“Thánh Thượng, thần nữ Nhâm Phiêu Linh, hôm nay cũng muốn cầu tứ hôn.”
Nhất ngữ phát ra, tứ phía giai kinh, mọi người sững sờ nhìn vị thiếu nữ có vẻ mặt kiên quyết phía trước, lén lút nghị luận sôi nổi.
“Thánh Thượng, thần nữ Nhâm Phiêu Linh khẩn cầu Thánh Thượng tứ hôn cho thần nữ và Lăng Triệt Lăng tướng quân.” Thân ảnh màu thủy lam quỳ thẳng người trên đại điện, không nhìn sự khinh trào (khinh miệt + trào phúng) của mọi người, hai mắt nàng chỉ nhìn thẳng về phía trước.
“Điều này…” Minh hoàng có chút khó xử, ở Thiên Dụ, chưa bao giờ có nữ tử nào công khai cầu hôn nam tử, huống hồ bây giờ còn ở trước mặt thiên tử như ông, đây là việc làm đánh vào thế tục, khiêu chiến lễ giáo, dù cho trong lòng ông có yêu thích Nhâm Phiêu Linh như thế nào, nhưng thân là Hoàng thượng, ông vẫn phải suy nghĩ thật kỹ.
“Thần nữ Nhâm Phiêu Linh khẩn cầu Thánh Thượng tứ hôn cho thần nữ và Lăng Triệt Lăng tướng quân.” Tiếng nói thành khẩn lại vang lên, Nhâm Phiêu Linh không sợ sự nghị luận và châm biếm của người khác, lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là– nàng muốn thành thân với Lăng ca ca! Vì mục đích này, nàng có thể hạ bệ thân phận, thu hồi tất cả tôn nghiêm.
Dưới điện, Lăng Triệt nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, phỏng chừng ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Nhâm Phiêu Linh thế nhưng bất chấp hết thảy, công nhiên cầu hôn hắn, mặc dù hành động đó rất vĩ đại, nhưng đối với hắn, điều đó lại càng khiến hắn thêm chán ghét nàng.
Chỉ thấy hai tay hắn nhấc lên, ngay tại lúc Minh hoàng không biết nên nói cái gì, hắn liền mở miệng: “Khởi bẩm Thánh Thượng, thần tạm thời không nghĩ đến việc thành gia lập thất, vẫn thỉnh Thánh Thượng tam tư!”
“Lăng ca ca…” Nhâm Phiêu Linh nghe vậy khẽ kêu, cố nén đau nhức nơi đáy lòng, tiếp tục nói: “Thánh Thượng, Phiêu Linh may mắn mấy ngày trước được sắc phong làm quận chúa, cũng xem như là nữ nhi của Thánh Thương, nếu là nữ nhi của Thánh Thượng, như vậy Phiêu Linh có thể cầu Thánh Thượng tứ hôn.”
“Điều này…” Minh hoàng nghe thấy vậy, có chút khó xử, ông nhìn nhìn Nhâm Ngạo bên dưới, lại nhìn nhìn Lăng Như Kính, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Thánh Thượng!” Đang lúc Minh hoàng do dự hết sức, Lăng Triệt lại mở miệng: “Hồi bẩm Thánh Thượng, thần không muốn lập gia đình! Vừa rồi Lam thái tử phi cũng nói, dân chúng cầu khẩn an cư lạc nghiệp, hiện tại, Đông Thịnh ở biên giới như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể phát động công kích với Thiên Dụ ta, thử hỏi thần là đương triều đại tướng quân, sao có thể tại thời khắc nguy nan này, không để ý dân chúng chi tư, lại chỉ nghĩ đến chuyện hôn sự, cho nên, thần Lăng Triệt khẩn cầu Thánh thượng, để thần tức khắc gia tăng thao luyện binh sĩ, bảo toàn Thiên Dụ ta! Về phần thành thân, vẫn lưu đến ngày sau thế cục tốt hơn rồi nói sau!”
“Vậy…” Minh Hoàng á khẩu, Lăng Triệt nói rất có lý, dáng vẻ tâm ý đã quyết, mà bên này, ánh mắt chờ đợi của Nhâm Phiêu Linh lại khắc sâu làm đau đớn lòng ông, chính là ánh mắt này, đã từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của ông…
Giữa lúc bầu không khí trên điện gần ngưng kết thì Lăng Như Kính chắp tay đứng dậy nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần Lăng Như Kính muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
“Ồ? Lăng ái khanh có gì cứ nói.” Minh hoàng không hỗ là lão mưu mô, lúc này thấy có người nhảy ra, liền lập tức đá quả bóng cao su xinh đẹp dưới chân ra ngoài.
“Tạ ơn Thánh Thượng!” Lăng Như Kính xoay người, nói với mọi người: “Có thể được Phiêu Linh quận chúa ưu ái, là nhi tử Lăng Triệt đã tu luyện được mấy đời phúc khí, đại trượng phu mặc dù chí ở quốc gia, nhưng thành gia hiếu thuận cũng rất quan trọng, có câu ‘thành gia lập nghiệp, trước thành gia sau lập nghiệp, thần cho rằng việc này có thể tiến hành, cho nên–“
“Lăng thượng thư.” Lời nói băng lãnh vang lên, là Lăng Triệt !
Lúc này, hắn cũng không gọi Lăng Như Kính là phụ thân, mà gọi thẳng là Lăng thượng thư, bởi vậy có thể thấy được, lửa giận trong lòng hắn cao như thế nào, “Lăng thượng thư, Lăng Triệt không muốn lấy Phiêu Linh quận chúa, nếu như tiếp tục bức ép, Lăng Triệt thề cả đời không cưới vợ.”
Lăng ca ca!
Sắc mặt Nhâm Phiêu Linh trắng bệch, nghe thấy thái độ của Lăng Triệt quyết tuyệt như thế, trái tim nàng băng giá tột đỉnh, Lăng ca ca, hóa ra huynh thật sự ghét ta như vậy…
“Triệt nhi, con–“ Lăng Như Kính quát lớn, sắc mặt ông rất khó coi, ông muốn lấy thân phận phụ thân khuyên nhi tử chuyển ý, nhưng không ngờ lại bị Nhâm Ngạo lên tiếng đánh gảy.
“Như Kính, Lăng tướng quân nói rất đúng, đại trượng phu lấy quốc gia làm trọng, nữ nhi thường tình tạm thời đặt ở một bên đi! Phiêu Linh vừa trở về không bao lâu, ta còn luyến tiếc nó lập gia đình sớm, hôn sự này cứ như vậy từ bỏ đi, về sau ai cũng không nên nói đến.”
“Thế nhưng, Ngạo–“ Lăng Như Kính còn muốn nói thêm gì đó, không ngờ vừa nghe lời ấy, Lăng Triệt lập tức hai tay thi lễ nói: “Vậy thì, Lăng Triệt đa tạ Nhâm thế bá.”
“Lăng tướng quân thiếu niên anh hùng, câu Nhâm thế bá Nhâm Ngạo không đảm đương nổi, về sau vẫn xin bảo ta Nhâm thừa tướng là được.” Nhâm Ngạo lạnh nhạt nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Vâng! Nhâm thừa tướng” Lăng Triệt thản nhiên cất tiếng, sau đó xoay người nhìn Minh hoàng, tiếp theo hai tay cắp lại nói: “Khởi bẩm Thánh Thượng, thần xin thỉnh lệnh ít ngày nữa đi biên ngoại huấn luyện doanh, gia tăng thao luyện binh sĩ, để ngừa Đông Thịnh bỗng nhiên đột kích.”
“Chuẩn tấu!”
Nghe thấy lời Lăng Triệt trình bày, Minh hoàng mỉm cười ban bố mệnh lệnh, giờ khắc này, trường hợp đã hỗn loạn như vậy, cho dù ông muốn không đáp ứng cũng khó.
Ngẩng đầu nhìn người ngọc đang tái nhợt mặt dưới điện, mắt ông nồng đậm thương tiếc, chỉ là dù cho ông thân là chúa tể, đối mặt cới tư tình nhi nữ thì có biện pháp nào? Tựa như năm đó, mắt thấy nữ tử mà mình yêu thương ngã vào lòng bạn tốt, ông cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng chúc phúc, bởi vì thân là hoàng đế, ông có rất nhiều bất đắc dĩ……
“Phiêu Linh… “ Ngồi cạnh bên, Nhâm Húc Phong đau lòng nhìn muội muội, nét mặt đầy quan tâm.
“Ca ca, muội không sao…” Cố nén từng trận đau đớn trong lòng, Nhâm Phiêu Linh vui vẻ cười, nàng biết cử chỉ tối nay, sẽ khiến nàng trong một đêm trở thành chuyện cười của Thiên Dụ! Một nữ hài tử, danh tiết rất quan trọng, nàng thế nhưng không hề bận tâm mà công khai cầu hôn nam tử, mà điều buồn cười nhất chính là, nam tử kia tránh nàng như tránh loài rắn rết độc ác, thà rằng cả đời không lấy vợ, cũng không nguyện cùng nàng có liên quan gì.
Nàng là Thừa tướng chi nữ, lại là Phiêu Linh quận chúa do Hoàng Thượng thân phong, thân phận tôn quý cỡ nào, chỉ là, tất cả mọi thứ của nàng đều bị hủy hết trong tối nay…
Về sau chỉ sợ không ai dám đến cầu thân! Cười cười nghĩ, ánh mắt Nhâm Phiêu Linh kiên định, không sao cả, nàng không cần, không có Lăng ca ca, nàng thà rằng lựa chọn cô độc cuối đời, chỉ là ngay cả cô độc sống quãng đời còn lại, nàng vẫn sẽ si ngốc hướng về hắn, nhưng mà ông trời sẽ cho nàng cơ hội như vậy sao?
Cúi đầu nhìn lòng bàn tay, Nhâm Phiêu Linh cười nhạt, thời gian của nàng, chỉ sợ không còn nhiều…
Dưới điện vang lên từng tiếng bàn luận khe khẽ, có thương tiếc, có coi khinh, nhưng càng nhiều đó là chế giễu! Vẻ mặt Trương Thiến Nhu khẩn trương, suốt nãy giờ nàng vẫn không ngừng chà sát lòng bàn tay, sau khi nghe thấy Lăng Triệt cự tuyệt mới thả lỏng.
May quá! Thở nhẹ ra, nàng âm thầm may mắn, may mà Triệt ca ca không có đáp ứng lời cầu hôn của Nhâm Phiêu Linh, bằng không nàng tổn thất lớn! Độc lần trước không thể dồn Lam Mộng Nghê vào chỗ chết, đã hại nàng mất vị trí Thái tử phi, hiện tại, nàng không thể đánh mất Triệt ca ca, dù sao bây giờ hắn chính là Thiên Dụ tướng quân tay cầm binh quyền, hơn nữa lại là người trong lòng nàng
Yến hội vẫn tiếp tục, sau khi Minh hoàng lên tiếng, hết thảy mọi chuyện tựa như chưa hề phát sinh, mọi người nên uống thì uống, nên xem thì xem, chỉ là mỗi khi nhìn nhau, mới hiểu ý nhìn nhau cười.
Nhâm Phiêu Linh vẫn cúi đầu, nàng biết cha đang rất giận! Cử chỉ vừa rồi của nàng rất kinh thế hãi tục, xác thực đã làm cho phụ thân vẫn luôn thanh cao xấu hổ. Nhưng mà, nàng không hối hận, nàng một chút cũng không hối hận, ngay cả bây giờ cả người nàng đã đầy thương tích.
Trong khi Nhâm Phiêu Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì một ánh mắt thâm ý phía đối diện truyền thẳng đến, trong ánh mắt kia có thương tiếc, có đau lòng, nhưng nhiều nhất vẫn là tình ý sâu đậm…
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dục trước mặt mọi người nhìn thẳng vào Nhâm Phiêu Linh như thế, thân là Thái tử, lúc còn rất nhỏ hắn đã biết làm như thế nào để che dấu cảm tình của bản thân. Trước kia, cho dù hắn có thích Nhâm Phiêu Linh như thế nào, hắn đều có thể xử lý tốt ánh mắt của mình, nhưng mà tối nay, hắn phóng túng.
Hắn bị sự cố chấp của thiếu nữa ngồi đối diện rung động mạnh mẽ! Phiêu Linh thích A Triệt, việc này từ nhỏ hắn đã biết, A Triệt thích Mộng Nghê, việc này cũng không qua khỏi ánh mắt hắn, chỉ là cho dù biết hết thảy, hắn vẫn bất lực….
Lấy Mộng Nghê là chuyện phải làm, bởi vì phụ hoàng muốn mượn việc này củng cố địa vị Thái tử cho hắn, thế nhưng hắn không rõ, nếu luận địa vị, gia thế, như thế nào cũng là Phiêu Linh thích hợp hơn. Nhưng hắn biết, phụ hoàng không muốn hắn lấy Phiêu Linh, bằng không ông ấy sẽ không ngay sau hôm hắn thổ lộ tiếng lòng của mình với ông ấy, thì lập tức phong Phiêu Linh làm quận chúa.
Huynh muội không thể liên hôn!
Mãi đến giây phút ấy, hắn mới hoàn toàn hiểu được, kiếp này, hắn cùng với nàng, chung quy là vô duyên…
Danh Sách Chương: