người này với mẫu máu mà ông gửi, xác nhận được là cùng một người."
"Đây là trường hợp nghiên cứu có độ tương xứng cao nhất từ trước đến nay ở trong nước. Chúng tôi sẽ cố gắng đến thành phố A sớm để triển khai nghiên cứu. Chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông!"
"Phải nói chứ, hai đứa nhóc này thực sự rất có duyên với nhau."
______
Editor: dữ dữ, đọc đoạn nì mê vãii. Thông béo là ng ta sắp iu nhao gòi ó quí dị
"Người duy nhất đáp ứng được tất cả các yêu cầu tên là Phó Tinh Nhàn, có độ tương xứng đạt 98% với Văn Cảnh. Chúng tôi đã đối chiếu thông tin mẫu máu của người này với mẫu máu mà ông gửi, xác nhận được là cùng một người."