Nhiều lần đau lòng, nhiều lần thương tích, khi Nhâm Phiêu Linh căn bản khỏi hẳn thì, đã hơn mười ngày sau. Trong hơn mười ngày này, Lăng Triệt không tới xem qua nàng một lần, thậm chí còn phân phó những người khác không được thăm viếng. Đương nhiên, hắn dùng lý do vô cùng tốt “Phiêu Linh quận chúa bị thương, người liên quan không được thăm, để tránh khỏi làm phiền quận chúa tĩnh dưỡng”
Bài xích thật mạnh liệt a! Hơi cười cười, bất quá có chuyện, Nhâm Phiêu Linh chính là rất cảm kích Lăng Triệt, chí ít hắn không có đem tội danh sai sử thích khách gán cho nàng, tuy rằng, đây cũng không phải sự thật!
Kỳ thực Nhâm Phiêu Linh cũng không biết, Lăng Triệt sở dĩ không đem chuyện này công bố, cũng không phải lo lắng đến danh dự của nàng, mà là hắn lo lắng cho mình một ngày công bố, thế tất sẽ khiến trong quân rung chuyển! Như vậy, sẽ mang đến cho việc quản lý của hắn rất nhiều bất tiện.
Nhâm Phiêu Linh sau khi thương thế tốt, tùy ý đi dạo ở đất trống, nhiều ngày không ra cửa, nàng đã sớm nghẹn. Ngày hôm nay, thật vất vả cầu được Vương Viễn đồng ý đi ra, nàng nhất định phải hảo hảo hít thở không khí.
“Núi trùng trùng, non điệp điệp, núi xa trời thẳm khói lạnh lùng, lá phong đỏ nỗi nhớ.” Ngóng nhìn viễn phương, Nhâm Phiêu Linh không kiềm được, cúi đầu khẽ lên tiếng.
Gió lạnh rét đến tận xương, vén lên ba ngàn tóc đen, người ngọc cứ đứng lẳng lặng, hồi lâu không nhúc nhích.
“Hoa cúc nở, hoa cúc tàn, nhạn vút biên quan khách chưa về, một màn phong nguyệt nhàn.” Phía sau, bỗng vang lên giọng nói nghiền ngẫm, tiếp đó liền thấy một bóng trắng chậm rãi đi về phía nàng.
*Nguyên văn:
“Nhất trọng sơn/lưỡng trọng sơn/Sơn viễn thiên cao yên thủy hàn/Tương tư phong diệp đan.
Cúc hoa khai/cúc hoa tàn/Tắc nhạn cao phi nhân vị hoàn/Nhất liêm phong nguyệt nhàn.”
“Là ngươi?” Vừa nghe giọng nói kia, nàng cũng không quay đầu lại, thẳng thừng nói.
“Không ngờ Phiêu Linh quận chúa luôn cơ linh giảo hoạt, lại là một tài nữ chính tông!” Ngữ khí đùa cợt vang lên bên tai người ngọc, lúc này bóng trắng đã đi tới cạnh người ngọc.
“Không phải ngươi cũng như vậy sao? Giang hồ ly!” Nhâm Phiêu Linh châm chọc cười, nét mặt nàng vẫn bình thản thong dong..
“Thật là thì đúng! Hồ ly ca ca ta đây, chính là dựa vào điều này để hấp dẫn các cô nương, nếu như không có chút tài năng, làm sao có thể có chỗ đứng?”
“Ồ? Thì ra ngươi còn muốn hấp dẫn cô nương, ta còn tưởng rằng ngươi thích cưỡng chế chứ!” Nhâm Phiêu Linh thản nhiên đáp trả, ngữ khí của nàng lộ rõ sự châm chọc.
“Quả nhiên, người hiểu ta, chỉ có Phiêu Linh muội muội!” Nghe vậy, bóng trắng vung quạt, thong thả phe phẩy phiến quạt, “Không sai, ngươi nói đúng! Trước đây ta thích mạnh mẽ cưỡng chế, chỉ là bây giờ–“
Giang Vân Phi vươn tay nâng chiếc cằm trắng nõn của người ngọc, bày ra nét mặt mập mờ, chỉ thấy trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn không ngừng chớp hiện tia sáng: “Chỉ là bây giờ, ta thay đổi phương pháp, bởi vì ta– muốn, trái tim, của, nàng!”
Nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, và vẻ mặt tà mị kia của hắn, Nhâm Phiêu Linh cố sức ngoảnh mặt đi chỗ khác: “Không có khả năng!”
“Ha ha! Ta biết người nàng thích là Lăng đại tướng quân, nhưng mà làm sao bây giờ đây? Giang Vân Phi ta từng nhìn trời thề, Nhâm Phiêu Linh nàng – đóa hoa tươi này ta hái chắc rồi! Cho nên– ta không thể buông tay!” Giang Vân Phi nghiền ngẫm nói, xong hắn vừa ngắm nghía cây quạt, vừa trưng ra bộ mặt thản nhiên.
“Ngươi thích ta sao?” Người ngọc chế nhạo hỏi.
“Không thích! Song– nếu như có thể khiến cho nàng thích ta, vậy đó nhất định là một chuyện hay ho rồi!”
“Ta nói rồi– không có khả năng!”
“Nha đầu, đừng vội vã phủ nhận như vậy! Mọi chuyện đều rất khó đoán trước! Thưc tế Lăng Triệt không thương nàng, không bằng nàng đi theo ta đi! Tuy rằng hồ ly ca ca không thích cô nương quá gầy, nhưng thấy nàng xinh đẹp, hơn nữa tích cách lại có phần tinh quái, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!” Giang Vân Phi soa nhẹ cằm, ánh mặt lộ liễu suồng sã đánh giá người ngọc.
“Nhàm chán!” Không muốn vòng vo với hắn nữa, Nhâm Phiêu Linh khẽ mắng một tiếng rồi xoay người rời đi, không ngờ Giang Vân Phi vừa thấy, lập tức vung cây quạt chắn trước mặt nàng “Thế nào nha đầu, nàng không tin hả? Nếu không chúng ta đánh cuộc đi?”
“Đánh cuộc thế nào?” Nhâm Phiêu Linh khiêu khích giương mắt, nhìn thẳng vào hắn.
“Tốt! Có cá tính! Ta thích khiêu chiến!” Thấy thế, nét mặt Giang Vân Phi vui thích, hắn khép mạnh cây quạt lại, trưng ra nét mặt đùa cợt: “Là thế này, chúng ta lấy nửa năm làm hạn định, nếu như trong nửa năm này, ai yêu đối phương trước, thì sẽ làm nô lệ của người đó, trong suốt một năm!”
“Được! Nói chung, ta sẽ không yêu thương ngươi!” Nhâm Phiêu Linh thản nhiên đáp lại.
“Được! Ta mỏi mắt mong chờ!” Tiếng nói vui đúa vang lên, Giang Vân Phi cười cứ y như là có con mồi bước vào cái bẫy tà ác mà hắn giăng ra.
“Ngươi có thể đi! Dù sao ở đây cũng là binh doanh trọng địa!” Lạnh lùng nhắc nhở hắn, từ đầu đến cuối Nhâm Phiêu Linh vẫn duy trì vẻ xa cách.
“Nha đầu, hồ ly ca ca tìm rất lâu mới tìm tới nơi này, vừa nghe nói nàng bị thương, ta đã lo lắng nhiều đêm ở bên ngoài, bây giờ vất vả lắm mới nhìn thấy nàng, mà nàng lại vô tình như thế! Nhưng mà nàng bảo ta đi– là nàng đã bắt đầu quan tâm ta?”
“Vô vị!” Hung hăng trừng mắt liếc hắn, Nhâm Phiêu Linh để ý đến hắn nữa, thong dong rời đi, phía sau, Giang Vân Phi thâm ý cười, “Nha đầu, lần này nàng định chắc là sẽ thua rồi! Ca ca đây, cũng sẽ không yêu thương bất cứ ai…”
Trong quân doanh, mọi người đều đang thao luyện, Nhâm Phiêu Linh kéo chặt tấm áo choàng trên người, bước nhanh rời khỏi. Không ngờ lại bị mắt sắc của những binh sĩ phát hiện, “Là Phiêu Linh tiểu thư! Phiêu Linh tiểu thư tới!”
Các binh sĩ đều buông binh khí trong tay, nhìn về phía nàng.
“Ai cho các ngươi dừng lại! Đều tiếp tục tập luyện cho ta! Hôm nay không luyện đến giờ Dậu không được nghỉ ngơi!” Bỗng một tiếng nói lãnh liệt thốt lên, chỉ thấy khuông mặt Lăng Triệt lạnh băng, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Lăng ca ca, vì sao huynh….
Nàng biết hắn đang thị uy, thao luyện vốn chỉ cần luyện đến giờ Mùi, bây giờ hắn lại yêu cầu các binh sĩ luyện đến giờ Dậu! Vô duyên vô cớ thao luyện thêm hai canh giờ, điều này đối với các binh sĩ vốn đã rất mệt mỏi mà nói, không thể nghi ngờ là một khảo nghiệm to lớn!
“Lăng ca ca, xin huynh đừng phạt bọn họ!” Nhâm Phiêu Linh bước nhanh về phía Lăng Triệt, nhưng chạm phải ánh mắt như băng của hắn thì nàng liền dừng lại, “Lăng ca ca, đều là lỗi của Phiêu Linh! Phiêu Linh không nên tùy ý đi qua đi lại, Phiêu Linh sai rồi, xin huynh đừng phạt bọn họ!”
“Bây giờ mới biết sai, phải chăng đã quá muộn!” Lăng Triệt hừ lạnh, đôi mắt đẹp hếch sang bên cạnh, “Đều sững sờ ở đó làm gì! Còn không mau luyện tập!”
Tiếng quát lớn vừa xuất ra, các binh sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau rồi lại cầm lấy binh khí, bắt đầu tập luyện.
Tiếng hô hào rung trời vang khắp sân huấn luyện, mà bên dưới, lòng Nhâm Phiêu Linh lại cay đắng. Nàng trầm ngưng sâu lắng nhìn Lăng Triệt, bất đắc dĩ dợm bước rời đi, nhưng đúng vào lúc này, có một binh sĩ trói hai con sói, chạy nhanh đến, “Bẩm tướng quân, chúng tiểu nhân vừa phát hiện hai con tuyết lang lạc đàn này ở phía trước nơi đóng quân, cho nên trói lại, mang đến đây xin chỉ thị tướng quân, rốt cuộc nên xử lý như thế nào!”
“Giết!” Lăng Triệt thẳng thừng nói, ngữ khí không hề có chút tình cảm nào.
Vừa nghe lời ấy, Nhâm Phiêu Linh kinh hãi, “Lăng ca ca, van cầu huynh đừng giết chúng nó! Chúng nó chỉ là một đôi mẫu tử lạc bầy, sẽ không gây nguy hiểm cho con người!”
“Không gây nguy hiểm cho con người? Lời của ngươi thật quá nực cười, có con sói nào mà không gây nguy hiểm cho con người?”
“Có mà!” Nhâm Phiêu Linh cấp thiết giải thích: “Từ trong mắt chúng nó, muội có thể thấy được, chúng nó chỉ muốn nhanh chóng tìm về với bầy đàn, sẽ không đi đả thương tính mệnh con người!”
“Tìm về với bầy? Được, dù cho bây giờ chúng nó không đả thương người, nhưng khi trở về với bầy đàn thì sao? Một khi có thế lực, chúng nó sẽ trở lại gây hại cho con người! Người đâu, kéo ra ngoài giết!” Nói xong, Lăng Triệt lạnh lùng vung tay lên, binh sĩ lĩnh mệnh tiến đến.
“Lăng ca ca–“
Lúc này Nhâm Phiêu Linh không muốn nghĩ gì nữa, bất kể ánh mắt của người khác, tim nàng vô cùng đau xót, hai chân nàng khụy mạnh xuống, cứ thế quỳ thẳng trên mặt đất. Có lẽ có người không hiểu hành động của nàng lúc này, nhưng chỉ có Nhâm Phiêu Linh tự mình biết, rốt cuộc tuyết lang đối với nàng mà nói, là có ý nghĩa như thế nào!
“Lăng ca ca, huynh hãy nghe muội nói, tuyết lang và những con sói khác không giống nhau, chúng nó sẽ không chủ động công kích con người! Phiêu Linh từ nhỏ lớn lên ở Ngọc Phong tuyết sơn, có thể liên thông với tuyết lang, cho nên Phiêu Linh cam đoan, chỉ cần thả chúng nó, chúng nó tuyệt đối sẽ không gây hại tính mạng con người!”
Nhâm Phiêu Linh thẳng mình quỳ, đau khổ cầu xin, thân ảnh đơn bạc của nàng như tờ giấy có thể tùy thời bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, thế nhưng, nàng vẫn quật cường ngẩng cao đầu, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Lăng Triệt, hy vọng hắn có thể nghe nàng nói.
Chỉ là nàng đã nghĩ sai rồi! Nếu như Lăng Triệt nghe nàng, hắn sẽ không là phải Lăng Triệt!
Hắn chỉ nhìn thẳng vào người ngọc quỳ trên mặt đất, lòng hắn bỗng có một tia khoái cảm do trả thù được: “Ngươi muốn cứu chúng nó?”
“Đúng!” Người ngọc gật đầu, trả lời một cách khẳng định.
“Được rồi! Như ngươi mong muốn!”
“Thật sao!” Ngay lúc Nhâm Phiêu Linh vì sự đáp ứng của Lăng Triệt đáp ứng mà cảm kích, thì trước mắt đột nhiên ánh lên một luồng sáng, sau đó có hai tiếng gào thét thê lương vang lên, quay đầu nhìn sang, hai tuyết lang vốn vẫn còn sống, nay đã ngã mình trong vũng máu…
“Lăng ca ca–“ Nhâm Phiêu Linh khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt là nỗi đau đớn khôn nguôi.
“Nếu như không phải ngươi cầu tình, e rằng ta sẽ thả chúng nó!” Lăng Triệt tàn nhẫn nói, lướt ngân kiếm còn đang nhỏ máu ra trước mặt nàng, khiến nàng chấn động, đau đớn hàng trăm lần.
Lăng ca ca, huynh đang trả thù muội sao?
Nhâm Phiêu Linh tan nát cõi lòng cúi đầu, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ cơ thể hai con tuyết lang, cùng với ánh mắt mang theo kỳ vọng trước hi chết của chúng, nàng không nhịn được cố sức nhắm hai mắt lại. Xin lỗi, Tuyết tỷ tỷ! Phiêu Linh không có khả năng bảo vệ tốt tộc loại của ngươi, thực sự xin lỗi…
Gió, vù vù thổi, trên sân huấn luyện có một vạn người thao luyện này, có một thân hình bi thống quỳ ở nơi đó, lẳng lặng sám hối…
Danh Sách Chương: