Thời điểm bận rộn nhất của ngân hàng là đến tháng tư, thời gian khai môn hồng hàng năm, trên căn bản tất cả đều bận đến tối tăm mặt mũi, không thể tránh thoát.
Khi Hạ Nhất Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ trong đống hợp đồng, đã sớm không còn biết đến giờ giấc, anh vội lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn, mới sực nhớ gần đây Thẩm Lạc còn đang đi kiểm tra tại phân cục Ngô Giang, đại khái cũng không tốt hơn anh chỗ nào.
Thái Thái một mặt hết yêu nổi đi vào lấy hợp đồng, Hạ Nhất Dương hỏi cô, bên ngoài còn bao nhiêu người.
Thái Thái: “Về một nửa rồi, anh có muốn về không?”
Hạ Nhất Dương không nghĩ nhiều, nói: “Thế cùng về, em cũng đừng làm nữa, để mai rà.”
Thái Thái gật đầu, lúc hai người chuẩn bị xuống lầu liền thấy được Trần Hội mới vừa xuống dưới trong thang máy.
Ba người đều là một mặt như cha chết mẹ mất…
Trần hành trưởng cũng không còn sức để oang oang rống lên: “Nghỉ làm rồi?”
Hạ Nhất Dương gật đầu: “Sao anh cũng về trễ như vậy?”
Trần Hội âm u đầy tử khí liếc mắt nhìn anh: “Cái nhóm chó bên chi nhánh, ra hạng mục mới, ầm ĩ hơn nửa ngày.”
Hạ Nhất Dương thở dài: “Lần này là cái gì? Chỉ tiêu như thế nào?”
Trần Hội: “Hạn ngạch vay tiểu tín dụng, trong khoảng 30W.”
“…” Hạ Nhất Dương nhức đầu, “Tín dụng loại này bảo đảm thấp, hạn mức lại không đến nơi đến chốn, là hãm hại ai đó?”
Trần Hội sầm mặt lại: “Còn có thể hãm hại ai, hại chúng ta chứ ai.”
Hạ Nhất Dương lườm một cái, thật lòng cảm thấy thời buổi này không dễ kiếm tiền.
Về nhà tắm xong cũng quá mười một giờ, trước khi đi ngủ Hạ Nhất Dương gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc, đối diện trả lời bằng một tin thoại: “Về nhà rồi?”
Thuận lợi lớn nhất của công tác cùng ngành chính là cả hai đều bận chung, sẽ biết bận gì, bận lúc nào, bận sẽ không quấy rầy người còn lại, cũng sẽ không bởi vì lạnh nhạt đối phương mà nảy sinh ra vấn đề.
Hạ Nhất Dương nghe thấy âm thanh của Thẩm Lạc liền muốn cười, trong lòng phát ra một luồng sức lực dinh dính ngây ngấy, anh “ừm” một tiếng, cũng trả lời bằng ngữ âm: “Anh về khách sạn chưa?”
Thẩm Lạc nhanh chóng gửi sang mấy tấm ảnh.
Hạ Nhất Dương 囧 囧: “Chỗ các anh ở sang ghê nhỉ.”
Thẩm Lạc: “Dù gì cũng là ngân giám ba ba.”
Hạ Nhất Dương cười ha ha, hai người lại hàn huyên chuyện công tác một lúc, Thẩm Lạc đột nhiên nói, em chụp ảnh gửi cho anh.
Hạ Nhất Dương không chịu nổi: “Em ở nhà, có cái gì hay để chụp.”
Thẩm Lạc: “Vậy chúng ta video call.”
Hạ Nhất Dương hơi suy nghĩ, cảm thấy video call cũng được, anh còn vào nhà vệ sinh chỉnh sửa tóc tai lại một chút, rồi mới gửi lời mời video.
Sau khi Thẩm Lạc ở bên kia đồng ý, Hạ Nhất Dương mới phát hiện hắn vừa tắm xong.
Thẩm Lạc về nước hai năm không hề đi cắt tóc, bây giờ nhìn lại tóc tai đã dài ra không ít, Hạ Nhất Dương mới biết tóc hắn có chút xoăn tự nhiên, lúc bình thường không dùng keo vuốt tóc chải ngược mái lên sẽ đặc biệt thấy rõ.
Thẩm Lạc không sấy đầu, tóc mái hơi xoăn phân ra hai bên dán vào trán, hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, cười với Hạ Nhất Dương.
“Em đổi áo ngủ?” Hắn hỏi Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương cúi đầu liếc mắt nhìn, áo ngủ màu champagne của anh đã cũ, cho nên tháng trước Thẩm Lạc đã mua cho anh một bộ trắng tinh, vẫn là tơ lụa, có điều mỏng hơn rất nhiều, mặc lên người trông có chút xuyên thấu.
Thẩm Lạc đánh giá: “Rất đẹp.”
Hạ Nhất Dương một lời hai nghĩa đáp lễ hắn: “Anh cũng rất đẹp.”
Thẩm Lạc liền nở nụ cười, hắn thấy dường như trong ánh mắt của Hạ Nhất Dương hiện ra triều ý, ngọt ngào nhẹ nhàng bao bọc.
Dù không nói lời nào, Hạ Nhất Dương cũng không nỡ tắt video, cuối cùng vẫn là Thẩm Lạc nói một câu, quá muộn rồi, ngủ đi.
Hạ Nhất Dương mới lưu luyến không rời nói “Ngủ ngon.”
Anh nằm trong chăn cũng không nhịn được lên INS, nhìn thấy Thẩm Lạc đăng ảnh hai người video call.
Đương nhiên, mặt mũi vẫn bị gạch men che khuất.
Hạ Nhất Dương ôm điện thoại di động không nhịn được cười, sau đó bấm vào trái tim phía dưới bức ảnh, cho một like.
Từ một năm trước, anh bắt đầu lớn gan, bấm like cho ảnh của Thẩm Lạc, đương nhiên cũng bởi là vì INS của Thẩm Lạc càng ngày càng nổi, người like cũng càng ngày càng nhiều, anh lẫn vào trong hoàn toàn không đáng chú ý, trực tiếp có thể bỏ qua không tính.
Cho nên khi Hạ Nhất Dương like xong chuẩn bị ngủ, hệ thống đột nhiên hiện thông báo, doạ anh thiếu chút nữa quăng điện thoại ra ngoài.
Hạ Nhất Dương thiết lập INS của mình là tài khoản riêng tư, cho nên khi một ai muốn theo dõi anh, hệ thống sẽ gửi thông báo, bảo anh xác nhận có đồng ý để đối phương theo dõi hay không.
Yêu cầu theo dõi lần này, là Thẩm Lạc gửi tới.
Lúc ban đầu Hạ Nhất Dương tạo cái INS này có thể nói là hoàn toàn không để tâm, anh dùng một tấm hình dê thè lưỡi làm ảnh đại diện, tên tài khoản là mie… Vì vậy tại sao Thẩm Lạc lại yêu cầu kết bạn với tài khoản này, Hạ Nhất Dương hoàn toàn không thể hiểu rõ.
Theo lý thuyết, anh chỉ bí mật like mà thôi, đối phương sẽ không lợi hại đến mức, cách một trái tim, còn có thể phát hiện anh là ai.
Hoặc lẽ ra với thẩm mỹ trước đây của Thẩm Lạc, những người hắn chú ý đều có chút phương diện văn nghệ, còn có chút là bạn bè bên Mỹ, Hạ Nhất Dương hoài nghi đó là nhóm bạn gái trước bạn gái trước trước bạn gái trước trước trước, nhưng Thẩm Lạc cũng chỉ theo dõi mà thôi, tương tác với nhau hoàn toàn là số không.
Cho nên lúc nhận được lời yêu cầu theo dõi, Hạ Nhất Dương không chút do dự bấm từ chối.
Nhưng sau khi từ chối, anh lại xoắn xuýt, cảm giác mình rất giấu đầu lòi đuôi.
Một lời yêu cầu theo dõi, khiến anh ngủ không ngon cả đêm. Ngày hôm sau, Hạ Nhất Dương lại vác hai vành mắt thâm quần đi làm.
Thái Thái nhìn thấy anh liền sợ hết hồn: “Cả đêm anh không ngủ hay sao?”
Hạ Nhất Dương thở dài: “Không kém bao nhiêu đâu.”
Thái Thái: “Anh chỉ còn thiếu hai năm nữa là bốn mươi, nguy cơ trung niên, cần phải cẩn thận thân thể.”
“…” Hạ Nhất Dương, “Em có thể nói điểm tốt không?”
Cả sáng lại ngồi phê hợp đồng vay liên tục, giữa trưa thật vất vả mới có thời gian thở dài một hơi, Hạ Nhất Dương thừa dịp ngồi trong phòng uống nước trèo VPN lên INS.
Tuy rằng Thẩm Lạc không lại gửi yêu cầu, nhưng trong lòng Hạ Nhất Dương vẫn có chút khó chịu.
Tương tự với cảm giác chính mình không muốn bị phát hiện, nhưng lại hi vọng đối phương có thể hiểu ngầm nhận ra mình giữa biển người mênh mông.
—— Nhưng ngẫm lại chính mình rình coi nhiều năm như vậy, nếu như Thẩm Lạc biết… Thì anh cũng rất biến thái…
Cứ mỗi ngày lén lén lút lút đi kiểm tra nhóm bạn gái trước của người ta.
Hạ Nhất Dương che miệng, trong đầu đã sớm nghĩ loạn cào cào, càng nghĩ nét mặt càng khó coi.
Đang nghĩ ngợi nhắm mắt làm ngơ thoát đăng nhập INS, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Hạ Nhất Dương luống cuống tay chân bấm hands-free, thanh âm của Thẩm Lạc cứ như vậy truyền tới rõ ràng.
“Ăn cơm chưa?” Hắn hỏi.
Hạ Nhất Dương ho một cái: “Vừa mới ăn.”
Thẩm Lạc: “Em đang làm gì thế?”
Hạ Nhất Dương: “Ngồi uống trà.”
Thẩm Lạc cười: “Uống ngon không?”
“…” Hạ Nhất Dương cảm thấy đối thoại kiểu này thật sự không có một chút dinh dưỡng.
Sau khi đóng hands-free, Hạ Nhất Dương mới thoải mái một chút, hai người hàn huyện chuyện công tác buổi sáng một lúc, Thẩm Lạc hình như nhớ ra cái gì đó, nói: “Anh có đặt mua một cái ghế Herman Miller.”
Hạ Nhất Dương hơi kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại muốn mua ghế?”
“Em không phải nói khai môn hồng đợt này mang bản kê khai về nhà làm à.” Thẩm Lạc nói, “Ngồi máy vi tính cần ghế dựa thoải mái, bằng không thắt lưng của em sẽ chịu không nổi.”
Hạ Nhất Dương lúng túng nói: “Em nào có yêu kiều như vậy chứ.”
Thẩm Lạc không lên tiếng, im lặng một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Lần trước làm tình, còn chưa có bắn em liền than thở eo đau muốn chết.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc: “Em đang nhớ lại sao?”
Hạ Nhất Dương thẹn quá thành giận: “Đương nhiên không có.”
Thẩm Lạc cười khẽ: “Thứ sáu anh về, đến lúc đó sẽ tới đón em, anh lái xe.”
Hạ Nhất Dương thở phào nhẹ nhõm, biết người yêu sắp trở về nên có chút vui vẻ: “Lần này về thật sớm.”
“Ừm.” Thẩm Lạc đột nhiên hỏi: “Có phải nhớ anh không?”
Hạ Nhất Dương liếc mắt nhìn ra ngoài, sau khi xác định không có ai, mới áp miệng sát vào mic điện thoại nhẹ giọng nói: “Nhớ anh.”
Thẩm Lạc ở bên kia bật cười.
“Làm sao em lại đáng yêu như vậy.” Thẩm Lạc vừa cười vừa nói, “Tuổi càng lớn càng đáng yêu.”
Ghế Thẩm Lạc mua được FedEx nhanh chóng giao tới, bên ngoài đóng thùng gỗ lớn, mặc dù có thang máy, nhưng Hạ Nhất Dương khiêng cái thùng vừa ra vừa vào cũng suýt chút nữa gãy cả eo.
Sau đó, mở thùng gỗ cũng không phải chuyện dễ dàng, Hạ Nhất Dương đang loay hoay thì nhận được lời mời video call của Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc lộ mặt ở bên kia, đã nhìn thấy Hạ Nhất Dương đang giơ cây búa.
“Mở ra?” Thẩm Lạc hỏi.
Hạ Nhất Dương một bên mở một bên nói: “Còn đang thử.”
Thẩm Lạc: “Lắp ghế cần phải xem sách hướng dẫn.”
Hạ Nhất Dương cười: “Anh mua cái ghế có bao nhiêu phức tạp thế?”
“Cũng rất phức tạp.” Thẩm Lạc ở bên kia video chỉ huy, “Em chụp toàn cảnh cho anh nhìn một chút.”
“…” Hạ Nhất Dương nghĩ thầm em nào biết cái gì toàn cảnh, có điều vẫn xoay di động qua chỗ khác, cho Thẩm Lạc nhìn cái thùng.
Đại khái là Thẩm Lạc hai năm qua đã quen làm lãnh đạo, xem xong còn an ủi một câu: “Thật không tệ, tiếp tục cố lên.”
Hạ Nhất Dương thực sự chịu không được: “Cảm ơn Thẩm xử.”
Tắt video call, Hạ Nhất Dương tiếp tục tháo cái thùng, sau khi nhìn thấy cái ghế, Hạ Nhất Dương coi như biết tại sao Thẩm Lạc lại nói cần xem sách hướng dẫn.
Hạ Nhất Dương chống nạnh nhìn một lúc, quyết định trước hết chuyển cái ghế vào thư phòng, kết quả sau khi vào cửa anh không nắm chừng được khoảng cách, chân ghế trực tiếp đập vào cái tủ bên tường, chủ yếu là tầm mắt của Hạ Nhất Dương còn bị lưng ghế che, lúc nghe được âm thanh cũng đã chậm.
“…” Hạ Nhất Dương nhìn cái tủ ngã trên mặt đất, ngửa mặt lên trời thở dài, nét mặt thực sự là sinh không thể luyến, anh đặt cái ghế xuống, thời điểm nâng tủ lên mới phát hiện khoá tủ đã bị đập gãy.
Lúc này Hạ Nhất Dương mới nhớ đây là cái tủ Thẩm Lạc dùng để cất ảnh.
Khoá hỏng rồi, ảnh chụp trong ngăn kéo tự nhiên cũng rơi ra không ít, Hạ Nhất Dương không vội chuyển cái ghế đi, trước hết nhặt lại mấy tấm hình, dù sao bên trong cũng có không ít ảnh nude, sáng loáng trải trên mặt đất thật sự khiến người thấy nóng mặt.
Trong hai năm qua, Thẩm Lạc không chút nào thu lại nhiệt tình chụp ảnh nude của Hạ Nhất Dương. Ban đầu Hạ Nhất Dương cảm giác đối phương chỉ có thể là hứng thú nhất thời, thời gian dài, chụp nhiều hơn, hắn sẽ nguội dần, kết quả lâu như vậy trôi qua, Thẩm Lạc vẫn không hề có một chút dấu hiệu chán ngấy.
Hạ Nhất Dương có một bộ album loả thể, chụp với những bông hoa do Thẩm Lạc mua.
Khi đó là chạng vạng một ngày nghỉ, Thẩm Lạc đổi rèm cửa sổ thành loại voan mỏng, cũng không che khuất tia sáng, đồng thời để phòng ngừa lộ ra những chỗ tư mật, Thẩm Lạc cũng mua đủ loại hoa để cho Hạ Nhất Dương cầm, chỉ đạo đối phương tạo dáng mình muốn chụp.
Tổng cộng chỉ chụp hơn mười tấm, mỗi tấm đều được Thẩm Lạc rửa ra, đóng khung ảnh.
Trong đó còn có một tấm được phóng to, treo trên tường trong thư phòng, xem như là bức hình dễ bị người thấy nhất.
Nhưng mỗi ngày Hạ Nhất Dương nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng.
Trong hình, anh ngồi nghiêng trên sô pha, trong tay cầm một cành hoa hồng, quay mặt sang, nhẹ nhàng cắn lấy cánh hoa, nhìn chăm chú vào ống kính.
Thẩm Lạc rửa nó thành ảnh trắng đen.
Trong lúc nhặt lại những bức ảnh nude khác, mỗi lần Hạ Nhất Dương nhìn một tấm, khuôn mặt sẽ nóng lên một phần, thực ra anh không có bao nhiêu cảm giác ngượng ngùng đối với bản thân loả thể trong hình, chủ yếu vẫn là bởi vì người chụp ảnh kia.
Kỳ thực phần lớn thời điểm Thẩm Lạc vẫn thuộc kiểu tính cách nội liễm, hắn không nhiều lời, thích hành động hơn là nói chuyện khi gặp vấn đề, huống chi đến cái tuổi này, hai người bình thường ăn cơm lên giường cũng không có nhiều trò oanh oanh liệt liệt.
Duy nhất chỉ trừ chuyện chụp ảnh này.
Dù là dân ngoại đạo, nhưng Hạ Nhất Dương cũng có thể cảm nhận được những lời không nói ra của Thẩm Lạc trong ống kính.
Sâu nặng, thâm tình.
Mỗi một câu, đều cháy bỏng đáy lòng của Hạ Nhất Dương.
Thu dọn ảnh gần xong, Hạ Nhất Dương mới mở tủ để cất vào, kết quả ánh mắt chú ý đến ngăn dưới cùng, đồ trong mấy cái túi giấy cũng bị đổ ra, Hạ Nhất Dương phát hiện hoá ra đó cũng là ảnh chụp.
Anh rút vài tấm ra nhìn, cảm thấy ống kính có chút kỳ quái, nghĩ là chắc Thẩm Lạc chụp hỏng, thậm chí có tấm còn rất mơ hồ…
“!” Hạ Nhất Dương đột nhiên cầm chặt một tấm hình nhìn kỹ, thiếu chút nữa kề sát vào mắt mình.
Anh nhìn một lúc lâu, mới xác định được người phụ nữ đi bên cạnh mình là đối tượng hẹn hò của anh vào năm 2013 hoặc 2014.
Hạ Nhất Dương: “…”
Anh lấy toàn bộ những túi giấy kia ra, đếm một lần, tổng cộng tám túi.
Từ năm 2008 đến năm 2016.
Hạ Nhất Dương cảm giác trong đầu mình tựa như xuất hiện một xoáy nước Thái Bình Dương, đàn cá sóng bạc cuồn cuộn, sau đó một hòn đảo xanh biếc nổi lên giữa biển, trên trời có ánh nắng vàng rực rỡ, hoa cỏ nở đầy trên mặt đất.
Anh che miệng, suy nghĩ rất lâu, cảm giác nghĩ tới những hình ảnh kia đều trông rất sống động, thiên thu ngoại đại, muốn ngừng mà không ngừng được, liền chụp mấy tấm hình gửi cho Thẩm Lạc.
Đối phương cũng không trả lời ngay lập tức.
Hạ Nhất Dương lại hỏi một câu: “Đây là cái gì.”
Thẩm Lạc vẫn không trả lời.
Hạ Nhất Dương tiếp tục tra hỏi: “Anh chụp trộm em lâu như vậy sao không nói cho em biết?”
Trạng thái của đối phương biến thành đang nhập, thế nhưng Hạ Nhất Dương đợi nửa ngày vẫn không đợi được một chữ nào.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Nhất Dương liền lật xem những bức hình kia, chỉ cảm thấy trái tim ấm đến tan chảy, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, cuối cùng anh thực sự nhịn không được, gửi một câu cho Thẩm Lạc.
“Anh thật đáng yêu.” Hạ Nhất Dương nói.
Cũng không lâu lắm, Thẩm Lạc cũng trả lời một câu: “Em đáng yêu hơn.”
Thẩm Lạc một lần nữa gửi yêu cầu video call, hắn hỏi: “Lắp ghế xong rồi?”
Hạ Nhất Dương nhìn kỹ một chút, cảm giác lỗ tai đối phương dường như có hơi đỏ, có điều anh tốt bụng không vạch trần: “Lắp xong rồi, lúc chuyển vào phòng đập phải tủ của anh.”
“Ừm.” Thẩm Lạc không nhắc đến chuyện ảnh chụp, “Đổi khoá là được.”
Hạ Nhất Dương nở nụ cười, Thẩm Lạc cũng không nói gì.
Cười đủ, Hạ Nhất Dương mới hỏi: “Tìm người chụp ảnh tốn rất tốn tiền sao?”
Thẩm Lạc: “Cũng được, bọn họ rất tốt bụng, tám năm cũng không tăng giá.”
“…” Hạ Nhất Dương, “Anh đúng là cây ngay không sợ chết đứng.”
Thẩm Lạc cười một cách trẻ con: “Liên quan đến chuyện của em, xưa nay anh vốn là như vậy.”
Buổi tối trước khi ngủ, Hạ Nhất Dương lại leo lên INS, chẳng bao lâu sau, hệ thống liền gửi tới yêu cầu theo dõi của Thẩm Lạc.
Hạ Nhất Dương nằm trong ổ chăn, cắn ngón tay một chút, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
Trang của anh vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ bức ảnh nào để lộ thân phận hoặc thông tin gì, Hạ Nhất Dương suy nghĩ một chút, tự chụp một tấm hình dùng tay làm dấu “trái tim nhỏ”, xem như là lần đầu tiên cập nhật trạng thái.
Không lâu sau, Thẩm Lạc liền like.
Phía dưới còn bình luận.
“Yêu em, liếm liếm.”
Hạ Nhất Dương ôm chăn, lăn vài vòng, sau đó lại là một buổi tối mất ngủ.
Lúc làm việc ngày hôm sau, Hạ Nhất Dương vẫn suy nghĩ chuyện bị theo dõi nhiều năm như vậy, anh nhân lúc nghỉ trưa gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc: “Bây giờ anh còn để người đi theo em không?”
Thẩm Lạc trả lời: “Anh đều đã trở về, còn cần người khác sao?”
Hạ Nhất Dương ngẫm lại cũng đúng, cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Sau một lát, Thẩm Lạc hỏi ngược lại anh: “Em theo dõi INS của anh từ lúc nào?”
Hạ Nhất Dương đắc ý đánh chữ trả lời hắn: “Em không nói cho anh biết đâu.”
Suy nghĩ một chút, liền hỏi thêm một câu: “Anh phát hiện ra em khi nào?”
Thẩm Lạc trả lời: “Hai người chúng ta đều sống chung một chỗ với nhau hai năm, dùng chung một máy tính lâu như vậy, em mua VPN hay không, anh dĩ nhiên biết.”
Hạ Nhất Dương đáp lại một chuỗi dấu chấm chấm chấm.
Thẩm Lạc: “Nhưng mà lá gan em thật nhỏ, like cũng không like nghiêm túc.”
Hạ Nhất Dương có chút ngượng ngùng: “Like hình của chính mình thật quá tự luyến.”
Thẩm Lạc không gõ chữ, hắn chỉ gửi một tấm hình Pikachu cười lăn trên đất.
Chập tối thứ sáu Thẩm Lạc đã tới ngân hàng, có điều đến quá sớm, Hạ Nhất Dương đang ngồi phê hợp đồng căn bản không cách nào để ý tới hắn, Thẩm Lạc liền ngồi xuống khu nghỉ ngơi, không lâu sau, Thái Thái đi vào rót cho hắn một chén trà.
“Cảm ơn.” Thẩm Lạc nói.
Thái Thái phát hiện, đều đã ba mươi tám tuổi, nhưng Thẩm xử vẫn rất đẹp trai, đặc biệt tóc tai còn hơi dài, thoạt nhìn không giống như cẩu tài chính, mà tựa như một thi nhân lang thang u buồn gợi cảm.
“Quan hệ giữa anh và Hạ tổng thật tốt.” Thái Thái không nhịn được tiếp lời, “Bây giờ còn ở chung một tiểu khu sao?”
Thẩm Lạc cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Thái Thái: “Cuối năm ngoái có phải Hạ tổng còn mua một căn nhà bên Đông Sơn?”
“Ừm.” Thẩm Lạc nhấp ngụm trà, “Dùng để dưỡng lão.”
Thái Thái chịu không nổi nói: “Các anh còn là trai tráng, nghĩ xa như vậy làm gì.”
Thẩm Lạc nhíu mày, dường như cảm thấy cách nói “Trai tráng” này không tệ, vô cùng sung sướng nở nụ cười.
Hạ Nhất Dương vẫn bận đến mười giờ tối mới tan tầm, tuy rằng trong lúc đó đã bị Thẩm Lạc ép buộc ăn cơm tối, nhưng sau khi hai người về đến nhà vẫn ăn thêm bữa khuya.
Mới vừa ăn xong, Hạ Nhất Dương cũng không buồn ngủ, anh chợt ngồi trong phòng khách đọc báo, đọc một chút, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà rơi xuống trên người Thẩm Lạc.
Không biết đã nhìn bao lâu, Thẩm Lạc cũng không ngẩng đầu lên cười hỏi anh: “Em còn phải nhìn bao lâu nữa?”
Hạ Nhất Dương ngẩn người, không kịp lúng túng, chỉ có thể giả bộ lật tiếp qua một trang báo.
Chuyện như vậy xảy ra vô số lần, Thẩm Lạc cũng lười vạch trần anh, ánh mắt Hạ Nhất Dương dinh dinh dính dính, nhiều năm qua đều không hề thay đổi.
Ánh mắt đó, nhìn lâu, sẽ cảm thấy nóng hổi, yêu cùng thích đều ở bên trong, không cần phải nói, ai cũng có thể cảm giác được.
Thẩm Lạc ngẩng đầu một lần cuối, rốt cuộc có chút không chịu nổi dang tay ra với Hạ Nhất Dương, nét mặt vừa hơi bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Lại đây Tiểu Hoa.”
Hắn nói: “Cho anh ôm một cái.”
Thời gian khai môn hồng nhất định không thể làm tới cuối cùng, Thẩm Lạc ôm Hạ Nhất Dương hôn nửa ngày cũng không có động tác kế tiếp, hắn đưa tay, đầu ngón tay chải tóc mai của Hạ Nhất Dương, lẩm bẩm nói: “Có phải em lại đi cắt?”
Hạ Nhất Dương vuốt tóc hắn: “Anh cũng nên đi cắt.”
Thẩm Lạc: “Ngày mai đi.”
Hạ Nhất Dương nhìn trong phút chốc, thở dài: “Như vậy cũng rất đẹp, có chút không nỡ.”
Thẩm Lạc liền nói: “Vậy thì không cắt.”
Hạ Nhất Dương nhịn cười không được: “Chính anh có muốn cắt hay không thế?”
Thẩm Lạc nói: “Đơn vị cũng không cho phép để quá dài, ngày mai anh sẽ đi cắt.”
Hạ Nhất Dương nói được, hai người lại ôm nhau trò chuyện một chút, bởi vì lúc trước đều nói rõ với nhau, vì vậy lúc tối Hạ Nhất Dương lướt INS cũng không cần giấu giấu diếm diếm.
Anh lướt trong phút chốc, thấy Thẩm Lạc đang nhìn mình, liền có chút ngạc nhiên: “Rốt cuộc anh làm sao phát hiện ra em?”
Thẩm Lạc nói: “Mỗi tối em đều lướt khi anh đang ngủ ở bên cạnh, liếc trộm cũng có thể nhìn ra, chính là, tìm được người nào là em phải tốn chút công sức.”
Hạ Nhất Dương hỏi, làm sao tìm được?
Thẩm Lạc: “Mỗi cái ID lạ anh đều bấm vào xem một lần, thiết lập riêng tư đều gửi đi yêu cầu xin theo dõi.”
Vẻ mặt Thẩm Lạc có chút không vui vẻ: “Người có tiếng giống như anh đây, chỉ có em là người đầu tiên không đồng ý.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Trước khi ngủ, Thẩm Lạc còn chưa hết hi vọng tra hỏi Hạ Nhất Dương theo dõi hắn từ lúc nào.
Hạ Nhất Dương chỉ cười ha ha: “Dù gì cũng từ rất sớm, em không nhớ rõ, anh quan tâm cái này làm gì?”
Thẩm Lạc: “Em còn theo dõi ai?”
Nói tới cái này, Hạ Nhất Dương cũng có chút ăn giấm: “Nhóm bạn gái trước bạn gái trước trước bạn gái trước trước trước của anh.”
Thẩm Lạc nở nụ cười: “Anh nào có nhiều bạn gái như vậy, em từ đâu biết?”
Hạ Nhất Dương không tin lắm: “Anh với mấy cô ấy đều theo dõi lẫn nhau.”
Thẩm Lạc suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra được, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, thuộc tính thích giấu ở trong lòng ăn giấm chua này của Hạ Nhất Dương thật sự khiến người ta vừa thích vừa thương.
“Em sẽ không hỏi anh sao?” Thẩm Lạc nói.
Hạ Nhất Dương nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Vẫn có hơi ngượng, là đàn ông nên rộng lượng một chút.”
Thẩm Lạc nằm mặt đối mặt với anh, nghe xong đáp án này lại không nói ra lời một lúc, hắn nhìn khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, cuối cùng chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, thấp giọng nói: “Anh không có nhóm bạn gái linh tinh gì cả.”
Hạ Nhất Dương mở to mắt nhìn.
Thẩm Lạc: “Khi đó ở Mỹ, tất cả mọi người đều cảm thấy anh như mắc bệnh trầm cảm, vì vậy để trông có vẻ khoẻ mạnh, trên mạng anh liền chú ý vài người mà tất cả mọi người quan tâm.”
Lúc Hạ Nhất Dương nghe được ba chữ “bệnh trầm cảm”, viền mắt liền đỏ.
Thẩm Lạc thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Ôi, Tiểu Hoa Nhi lại muốn khóc.”
Hạ Nhất Dương vừa đỏ mắt vừa cười cười, Thẩm Lạc nhìn anh, nhích lại gần hơn cọ chóp mũi của Hạ Nhất Dương.
“Khoảng thời gian đó quả thực không dễ chịu, đến bây giờ quay đầu nhìn lại anh đều suy nghĩ, rốt cuộc mình đã vượt qua được bằng cách nào.” Thẩm Lạc lộ ra một ý cười rất nhẹ, trong ánh mắt của hắn có Hạ Nhất Dương, “Cho đến khi trở về nhìn thấy em, anh liền biết anh đã vượt qua được bằng cách nào.”
Mười lăm năm kia đối với Thẩm Lạc mà nói, tựa như rất dài, vừa tựa như rất ngắn, lúc rảnh rỗi hắn sẽ tính lệch giờ, lúc ăn sáng sẽ nghĩ Hạ Nhất Dương ăn tối cái gì, lúc ăn trưa lại nghĩ đối phương đi ngủ có thể mơ thấy mình hay không, lúc ăn tối thì Hạ Nhất Dương phải rời giường, ban ngày em ấy mặc quần áo gì, làm công việc gì, có bị lãnh đạo mắng hay không.
Thẩm Lạc thường xuyên suy đi nghĩ lại những điều này.
Bọn họ cách nhau bên kia bờ đại dương, nghĩ thật nhiều, thật giống như chỉ cách nhau không tới mười hai tiếng.
Bí mật này, không phải trong tám năm chụp trộm bao nhiêu bức ảnh.
Trên INS rình coi bao nhiêu tài khoản.
Cũng không phải lời thổ lộ chưa kịp nói ra thuở thiếu thời.
Mà là trong những năm tháng dài đằng đẳng kia, vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn luôn, cất giấu ở trong lòng, những nỗi nhớ không đếm được ấy.
Hết phiên ngoại: Bí mật.
Editor lảm nhảm: Còn phiên ngoại hai nữa nhé, nhưng mà chị Biên vẫn chưa viết xong nên khi nào chị ấy viết xong rồi thì mình sẽ post. ^^
Dưới đây là cảm nhận của một bạn độc giả bên Trường Bội dành cho Thẩm Lạc, mình đọc xong cảm rất thích nên muốn bỏ vô đây để lưu giữ lại.
Muốn cho lão Thẩm lão Hạ một cái hôn nhẹ bế cao (*/∇*)(´▽`) ノ ♪
“Em mau trở về đi”, lão Thẩm đã nói như vậy đấy. Trong mười lăm năm, có phải lão Thẩm cũng là một mình như vậy, đợi chờ tại nơi tha hương cách lão Hạ ngàn dặm, yên lặng nhìn hình của anh, muốn cho lão Hạ một cái làm nũng bất động thanh sắc chăng? Lão Thẩm thật quá thâm tình. Quyết định yêu anh, chính là “Dù đối mặt với ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới.” Vì thế, hắn cắn răng chịu bị điện giật, hắn tuyệt thực nuốt vàng, hắn lạnh lùng nói với người trong lòng “Tôi phải xuất ngoại, có thể sẽ không trở lại”, hắn chờ đợi tại một nơi không thể nhìn thấy Hạ Nhất Dương mười lăm năm.
Mười lăm năm xuân thu, cũng đủ để cho một cậu bé tóc chỏm lớn lên thành một thiếu niên nhanh nhẹn, cũng đủ để cho vợ chồng ân ái mỗi người một ngả, cũng đủ để cho như hoa mỹ quyến từ từ già đi.
Thẩm Lạc vẫn như cũ chờ đợi.
Hắn chờ chính mình đủ mạnh mẽ, chờ cha mẹ mình lãng quên từ bỏ, chờ ngày gặp lại người mình yêu. Hắn muốn tự tay chạm vào gương mặt của anh, muốn ôm lấy anh, muốn cho anh một nụ hôn đã lâu không gặp. Có lẽ tất cả chỉ có hắn đơn phương tình nguyện, người trong lòng đã sớm cùng người khác kết tóc se duyên, Hạ Nhất Dương sẽ nắm tay người đó, cười với cô ấy, xoay quanh cô ấy như một chú cún con. Cũng có lẽ hai người sẽ gặp lại, nhưng chỉ là bạn cũ xa cách nhiều năm. Cùng nhau đối ẩm một ly rượu nhạt trên bàn tiệc giữa họp mặt bạn bè, vậy cũng đủ rồi.
Nhưng có là vậy, thì thế nào đâu? Anh là Hạ Nhất Dương, là người mà Thẩm Lạc hắn tâm tâm niệm niệm bất động thanh sắc yêu mười lăm năm. Hắn muốn bảo vệ anh, che chở anh, cùng che chở đứa con của anh với một người phụ nữ nào khác sinh ra.
Mười lăm năm, hắn chờ xuân yến biến thành thu nhạn, chờ thương hải hoá nên tang điền, rốt cuộc hắn đã có thể nắm lấy tay của Hạ Nhất Dương. Hắn ôm anh, đem tình yêu nóng rực như núi lửa mở ra một khe hở be bé, chậm rãi chảy cho anh xem. Hắn say khướt nói, “Vậy tại sao em lại không dỗ anh”, hắn tinh nghịch mỉm cười “Em nuôi anh nhé”, hắn tủi thân nói “Em mau trở về đi”.
Em mau trở về đi.