Cô từng nhớ, có một lần Thẩm Minh Viễn kể cho cô nghe về những nơi anh thích đến ở Pháp, trong đó có bảo tàng Louvere. Cô từng nghĩ một người ngang ngược, khô khan, chỉ thích làm theo ý mình như Thẩm Minh Viễn thật không ngờ lại thích những nơi như bảo tàng Louvre.
Nắng hôm nay nhẹ nhàng, gió thổi mát dịu dàng.
Có rất nhiều người đến nơi đây tham quan, chẳng mấy chốc mà trong bảo tàng đã có rất nhiều người.
Hàn Cẩm Dao đang đứng ngắm một bức tranh thì đột nhiên Hà Dương Chi đi tới đứng bên cạnh cô, giọng nói mỉa mai: “Ôi, lại gặp cô ở đây nữa rồi. Tôi còn tưởng là ai nữa cơ.”
Hàn Cẩm Dao quay lại nhìn người bên cạnh, cười trừ: “Tôi thì lại tưởng con ruồi đậu dưới cạnh chân tôi nữa đó.”
Hà Dương Chi tức tới mức đỏ mặt, chỉ nói được một từ: “Cô…”
Hàn Cẩm Dao quay người, cười khinh bỉ, cất bước đi. Vừa đi được vài bước, người phía sau liền cất lời với cô: “Đừng quên cô đã hứa những gì với tôi đấy.”
Vài tuần trước, tại bệnh viện Giang Châu, Hà Dương Chi đã đến phòng bệnh của Hàn Cẩm Dao, cô ta ngồi cạnh giường bệnh nhìn người đang nằm trên giường bệnh ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
Khi đó, may mắn thay Hàn Cẩm Dao đã tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy lại chính là Hà Dương Chi.
Hà Dương Chi khoanh tay nhìn cô, cô từ từ ngồi dậy, giọng nói yếu ớt: “Sao chị lại ở đây?”
Hà Dương Chi không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi ngược lại cô: “Gặp lại người cũ cô cảm thấy như thế nào? Vẫn còn vấn vương không quên được à?”
Hàn Cẩm Dao nhìn cô ta rồi bật cười thành tiếng, nói: “Chị cho người theo dõi tôi à, mà biết rõ như vậy?”
Đối phương không trả lời được gì, cô ta liền đổi chủ đề nói chuyện: “Tôi và Thẩm Viễn sắp đính hôn với nhau rồi.”
Nghe đến đây, trái tim của Hàn Cẩm Dao đau thắt lại, ánh mắt cô có chút bối rối, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường, nhìn đối phương, nói: “Vậy à! Chúc hai người hạnh phúc nhé!”
Hà Dương Chi bất ngờ trước câu nói của cô, cô ta tỏ ra là mình đã thắng, đắc ý nói: “Cảm ơn nhé!”
Hà Dương Chi khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhìn cô chằm chằm, rồi lại nói tiếp: “Hi vọng cô có thể tránh xa anh ấy, tôi không muốn người đàn ông của tôi dính dáng tới bất kì người phụ nữ nào cả, đặc biệt là cô.”
Hàn Cẩm Dao nhếch môi cười, nói: "Nếu tôi nói tôi không làm được thì sao? Nếu tôi nói tôi có thể không gặp anh ấy, nhưng anh ấy vẫn muốn gặp tôi thì sao?
Hà Dương Chi đứng dậy, hơi cúi người, một tay chống xuống giường, một tay đưa lên vuốt má cô, nói với giọng đe dọa: “Có rất nhiều chuyện không phải Hà Dương Chi tôi không làm được mà chỉ cần lý do tôi nhất định sẽ làm.”
Cô ta ghé sát vào tai cô nói thì thầm gì đó khiến sắc Hàn Cẩm Dao đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng khó coi.
Đứng giữa bảo tàng rộng lớn, người người ra vào tấp nập, Hàn Cẩm Dao không ngoảnh lại, cô cười khẩy, trả lời: “Chị yên tâm, thứ chị lấy từ tôi chỉ là món đồ cũ tôi đã bỏ đi mà thôi!”
Dứt lời Hàn Cẩm Dao định quay bước rời đi thì lại chợt nhớ tới gì đó mà quay lại nói: “À, mà quên mất. Những gì chị nói với tôi, tôi đều làm được rồi. Vậy còn lời hứa của chị với tôi bao giờ chị sẽ có thể giao thứ đó cho tôi?”
Hà Dương Chi lấy trong túi xách một chiếc USB, đi tới đưa đến trước mặt Hàn Cẩm Dao: “Thứ cô cần đây.”
Hàn Cẩm Dao đưa tay định cầm chiếc USB thì Hà Dương Chi lại giật quay lại, mỉm cười mỉa mai nói: “Hi vọng cô sẽ giữ lời hứa, rời xa anh ấy, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”
Hàn Cẩm Dao nhếch môi cười khinh bỉ: “Đồ cũ của tôi chị cứ dùng thoải mái, tôi không có hứng thú nữa rồi.”
Nói xong, cô giật lấy chiếc USB trên tay của đối phương rồi quay người cất bước rời đi.
Ra đến cửa bảo tàng, chuông điện thoại trong túi áo khoác đổ chuông, Hàn Cẩm Dao lấy điện thoại trong túi áo ra xem, là Nghiêm Hoàng Châu gọi đến, cô vừa đi vừa nghe điện thoại, chẳng may sơ ý va phải một người đàn ông đi ngược chiều với cô cũng đang nghe điện thoại, chiếc điện thoại trên tay anh không cẩn thận mà tuột khỏi tay rơi xuống nền gạch, Hàn Cẩm Dao vội hạ điện thoại, cúi người xin lỗi anh, anh cúi thấp người nhặt điện thoại lên rồi nói: “Không sao!”
Hàn Cẩm Dao nhìn người đàn ông trước mặt cô, lại nhìn chiếc điện thoại trên tay anh đã bị vỡ ngang màn hình, cô lấy trong túi xách tấm danh thiếp của mình đưa cho anh: “Xin lỗi anh, đây là danh thiếp của tôi, có gì anh cứ liên lạc với tôi qua số điện thoại trên danh thiếp này nhé!”
Đối phương nhận lấy tấm danh thiếp từ cô, anh nhìn tấm danh thiếp rồi lại nhìn cô mà đột nhiên cười với cô, nói: “Được.”
Hàn Cẩm Dao thấy đối phương cười với cô, có chút khó hiểu, nhưng cô không nghĩ nhiều mà mỉm cười nhẹ, gật đầu xin phép đi trước.
Người đàn ông nhìn tấm danh thiếp trên tay, hơi cau mày, anh cất tấm danh thiếp vào túi áo rồi đi vào bảo tàng.
Hơn chín giờ tối, Thẩm Minh Viễn đến một quán bar ở Pháp.
Anh ngồi uống được một lúc thì có một người đàn ông đi tới, vỗ vai anh nói: 'Cậu đến Pháp lúc nào thế?"
Thẩm Minh Viễn nhìn Lâm Ngạn Dương, rót cho anh một cốc rượu rồi đưa cho anh, nói: “Mới tới được mấy ngày thôi, yên tâm em còn ở lại đây dài dài.”
Lâm Ngạn Dương uống hết rượu trong cốc, lại rót tiếp vào cốc, rồi hỏi: “Cậu với Dương Chi sắp đính hôn rồi à?”
Thẩm Minh Viễn cười khẩy, hỏi: “Sao anh biết? Em còn chưa nói gì mà anh đã biết rồi.” Nói đến đây, anh dừng lại, nhướng mày với đối phương hỏi tiếp: “Anh gặp Hà Dương Chi rồi à?”
Lâm Ngạn Dương gật đầu: “Ừ, mới gặp sáng nay ở bảo tàng.”
Thẩm Minh Viễn không nói gì, anh lại tiếp tục uống rượu.
Lâm Ngạn Dương đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đặt lên bàn trước mặt Thẩm Minh Viễn, nói: “Sáng nay tôi cũng vừa gặp bạn gái cũ của cậu.”
Thẩm Minh Viễn bất ngờ hỏi: “Anh gặp ở đâu thế? Sao anh biết đó là bạn gái cũ của em?”
Lâm Ngạn Dương bật cười, chỉ chỉ tay vào Thẩm Minh Viễn: “Cậu quên là ngày đó cậu mới quen cô bạn gái đó đã để ảnh người ta làm ảnh nền điện thoại với máy tính rồi hay sao? Khi đó làm chung nhóm nghiên cứu với cậu, ngày ngày ngồi cùng nhau tôi không biết mặt bạn gái cũ của cậu mới là lạ đó.”
Thẩm Minh Viễn bật cười, không nói gì, anh lại rót rượu uống.
Lâm Ngạn Dương vỗ vai anh, hỏi: “Thế cậu gặp lại cô bạn gái cũ đó chưa?”
Thẩm Minh Viễn: “Rồi.”
Lâm Ngạn Dương: “Cảm giác như thế nào? Muốn quay lại với người ta không?”
Thẩm Minh Viễn im lặng một lúc, uống hết rượu trong cốc, đứng dậy, vỗ vai Lâm Ngạn Dương, lúc này mới trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: “Gặp rồi không quên được.”
Anh quay lưng bước đi còn không quên cầm tấm danh thiếp trên bàn, nói với người phía sau: “Cái này tôi lấy nhé! Không thể để anh có cơ hội tiếp cận cô ấy được.”
Lâm Ngạn Dương ngồi cầm cốc rượu lắc qua lắc lại, ngoái đầu nhìn bóng lưng Thẩm Minh Viễn xa dần, anh cười khẩy, lắc lắc đầu. Dù câu chuyện của Thẩm Minh Viễn và cô bạn gái cũ đó anh không biết gì nhiều, nhưng năm đó, anh đã từng quen biết một Thẩm Minh Viễn cuồng bạn gái tới mức ngày ngày ngồi trên thư viện tay chống cằm ngắm ảnh cô bạn gái đó cả ngày.