Hàn Cẩm Dao im lặng, không muốn trả lời.
Nghiêm Hoàng Châu liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi lại: “Chị đang hỏi em đấy, em có nghe chị hỏi không vậy Cẩm Dao?”
Hàn Cẩm Dao ậm ừ, mãi mới trả lời chị: “Em với người đó chấm dứt rồi.”
Nghiêm Hoàng Châu bất ngờ, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, chị đạp phanh gấp, cả người chị bị văng ra trước, chị ngoảnh sang hỏi lại người bên cạnh: “Cái gì? Mới hôm nào chị còn thấy anh ta đến thăm em, còn chăm sóc em cả một đêm, vậy mà giờ nói chấm dứt là chấm dứt luôn sao?”
Nghe chị đột nhiên nhắc tới việc Thẩm Minh Viễn đã ở lại bệnh viện chăm sóc cô, cô hỏi: “Anh ta đã chăm sóc em?”
Nghiêm Hoàng Châu lái xe, trả lời: “Ừ, anh ta đã ở lại bệnh viện mấy ngày liền đó.”
Hàn Cẩm Dao không trả lời gì lại chị, bàn tay cô nắm chặt dây an toàn, đầu óc cô mơ hồ rối tung như tơ tắm. Trong những ngày cô nằm viện, anh luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, điều này cô rất cảm kích.
Nhưng…
Giữa cô và anh không thể, mối quan hệ của cô và anh vốn dĩ đã kết thúc vào mười năm trước rồi.
Hàn Cẩm Dao vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại từ giám đốc công ty. Nghiêm Hoàng Châu phụ cô mang đồ lên nhà, còn cô đi chậm lại từ phía sau nghe máy.
“Em vừa mới xuất viện… Không sao, em cũng khỏe hẳn rồi… Tuần sau sao… Em đi được, đúng lúc em cũng muốn đến Pari.” Hàn Cẩm Dao đáp lại đối phương vài câu rồi cúp máy.
Thấy cô nói chuyện điện thoại xong trông vẻ vui vẻ hẳn ra, Nghiêm Hoàng Châu hỏi: “Có chuyện gì thế? Chị thấy sắc mặt em vui vẻ hẳn luôn đấy.”
Hàn Cẩm Dao đút tay vào túi áo, vừa đi vừa trả lời: “Giám đốc vừa gọi nói tuần sau Pari có một buổi trình diễn thời trang, hỏi em có thể tham dự được không.”
Hàn Cẩm Dao nói đến đây liền dừng lại không nói nữa càng làm chị tò mò mà hỏi: “Thế em có đi không?”
Hàn Cẩm Dao: “Có chứ, em cũng muốn đến Pari. Coi như chuyến này đi du lịch luôn cũng được”.
Nghiêm Hoàng Châu gật đầu rồi mang đồ lên nhà cho, sắp xếp dặn dò cô mấy việc rồi mới rời đi.
Hàn Cẩm Dao ngồi xem đi tivi, trên tivi đang chiếu một bài hát, lời bài hát vừa da diết lại buồn man mác.
Lắng nghe từng hạt mưa rơi
Anh kể em nghe chuyện tình đôi ta
Nhẹ nhàng như bản nhạc
Nhưng lại làm trái tim anh đau dã dời.
Cô ít khi có thời gian nghe nhạc, vì tính chất công việc của cô sáng đi tối về nên thời gian rảnh cô lại vùi đầu vào thiết kế những mẫu thời trang mới.
Hàn Cẩm Dao bấm nút giảm âm lượng, bài hát tiếp tục ngân vang những khúc nhạc buồn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Chuyện tình đôi ta cứ thế bị thời gian vùi lấp
Tình ta cứ vậy trôn vùi theo năm tháng
Một lời nói yêu thật khó để nói ra.
Bên ngoài, khung cảnh dần được bao phủ bởi màu đen huyền ảo, từng ánh đèn đường, những ngôi nhà cao tầng cũng đã được thắp sáng. Màn đêm buông xuống, cảnh vật tĩnh mịch, chỉ có tiếng nhạc trong phòng khách vẫn luôn được bật nhỏ, từng bài hát buồn cứ thế được hát chuyển tiếp.
Có một chàng trai trẻ mới chuyển đến ngay sát vách nhà cô, đang ngồi ăn mì xem tivi, cậu ta nghe được nhà bên cạnh mở nhạc buồn từ khi trời sáng đến khi trời tối không kìm lòng mà thở dài, nói: “Lại có một người đau khổ vì yêu.”
Một tuần sau đó, Hàn Cẩm Dao lên máy bay sang Pháp. Cô dự định sang Pháp sẽ ở lại đó du lịch một thời gian rồi mới trở về nước.
Vừa xuống đến sân bay, trời đổ mưa xối xả, những cơn mưa không ngừng trút xuống như thác nước.
Hàn Cẩm Dao đứng ngoài sảnh sân bay đợi xe. Từ phía sau, một người đàn ông đeo kính đen kéo vali đi qua không cẩn thận va phải vali của cô, Hàn Cẩm Dao nhanh tay vươn tay nắm lấy tay kéo vali, người đàn ông vội vàng nhanh chóng quay người lại xin lỗi cô.
Hàn Cẩm Dao không để bụng những chuyện này, cô mỉm cười gật đầu nói: “Không sao.”
Người đàn ông đó ngẩng đầu, nhìn cô qua chiếc kính râm, đột nhiên thốt lên: “Cẩm Dao.”
Hàn Cẩm Dao nhìn người đối diện, anh tháo chiếc kính đen trên mặt xuống, hai người nhìn nhau, mãi sau cô mới hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Minh Viễn đang định nói gì đó với cô thì phía sau lại có người gọi anh: “Minh Viễn, đợi em với.”
Hàn Cẩm Dao ngoảnh lại phía sau, một người con gái mặc chiếc váy đỏ, bên ngoài mặc áo dạ màu đen, trên môi nở một nụ cười tươi, đang kéo chiếc vali bước từng bước về phía cô.
Hàn Cẩm Dao lập tức quay người, nhìn người bên cạnh, đúng lúc anh cũng nhìn cô, cô không nói gì với anh mà kéo vali rời đi trước.
Thẩm Minh Viễn nhìn bóng lưng cô dần dần hòa vào dòng người, cả bầu trời vẫn đổ mưa xối xả, Hà Dương Chi đi tới khoác tay anh, nhìn theo hướng anh nhìn, hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Thẩm Minh Viễn lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.”
Hà Dương Chi như nhớ ra gì đó mà hỏi anh: “Hình như lúc nãy em nhìn thấy Hàn Cẩm Dao thì phải. Cô ấy cũng đến Pháp sao?”
Thẩm Minh Viễn nhìn người bên cạnh, nói: “Chắc em nhìn nhầm thôi.”
Hà Dương Chi không hỏi nữa, cô kéo tay anh đi: “Đi thôi, lần này cuối cùng cũng được ở bên anh lâu hơn rồi.”
Từ lúc đến đây Hàn Cẩm Dao chỉ có một ngày để nghỉ ngơi. Đến ngày hôm sau, cô đã phải chuẩn bị để tham gia buổi trình diễn thời trang cho buổi tối ngày hôm nay.
Hàn Cẩm Dao đến nơi tổ chức buổi lễ, vừa đi vào đến trung tâm buổi lễ, một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy đen đi từ phía sau gọi cô: “Cẩm Dao.”
Hàn Cẩm Dao theo phản xạ ngoảnh lại, cô bất ngờ, đi về hía người đó: “Nhã Lâm, cậu cũng đến đây sao? Tớ đang định ngày mai sẽ đến tìm cậu đấy.”
Trương Nhã Lâm vòng tay ôm eo cô, nói: “Tớ cũng không ngờ lại được gặp cậu ở đây.”
Lúc ở ngoài cửa, Trương Nhã Lâm vừa xuống xe đã thấy Hàn Cẩm Dao đứng ở ngoài cửa, cô ấy định sang nói chuyện với Hàn Cẩm Dao nhưng điện thoại đổ chuông cô ấy đành phải bỏ đi nghe điện thoại.
Nói xong Trương Nhã Lâm suy nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp: “Bao nhiêu năm rồi nhỉ, từ hồi tốt nghiệp đại học, tớ sang Pháp định cư, cũng ít liên lạc với mọi người.”
Hàn Cẩm Dao cười nói: “Cũng may là cậu còn chưa quên tớ, vẫn nhận ra tớ.”
Trương Nhã Lâm cười cười nói nói với cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến chỗ ghế ngồi dành cho khách mời, điều trùng hợp ở đây là ghế ngồi của họ lại được xếp ngay cạnh nhau. Hai người họ ngồi xuống ghế, tranh thủ thời gian họ lại hàn huyên chuyện cũ với nhau.
Khách mời đến dự rất đông, đều là các nhà thiết kế, diễn viên, những người nổi tiếng, chẳng mấy chốc cả khán phòng đã chật kín người.
Trương Nhã Lâm đang nói chuyện cũ hồi họ học đại học với nhau, đột nhiên cô ấy kéo tay Hàn Cẩm Dao hỏi: “À, cậu với Thẩm Minh Viễn có còn liên lạc với nhau không? Năm đó, cậu ấy nhờ tớ chọn hộ quà sinh nhật cho cậu, hôm đấy tớ phải đi dạy thêm, nên hẹn cậu ấy muộn một chút, chắc là cậu ấy vẫn kịp tặng quà cho cậu chứ?”
Quà sinh nhật? Hồi đó còn chưa kịp nhận quà sinh nhật từ anh thì hai người đã chia tay.
Hàn Cẩm Dao không trả lời câu hỏi đó của Trương Nhã Lâm, cô ngượng cười, nói: “Khoảng thời gian trước chúng tớ có gặp nhau.”
Nói đến đây cô dừng lại, ánh mắt đượm buồn, giọng cũng trầm xuống hẳn: “Còn bây giờ thì có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Trương Nhã Lâm cảm thấy khó hiểu: “Tại sao vậy?”
Hàn Cẩm Dao nhoẻn miệng cười: “Vì tớ thấy không cần thiết nên không cần phải gặp lại nhau làm gì cả.”
Đúng lúc này, buổi trình diễn bắt đầu, những tiếng nói chuyện rôm rả được thay bằng sự yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều chăm chú xem buổi trình diễn thời trang.
Hàn Cẩm Dao đưa mắt chăm chú nhìn từng người mẫu trình diễn thời trang, đột nhiên cô lại bắt gặp ánh mắt của người ngồi đối diện với cô, Thẩm Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, cô lại di chuyển ánh mắt sang người bên cạnh anh. Cô không nhìn nữa, mà lại chuyển ánh mắt lên những người mẫu đang trình diễn thời trang nhưng thi thoảng lại không cẩn thận mà lại nhìn qua chỗ người đó.
Cô từng nghĩ, thế giới này rất rộng lớn, sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh, ấy vậy mà chín năm sau, anh lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, khoảng cách của cô và anh chỉ gần trong ngang tấc, nhưng lại không thể nào chạm tới được đối phương.
Buổi trình diễn kết thúc bằng những tràng pháo tay vang dội, mọi người dần dần ra về.
Bầu trời đầy sao, trăng thanh gió mát xen lẫn chút sự mát mẻ của gió đêm.
Hàn Cẩm Dao chào tạm biệt người bạn của cô xong thì cũng ra đợi xe để về khách sạn.
Thẩm Minh Viễn từ trong hội trường đi ra, bắt gặp bóng lưng cô đang đứng ở ngoài sảnh, anh đi tới hỏi: “Em đang đợi xe à?”
Hàn Cẩm Dao ngoảnh lại, ừ với anh một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Anh bước lên đứng cạnh cô, đút tay vào túi quần, ánh mắt anh đen láy nhìn cô, đột nhiên khóe môi anh hơi nhếch lên: “Em đúng là không thay đổi gì cả.”
Hàn Cẩm Dao cười, nhìn anh, nói: “Anh cũng vậy.”
Thẩm Minh Viễn gật gật đâu: "Đúng vậy, anh vẫn không thay đổi, đặc biệt là tình yêu anh dành cho em mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Hàn Cẩm Dao ngước nhìn anh, cô không nói gì, trái tim cô có chút rung động, không nỡ, hai người im lặng màn đêm yên tĩnh như muốn nuốt trọn cả anh và cô.
Xe đến, Hàn Cẩm Dao mỉm cười với anh, cuối cùng cũng dứt khoát nói: “Cảm ơn anh đã là một phần trong câu chuyện của cuộc đời tôi, sau này chúng ta không cần hải gặp lại nhau nữa, tạm biệt.”
Nói xong, cô quay bước lên xe không để cho người sau có thêm cơ hội nói câu nào. Chiếc xe tải chuyển bánh rời đi trước mặt anh, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, màn đêm hiu quạnh ôm trọn lấy con người anh, anh cô độc đứng lặng trước sảnh nhìn chiếc xe biến mất dần trong màn đêm.