Độc tem
"Chị Tường cũng ở nhà ạ!" Cao Hàng đúng là một cậu bé tự nhiên thân quen, động tác cầm ly nước trên bàn uống lưu loát như đang quay quảng cáo bình đựng nước. "Cơm trưa ăn gì ạ? Em còn chưa có ăn nữa."
"Em cũng đến rồi thì theo Vương Giới đi lau tủ, chị đi nấu cơm trước! hôm nay ăn cốt lếch chiên sù, không làm xong thì đừng có đòi ăn với chị."
Tôi cầm khăn lau đập lên mặt cu cậu.
Cao Hàng cười cười lại chạy theo cậu trúc mã nhỏ của mình đùa giỡn một trận. Nếu không phải Vương Giới có bạn gái, tôi thật sự nghi ngờ hai người bọn họ có phải có gian tình? Nếu không trạng thái thân mật kiểu này mà đổi thành người yêu cũng không phải không có khả năng.
Được rồi đây là tình bạn, tình bạn thuần túy, tôi cũng không thể suy nghĩ nhiều.
Điều chỉnh tâm trạng xong, tôi bèn lấy sườn cốt lếch ra thái, rán, không bao lâu đã bưng ra bốn đĩa mặc dù không đến mức là mỹ vị nhưng cũng có thể vào chầu. Vương Giới, Cao Hàng giúp tôi mang đồ ăn ra bàn, tôi chùi tay tới cửa phòng Ma Thanh Thái kêu hắn vài tiếng cũng không thấy đáp lại.
"Ma Thanh Thái, cơm trưa nấu xong rồi, nhanh ra ăn cơm." Lại gõ cửa mấy lần, tôi do dự vặn chốt cửa thò đầu vào thăm dò
" Còn đang ngủ sao?"
Người nằm trên giường vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, tôi rón rén đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống đất nhìn khuôn mặt hắn đang ngủ say. Lông mi thật dài tạo thành một bóng râm dưới mắt, chỉ sợ là không được ngủ ngon, tính tình của hắn không chịu thua kém như thế, nếu không có người chăm sóc, hắn tuyệt đối sẽ không nói mình cần giúp đỡ.
Sóng mũi cao, đôi môi hơi mỏng nhạt màu, hoàn toàn trái ngược vẻ ương ngạnh của hắn lúc tính táo, bây giờ trông hắn dễ thương muốn chết. Tôi cầm lòng không đặng bèn chọt chọt lên gò má của hắn, thấy hắn khịt khịt mũi, nghiêng đầu qua một bên. Tôi nhìn vậy bỗng buồn cười lại nhéo lòng bàn tay của hắn, khẽ vuốt vuốt mái tóc con trên trán hắn, mãi cho đến khi hắn thấy khó chịu tay phải lập tức chụp lấy tay trái quấy phá của tôi, một phát kéo tôi lên trên người hắn, lúc này hắn mở mắt ra hai người bốn mắt giao nhau, một nỗi xấu hổ không biết làm sao hóa giải. So với tôi, Ma Thanh Thái bình tĩnh hơn nhiều "Sao cô ở đây?"
Tôi vẫn còn trên người của hắn, mập mờ xếp chồng lên nhau, hắn nhắm hai mắt, rõ ràng là mới vừa tỉnh ngủ hai mắt còn không được dễ chịu lắm, sao đó lấy lại tinh thần, buông hai tay của tôi ra tiện thể một phát đá tôi. xuống. giường!
"Má! Ma Thanh Thái, đau lắm đó!" Tôi che cái mông bị đau của mình, oa oa la hét.
"Đây là cô tự chuốt lấy." Ma Thanh Thái liếc tôi ánh mắt này làm tôi có chút chột dạ, chỉ có thể cắn môi dưới không cam lòng.
"Mau đứng lên đừng có ngu ra đó nữa. Đầu tiên là nói cô vào đây làm gì?"
"Không phải là gọi anh dậy ăn cơm trưa à? Ai biết anh ngủ sâu quá gọi mãi không tỉnh." Được rồi, tôi thừa nhận mình cũng không có nghiêm túc gọi hắn bao nhiêu, kêu có hai tiếng không trả lời là tôi đã bắt đầu đùa bỡn khuôn mặt trẻ con của hắn khi ngủ rồi, chuyện ăn cơm trưa này cũng bị tôi vứt đi đâu không biết rồi.
"Ăn trưa thì ăn trưa, cứ lề mề rì rì, kêu người ta dậy còn chọt mặt người ta trước à! '' hắn khi ngủ là mèo còn khi tỉnh là báo mà, cũng không thèm quan tâm tôi còn đang té trên mặt đất cứ thế mang dép đi ra ngoài. Tôi hừ hừ mấy tiếng liền, hành động đứng lên vô cùng là chậm chạp, lại ngoài ý muốn phát hiện trên bàn sách của hắn, có sắp mấy tệp hồ sơ tôi không hiểu lắm, chắc là nói về chuyện cổ phiếu nhỉ.
Dù sao cũng xem không hiểu, tôi không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, xoa xoa cái mông rồi cũng đi vào nhà ăn, Vương Giới với Cao Hàng ngồi vào chỗ của mình, Ma Thanh Thái rót nước mặt vẫn không thay đổi, uống nước một cách tự nhiên. Ba người chưa đụng vào bữa ăn, hiển nhiên là đang chờ tôi cùng ăn, tôi tươi cười hớn hở, cầm đũa lên còn chưa có cho cơm vào miệng đã Ma Thanh Thái lên tiếng ghét bỏ.
"Hừ, cậu hở chút là chạy tới nhà tôi làm gì?" Hắn chỉ sang vị thực khách mấy ngày gần đây thường xuyên xuất hiện tại nhà, thiếu niên Cao Hàng.
"Sắp sang năm mới rồi, nhà cậu không khai bếp hả?"
"Cha mẹ em đều đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, lễ tết cũng không có về, nên em muốn tìm Vương Giới cùng nhau giết thời gian." Lễ nghĩa của Cao Hàng không tệ, gia thế chắc cũng phải thuộc loại hàng đầu, lễ phép nên có cũng không thiếu, nhưng mà cứ ghé mãi trông phiền lắm.