• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mr.Downer

Thực ra Hạ Nhất Dương từ nhỏ đã là một cậu bé đặc biệt ngoan, đương nhiên chủ yếu quyết định bởi gương mặt vừa ngoan ngoãn vừa đẹp đẽ kia của anh. Như lúc mới vừa lên đại học chơi cùng Bạch Phương, anh rất thích Bạch Phương, ám muội, thăm dò, Bạch Phương cũng không ghét anh, ai lại không yêu thích một nam sinh ân cần xinh trai, hai người chơi với nhau rất vui, thế nên người ngoài liền xem bọn họ là một cặp xứng đôi.

Vì lẽ đó lúc Thẩm Lạc đột nhiên xuất hiện sau này, Hạ Nhất Dương không kịp ứng phó.

Khi đó toàn khoa đều biết hai người bọn họ, cho nên lúc truyền đến tin Thẩm Lạc và Bạch Phương cùng nhau dùng bữa ở nhà ăn, dù Hạ Nhất Dương không cố tình đi dò hỏi, cũng sẽ có người đến nói cho anh biết.

Đối với thái độ khó hiểu, tiện thể thông cảm nhưng lại vừa cười trên sự đau khổ của người khác, Hạ Nhất Dương cũng không có phản ứng gì thái quá, anh biết rõ mình và Bạch Phương không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, đối phương muốn hẹn hò ăn cơm với ai, anh thật sự không có tư cách đi quản.

Chỉ có điều anh không thể nào hiểu rõ được, sau đó sao lại kỳ lạ biến thành một nhóm ba người…

Dù mười lăm năm trôi qua, Hạ Nhất Dương cũng không lý giải được rõ ràng chuyện này.

Anh chợt nhớ tới một ngày nào đó mình đang ôn tập trong thư viện, chuẩn bị viết cho xong ba trang luận triết học Mác, lúc viết tới “Chủ nghĩa Mác có tính chất bắt kịp thời đại”, Thẩm Lạc đột nhiên đứng ở trước mặt anh.

“Cùng nhau đi ăn cơm không?” Thẩm Lạc cúi đầu nhìn anh, “Muốn ăn cái gì?” Hắn hỏi.

“Đêm nay ăn cái gì?” Thẩm Lạc ném tài liệu lên trên bàn, “Ngân hàng các cậu mỗi ngày đều tan tầm muộn như vậy?”

Hạ Nhất Dương xoa xoa mi tâm, anh thở dài: “Vầy vẫn tính là sớm, cậu đừng có than, đến lúc khai môn hồng thì cơ hội theo tôi đi ăn cơm cũng không có đâu.”

Thẩm Lạc bĩu môi, hắn than thở một câu gì đó mà Hạ Nhất Dương không nghe rõ, hai người mới đi ra khỏi văn phòng tài chính, liền gặp được Trần Hội hiếm thấy lắm mới độ kiếp hạ phàm từ lầu mười hai xuống.

Tuy rằng Trần hành trưởng là người sử dụng trung thành của ba chữ chửi bậy, là loại chỉ rít gào tuyệt đối không nói chuyện bình thường, nhưng bàn về diện mạo, Trần Hội còn thanh tú hơn Hạ Nhất Dương mấy phần.

*Ba chữ chửi bậy mà Trần hành trưởng của chúng ta hay dùng chính là TMD, nghĩa là con mẹ nó ấy. ╮(╯▽╰)╭

Thẩm Lạc nhìn thấy anh ta gật đầu xem như chào hỏi, hiếm thấy Trần hành trưởng không dùng dấu chấm than để nói chuyện: “Thẩm xử mấy ngày nay kiểm tra vất vả rồi.”

Thẩm Lạc: “Không sao.”

Trần Hội quay sang Hạ Nhất Dương: “Cố gắng phối hợp làm việc với Thẩm xử.”

Hạ Nhất Dương vội vàng nói: “Biết rõ, thưa sếp.”

Trần Hội: “Cùng nhau dùng cơm chứ?”

“Để lần sau vậy.” Thẩm Lạc mỉm cười, “Ngày hôm nay đã có hẹn trước với Hạ tổng.”

Hạ Nhất Dương: “…”

Trong lòng Trần Hội nghĩ đôi cẩu nam nam mấy người giả vờ cái gì! Con mẹ nó ngày nào hai người không đi ăn với nhau hả?!!

Kỳ thực, chuyện hẹn nhau đi ăn mỗi ngày đối với Hạ Nhất Dương mà nói cũng không có vấn đề gì to tát, đàn ông độc thân mà, bình thường tan tầm cũng đều là một mình gọi đồ ăn ngoài để giải quyết, bây giờ khác cái là có thêm một người, tốn thêm ít tiền thôi.

Thẩm Lạc cũng không phải quá khó hầu hạ, cái gì cũng ăn được, dù nửa tháng trước anh tiêu tốn hơi nhiều, nhưng bây giờ cũng coi như đến giai đoạn “tình cảm ổn định” trong truyền thuyết, không cần phải mỗi ngày đi ăn nhà hàng cao cấp.

“Lúc nào Ngự Viên mới đưa nhà cho cậu?” Hạ Nhất Dương gắp một cái sủi cảo vào trong bát.

Không biết Thẩm Lạc đột nhiên phát điên cái gì, nói muốn ăn sủi cảo cùng canh thịt bò bán bên cạnh trường đại học năm đó, đều đã qua mười lăm năm, không biết có còn mở cửa hay không, đường xá xung quanh trường đại học lại khó đi, Hạ Nhất Dương lái xe cả nửa ngày mới tìm tới nơi.

Thẩm Lạc múc một bát canh thịt bò, bên trên nổi vài cọng rau thơm: “Tháng sau, các cậu cho vay là có thể đưa nhà.”

Hạ Nhất Dương: “Trang hoàng xong cả rồi?”

Thẩm Lạc lắc đầu: “Vẫn là nhà trống.”

Hạ Nhất Dương có chút sửng sốt: “Nhà trống? Cậu có thời gian trang hoàng?”

“Không có cũng phải có.” Thẩm Lạc nhìn anh một cái, “Cậu còn muốn ăn không?” Hắn chỉ mấy cái sủi cảo cuối cùng.

Hạ Nhất Dương đẩy cái đĩa đến trước mặt hắn: “Cậu ăn đi.”

Thẩm Lạc cũng không khách khí, cầm đũa của Hạ Nhất Dương bắt đầu ăn.

Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Cậu còn tiền để trang trí không?”

Thẩm Lạc vừa ăn vừa nói: “Không đủ thì ngân hàng các cậu lại cho tôi mượn?”

“Không phải không được.” Hạ Nhất Dương nở nụ cười, đặc biệt gian thương, “Có điều lãi suất vay trùng tu không ổn định, tôi cho cậu vay?”

Thẩm Lạc ăn xong cái sủi cảo cuối cùng, nhướng mày nói: “Như thế, là muốn tôi thiếu của cậu?”

Hạ Nhất Dương ngẩn người, anh cảm thấy lời nói này của đối phương có hơi ám muội, anh đáp cũng không được, không đáp cũng không xong, nhất thời ấp úng nghẹn lời.

Thẩm Lạc rũ tầm mắt, vô cùng bình thường thấp giọng nói: “Đùa thôi, không đủ tiền thật nhất định sẽ hỏi mượn ngân hàng của các cậu, có muốn nợ cũng là nợ ngân hàng các cậu.”

Hạ Nhất Dương lúng túng “A” một tiếng, anh nhìn Thẩm Lạc ăn hết miến trong canh, lau miệng nói: “Đi thôi.”

Hạ Nhất Dương đặc biệt chủ động đứng dậy đi trả tiền, lúc trở lại đã thấy Thẩm Lạc đang nhìn anh chăm chú.

“?” Hạ Nhất Dương cầm cặp đựng giấy tờ, “Làm sao thế? Còn chưa ăn no?”

Thẩm Lạc vô cùng trẻ con cười một lúc: “Nhiều năm qua như vậy, sao cậu vẫn ngoan như thế?”

Hạ Nhất Dương: “???”

Thủ tục vay vốn mua nhà luôn luôn rất nhanh, đặc biệt là trong thời kỳ giá phòng mỗi ngày một dạng như thế này. Vay tiền sang tên đều có nhân viên môi giới lo liệu, Thẩm Lạc chỉ cần đi ký tên.

Hạ Nhất Dương vẫn rất bận tâm chuyện trang trí nhà mới cho Thẩm Lạc, không ít lần loanh quanh chuyện này trước mặt hắn, dù sao làm được thì đây cũng là lập công trạng, lương một năm 50W+ mà không có chút tâm sự nghiệp ấy thì còn đòi làm cái gì.

“Chút tiền đó tôi vẫn có.” Thẩm Lạc bị anh lằng nhằng đến phiền, dứt khoát nói thẳng, hiện giờ hắn và Hạ Nhất Dương đang đến nhà ăn của ngân hàng SZ dùng cơm trưa, đương nhiên là vẫn quẹt thẻ cơm của Hạ Nhất Dương.

Hạ Nhất Dương thấy ngỗng béo chạy mất, rất là đáng tiếc nói: “Được rồi.”

Thẩm Lạc: “Cậu có thể giới thiệu cho tôi nhóm thi công.”

Hạ Nhất Dương: “Công ty trang trí đâu?”

Thẩm Lạc: “Tôi tự mình thiết kế, cần công ty trang trí cái gì, trái lại cậu có thể đến hỗ trợ tôi là được rồi.”

“……” Thực ra Hạ Nhất Dương không muốn đi hỗ trợ lắm.

Thẩm Lạc nhìn anh một cái, nhướng mày nói: “Tháng sau các cậu muốn kiểm tra cái gì đầu tiên?”

Hạ Nhất Dương vô cùng chân chó nắm tay Thẩm Lạc, chân thành nói: “Khi nào chuyển nhà xin cậu nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đến giúp đỡ!”

Kết quả được hai ngày nghỉ hiếm có, bởi vì chuyển nhà, Thẩm Lạc thật sự tới đón anh.

Kiểu nhà của Ngự Viên rất đẹp, ba gian hướng nam, phòng khách không chỉ rộng rãi còn lấy sáng tốt.

Lúc Hạ Nhất Dương ôm thùng đi vào, phát hiện Thẩm Lạc quả nhiên thích loại thẩm mỹ như thế này, cửa sổ lớn sát đất, theo phong cách lãnh đạm*, ngoại trừ trên mặt đất trải thảm len trông có chút ấm áp, còn lại toàn bộ đều mang cảm giác lành lạnh sáng sủa.

*Chủ yếu dùng các màu trung tính như trắng và xám để trang trí, phong cách đơn giản, không gây chú ý cho thị giác. (Ảnh)

Nội thất không thoát khỏi ba màu đen xám trắng, ghế sô pha lớn đến mức nhìn thoáng qua hoàn toàn giống như một chiếc giường.

“Tôi còn nghĩ cậu vẫn chưa sắm đồ đạc trong nhà đâu.” Hạ Nhất Dương đặt cái thùng xuống, chống hông một cái, “Rất đắt đúng không?”

Thẩm Lạc đi vào sau anh, có chút buồn cười liếc mắt: “Tài khoản ngân hàng của tôi còn đủ xài, yên tâm đi.”

Hạ Nhất Dương thấy không đạt được mục đích, nhàm chán bĩu môi.

Nói là chuyển nhà, kỳ thực toàn bộ đồ đạc đều được mua mới, đồ dùng cá nhân của Thẩm Lạc cũng không nhiều, chỉ có máy tính quần áo và một ít vật phẩm hằng ngày, nhiều nhất là mấy cái máy ảnh SLR* của hắn cùng hai cái tủ lớn để đựng ảnh.

*Là máy ảnh phản xạ ống kính đơn chụp bằng phim, cần phải rửa để lấy ảnh. Còn DSLR là chụp kỹ thuật số, ảnh được lưu giữ trong thẻ nhớ.

Lần đầu tiên Hạ Nhất Dương thấy có người dùng tủ cất ảnh chụp, một cái trong đó còn bị khoá lại, chỉ có thể khiêng tủ.

Trong phòng khách, Thẩm Lạc cố ý chừa trống một mặt tường trắng, Hạ Nhất Dương hỏi hắn dùng để làm gì. Thẩm Lạc bình thản nói, để treo ảnh chụp.

Vì vậy hai người trước tiên cùng nhau treo ảnh.

“Mấy bức ảnh trong cái tủ khoá kia không cần treo lên?” Hạ Nhất Dương phát hiện những tấm hình muốn treo đều là ảnh phong cảnh Thẩm Lạc chụp tại Mỹ, đại đa số anh đã từng nhìn thấy trên INS của đối phương.

Thẩm Lạc vừa treo từng tấm lên, vừa phân tâm nói: “Mấy cái đó đều là ảnh chụp hỏng, tôi không nỡ vứt đi.”

Hạ Nhất Dương thấy anh không phải là người có đam mê tích trữ, có điều đây là người khác thích, anh cũng không có tư cách nói cái gì.

Bởi vì ảnh chụp quá nhiều, treo một lúc không xong, hai người dứt khoát vừa treo ảnh vừa nói chuyện phiếm.

“Sàn giao dịch NASDAQ.” Thẩm Lạc chỉ vào tấm hình trong tay Hạ Nhất Dương, “Trước đây đi làm, tôi cố ý vòng qua đó để chụp.”

Hạ Nhất Dương líu lưỡi nói: “Hoá ra cậu là nam nhân Wall Street.”

Thẩm Lạc cũng không khiêm tốn: “Thế nên tôi vẫn có chút tiền.”

Hạ Nhất Dương lẩm bẩm một câu: “Ngưu bức* hỏng chết cậu.”

*Rất trâu bò, rất lợi hại.

“Nhưng công việc bên đó rất dễ giảm thọ.” Thẩm Lạc ra hiệu Hạ Nhất Dương lại lấy thêm nhiều hình, “Tôi cũng sắp 40 rồi, không muốn bất ngờ đột tử tại nơi đất khách.”

“…” Hạ Nhất Dương thở dài, “Chúng ta có thể nói chuyện gì vui vẻ hơn không, đừng nhắc đến chuyện tuổi tác rầu rĩ như vậy.”

Thẩm Lạc quay đầu nhìn anh, khoé mắt tựa như ẩn giấu một chút ý cười, hỏi: “Thế nói chuyện gì? Bàn chuyện tại sao cậu còn chưa có bạn gái?”

Hạ Nhất Dương nghiêm túc nói: “Tôi mời cậu đi ăn một tháng, mỗi ngày đấy, trước đây tôi có quen bạn gái thì cũng không ngày ngày mời đi ăn, cậu nói cho tôi biết tôi lấy đâu ra thời gian để đi tìm người khác?”

“Không phải tôi cũng vậy sao?” Thẩm Lạc quay đầu tiếp tục treo ảnh chụp, âm thanh nghe vào tai tựa như một lời nói đùa, “Không thôi hai chúng ta về chung một nhà đi?”

Hạ Nhất Dương hừ một tiếng: “Đừng mơ tưởng gạt tôi thêm mấy bữa cơm, tôi chưa nói cậu thật đúng là không biết xấu hổ, tốt xấu gì chung một nhà cũng phải thay phiên mời nhau chứ!”

Thẩm Lạc treo ảnh chụp xong quay người lại, hắn tựa vào bức tường nhìn Hạ Nhất Dương, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy được, đêm nay tôi mời cậu, muốn ăn cái gì?”

… Hạ Nhất Dương nghĩ thầm có gì đó sai sai, tại sao hai ngày nghỉ mà anh vẫn phải hầu tên này đi ăn tối?!

Bởi vì thu xếp đồ vật mất quá nhiều thời gian, đến buổi tối, rốt cuộc Hạ Nhất Dương quyết định gọi lẩu nhúng ở ngoài.

Thẩm Lạc không tài nào chịu nổi: “Vừa chuyển nhà mới đã đầy mùi lẩu, tôi đây đã tạo nghiệt gì…”

Hạ Nhất Dương: “Đợi lát ăn thì mở cửa sổ, sao cậu khờ thế.”

Thời điểm ngồi quanh nồi lẩu, sắc mặt của Thẩm Lạc mới dễ nhìn hơn một ít, đại khái là do đói bụng, đồ ăn ngon trước mắt, không thích hợp trưng mặt thối ra.

Năm phút đầu không ai nói chuyện, cả hai vùi đầu nhúng vùi đầu múc, cho đến khi Hạ Nhất Dương khui bia, Thẩm Lạc mới đột nhiên nói: “Lúc chúng ta giúp Bạch Phương chuyển nhà thời đại học, cũng ăn một bữa lẩu.”

Hạ Nhất Dương ngẩn người: “Tôi quên rồi.”

Thẩm Lạc giương mắt nhìn anh: “Đó là do cậu uống nhiều.”

Hạ Nhất Dương dùng đũa gõ mép nồi: “Vạch người không vạch khuyết điểm.”

Kết quả Thẩm Lạc còn đang tính nói gì đó, trong phòng đột nhiên tối hù.

Hạ Nhất Dương: “…”

Thẩm Lạc: “…”

Hạ Nhất Dương: “Xem đi, ông trời cũng cảm thấy không có mắt.”

“Cậu nhàm quá.” Thẩm Lạc cười mắng, hắn đưa tay mò mẫm tìm điện thoại di động, “Để tôi đi xem coi có phải là bị đứt cầu dao không.”

Hạ Nhất Dương mò gắp hai cục thịt bò trong bát của mình, vừa ăn vừa nói: “Có phải ngày hôm đó nhà Bạch Phương cũng bị cúp điện?”

Thẩm Lạc sửng sốt một chút, qua một lúc lâu, hắn mới thản nhiên nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã quên.”

Hạ Nhất Dương cũng không xác định mình có nhớ rõ hay không, bởi vì ngày đó anh quả thực uống rất nhiều, đầu óc thật loạn rồi lại như cái gì cũng biết, cả người cuộn mình nằm trên tấm thảm ở nhà Bạch Phương, mơ mơ màng màng giống như ngủ mà không phải ngủ.

Có người sờ mặt anh, ngón tay mềm mại, không cần nghĩ cũng biết đó là Bạch Phương.

“Hình như cậu ấy say rồi?” Bạch Phương nhẹ giọng nói.

Thanh âm của Thẩm Lạc hơi xa xa một chút: “Để cậu ấy ngủ đi.”

Bạch Phương “Ừ” một tiếng: “Mình đi xem cầu dao.”

Sau đó là tiếng bước chân vụn vặt, Hạ Nhất Dương giãy dụa mở mắt ra trong bóng đêm, anh nhìn về hướng của Thẩm Lạc, tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.

Cũng không biết nhìn bao lâu, Hạ Nhất Dương đột nhiên có khí lực, bò vài bước tới phương hướng kia.

Thẩm Lạc lên tiếng dò hỏi theo bản năng: “Bạch Phương?”

Hạ Nhất Dương không nói gì, anh cũng không biết lá gan của mình từ đâu tới, vươn tay thấm đầy mồ hôi, giữ lấy bàn tay của Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc: “…”

Hạ Nhất Dương tiếp tục nằm sấp, anh nắm chặt tay của Thẩm Lạc, trái tim như ngâm vào trong một lớp dầu sôi nóng bỏng, nhè nhẹ run lên.

Có lẽ Thẩm Lạc thật sự cho rằng anh là Bạch Phương, không cự tuyệt để anh nắm, thậm chí phối hợp một chút, đầu ngón tay hắn chậm rãi gãi nhẹ lòng bàn tay anh.

Hạ Nhất Dương đỏ mặt.

Anh nằm trên mặt đất, ngực vừa ngọt, vừa đau, kích thích đầu lưỡi, lan tràn chua xót.

Thẩm Lạc nhúc nhích một chút, Hạ Nhất Dương rất hồi hộp, đối phương không gỡ tay anh ra, chỉ càng gần sát một ít, Hạ Nhất Dương có thể cảm giác được tay của Thẩm Lạc đang chạm vào mặt mình.

Đó là xúc cảm hoàn toàn không giống với Bạch Phương, cứng cáp, không chút nào mềm mại.

“Đêm đó cậu coi tôi là Bạch Phương phải không?” Thẩm Lạc dùng điện thoại chiếu sáng công tắc nguồn điện, ý cười không giảm hỏi, “Nắm tay tôi nửa ngày cũng không buông.”

Hạ Nhất Dương đành phải xấu hổ nói: “Chuyện này tôi thật sự không nhớ rõ.”

Thẩm Lạc không nói gì, hắn trở về bên cạnh bàn, chuẩn bị gọi điện thoại: “Xem không hiểu, để người đến sửa đi.”

Hạ Nhất Dương: “Tôi xem thử.”

Thẩm Lạc đi theo anh, qua một lúc lâu nên hai người cũng thích nghi với bóng tối, cộng thêm cửa sổ mở, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào, trên cơ bản không có vấn đề gì khi nhìn.

Hạ Nhất Dương nhìn kỹ công tắc nguồn điện, anh ráng nhớ một ít kinh nghiệm trước đây, khi vừa mới chuẩn bị ra tay thì Hạ Nhất Dương đột nhiên cảm thấy ấm áp sau lưng, không biết từ lúc nào Thẩm Lạc đã dán sát vào anh.

“Có thấy được chỗ nào hỏng không?” Thẩm Lạc giơ điện thoại, tia sáng đèn hắt lên tường, tạo thành một vòng trắng.

Hạ Nhất Dương nhìn cái bóng màu đen của mình bên trong vòng trắng, Thẩm Lạc cao hơn anh một ít, chồng lên nhau, thật giống như đang ôm nhau.

Trong ngực Hạ Nhất Dương lại bắt đầu ngọt ngào rõ ràng.

Vừa đau, vừa ngọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK