"Các người ức hiếp người quá đáng!" Ông Khưu nhịn nãy giờ mới phun ra câu này, bà Khưu thì càng điên cuồng kêu gào hơn. Lúc này ngay cả cô chú Vương vốn đứng về phía họ cũng phải tránh xa.
"quản gia Lương, đi hỏi xem sao xe cứu thương sao còn chưa tới, cô gái kiA nằm dưới sàn đổ máu như thế có chết không?" Ma Thanh Thái không thèm quan tâm đôi vợ chông điên kia hắn cố nhịn sự ghét bỏ hỏi người quản gia đang tự giấu mình vào trong bức tường.
''Dạ cậu chủ, xe cứu thương đang trên đường tới nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng ba phút nữa sẽ tới.'' Quản gia chuyên nghiệp quả nhiên có khác, tính ra cả con số mấy phút. Tôi thấy hơi bất ngờ, quả nhiên không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng nhân viên cấp cứu.
Ma Thanh Thái từng bước bước đến chỗ vợ chồng nhà họ Khưu, hắn lướt qua Khưu Nhiễm Tuyền đang đặt trên cáng cứu thương. "Mấy người tốt nhất là đừng thách thức giới hạn của tôi, còn gây loạn nữa tôi sẽ không để yên cho kết thúc đâu, cùng lắm là đánh chết mấy người.''
Lúc này đã không còn ai dám hó hé, toàn bộ người nhà họ Khưu ồn ào ầm ĩ cũng đi theo xe cứu thương. Tôi thật cảm thán sự bùng nổ của Ma Thanh Thái, thấy bên ngoài sắc trời đã tối thui cũng không thể dạy học gì nữa tôi bèn chuẩn bị ra về cùng chủ nhà của mình, nhưng giây tiếp theo người này đã nhanh tay lẹ mắt nhéo lấy lỗ tai của cậu trai trẻ, phòng khách mới an tĩnh chưa được 2s đã lộn xộn trở lại.
''Anh họ! Đau, đau đau đau!" Anh minh thần vũ không được 2s, Vương Giới bị đau nên hét lớn, cơ thể đang cao ra không ngừng giãy dụa.
"Đau? Ba ngày không gây họa cậu sợ chúng tôi không ngủ yên hay là cậu ngủ không ngon hả? Ở trường học thì khiêm tốn sống qua ngày, sao cậu lại không hiểu?" Ma Thanh Thái nhéo đỏ lỗ tai cu cậu, trông mặt hắn rất là hung dữ. "Vào thu dọn đồ đạc ngay cho anh, kể từ hôm nay cậu qua nhà anh sống! Có anh trông chừng xem cậu có thay đổi ra trò trống gì không."
Vợ chồng cô chú Vương đương nhiên không có một câu phản đối, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cứ như vậy nghe theo, nhìn con trai mình bị cháu của mình mang đi. Tôi có hơi mông lung không hiểu sao cô chú Vương lại sợ Ma Thanh Thái đến vậy, chẳng qua bản thân tôi cũng chẳng có chỗ chen lời, chỉ đành nhanh chân theo sau bọn họ. Quản gia Lương đuổi theo mang một túi đồ dùng cá nhân đưa cho cậu trai trẻ, Vương Giới muốn ai oán cũng không dám hai mắt trừng lớn dường như muốn xin tôi giúp đỡ, nhưng sao cậu ta lại không rõ tôi là người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội chứ?
"Dạ cậu chủ, sau này làm phiền người chăm sóc cho cậu nhỏ." Lại không thể không tán thưởng tố chất chuyên nghiệp của quản gia, ngay cả khung cảnh này mà cũng có thể bình tĩnh đến vậy, ngay sau đó cũng không biết từ đâu lấy ra một túi bánh ngọt:"Bánh kem này là hôm nay mới mua, mời cậu chủ, cậu nhỏ và cô Tống dùng, mọi người đi đường cẩn thận."
"Cám ơn ông, quản gia Lương." Ma Thanh Thái lễ phép đáp lại, xoay người lập tức nhéo lỗ tai của Vương Giới, "Sau này không có trái cây cũng không có bánh ngọt đâu, ông mang cậu về nhà chủ yếu là để bắt cậu làm việc, ngoan ngoãn không gây họa, bảo đảm hai tháng sau sẽ thả cậu về nhà."
"Anh họ, anh đừng như vậy, buông lỗ tai em ra, có gì từ từ nói!'' Lỗ tai tại kéo đi cậu trai tuổi dậy thì vô cùng đau thương bị Ma Thanh Thái kéo lên ghế phó lái của chiếc xe thể thao, tôi vội vàng mở cửa chen lên vị trí nho nhỏ ở phía sau. Không phải tôi muốn phê bình mà một chiếc xe thể thao đắt đỏ là thế còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Chiếc xe này có ba chỗ ngồi, ngay cả chỗ ngồi phía trước cũng nhỏ muốn chết.
"Từ từ nói? Về sau ở nhà của anh không có ba chữ này!"
Tôi ngồi phía sau xem trò vui, Ma Thanh Thái có em họ của mình để ức hiếp rồi sẽ không chọc ghẹo tôi nữa, tôi sảng khoái. Thế là mọi người ấm áp hòa thuận trở về căn biệt thự cao cấp kiểu Nhật, đồng hồ đã qua 10h đêm, mọi người vội vàng về phòng tắm rửa, Vương Giới thì vào ở một căn phòng cho khách khác sát bên phòng tôi. Tit tắc căn nhà vốn chỉ có tôi là lão shota già hai người chớp mắt đã trở thành bốn người có thể góp bàn đánh mạt chược.
"Tống Tường." Rửa mặt chải đầu xong, vừa mới ngồi lên ghế salon xem tivi, Ma Thanh Thái rõ ràng cũng đã đổi một bộ quần áo khác đã duỗi hai chân ra nằm xuống chiếc ghế salon dài bên cạnh tôi.
''Câm miệng, lát nữa không được nói bất kì cái gì hết."