Toàn thân khó chịu, y muốn uống nước, muốn ăn cơm, nhưng không ai tới giúp y.
Lấy y phục bên cạnh từ từ mặc vào, vừa eo cong một cái, lập tức đau đến mức mắt phiếm hồng.
“Tiểu Diệp!” Đường Khải vừa đẩy cửa vào thì thấy cảnh này liền vội vã tiến tới đỡ y: “Nằm cho khỏe đi, đứng dậy làm gì?”
Đường Diệp đưa tay đẩy hắn ra, còn mình thì cuộn người vào góc tường, im lặng không nói.
Đường Khải tiến lại ôm y vào lòng: “Giận ta?”
Đường Diệp muốn vùng vẫy, nhưng không có một chút sức lực nào, vì thế há miệng, cắn mạnh vào bờ vai hắn, đến khi cảm thấy mùi máu trong miệng mới nhả ra.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải ôm chặt y, nhẹ nhàng cọ xát tai y: “Còn đau phải không?”
Đường Diệp nghe vậy, trong lòng tràn đầy uất ức.
Trong lòng nghẹn lại, bụng dạ cũng khó chịu, y nằm sấp trên giường nôn khan một hồi, nhưng không nôn ra cái gì cả.
“Tiểu Diệp, đệ sao vậy?” Vẻ mặt Đường Khải hoảng loạn, ngồi xổm trên giường vỗ lưng cho y: “Khó chịu chỗ nào?”
“Ngươi đi đi, đi mau.” Giọng Đường Diệp khàn khàn, gần như nói không ra lời.
Miệng vết thương phía sau bị xé rách, máu từng chút từng chút thấm ướt quần lót màu trắng.
Lần đầu tiên Đường Khải cảm thấy có chút lúng túng, cho y uống một chút nước, để y nằm trên đầu gối mình, lấy thuốc nhẹ nhàng xoa cho y.
Đường Diệp liều chết cắn môi, như tượng gỗ không có tình cảm, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải ôm y không buông tay: “Đừng tức giận nữa, được không?”
“Tiểu Diệp, đệ nhìn ca đi.”
“Tiểu Diệp, nói gì đi.”
“Tiểu Diệp . . .”
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, mặt Đường Diệp trắng gần như trong suốt, môi không có huyết sắc, Đường Khải nhìn mà lo lắng không yên.
Buổi chiều, Đường Diệp sốt cao, hô hấp nóng đến kinh người, ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Mở mắt, người y nhìn thấy đầu tiên là Đường Khải đang trực bên giường, trong mắt hắn có chút tơ máu, trên cái cằm thường ngày trơn bóng bây giờ mọc đầy râu ria, dường như không còn là trưởng tử trầm ổn chín chắn của Đường Môn nữa.
“Tiểu Diệp.” Thấy y tỉnh lại, Đường đưa tay vuốt nhẹ một một bên mặt của y, trong giọng nói tràn đầy đau thương: “Ngươi nói với ta một câu được không?”
Mình không phải yêu hắn sao? Nhưng cuối cùng, sao lại làm hắn tổn thương đến mức này?
“. . . Ca.” Môi Đường Diệp run rẩy hai lần, cuối cùng thấp giọng gọi một tiếng.
Trên mặt Đường Khải hiện lên sự vui mừng, dịu dàng hôn lên môi của y.
Không tàn bạo như đêm qua, mà rất nhẹ nhàng.
Đường Diệp đưa tay, yếu ớt ôm cổ hắn, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi lập tức bị hắn cướp đoạt.
Lưu luyến tách ra, Đường Khải cúi đầu nhìn Đường Diệp cười.
Đường Diệp đỏ mặt, vùi đầu vào lòng hắn.
“Hôm qua đệ phải chịu uất ức rồi.” Đường Khải thấp giọng nói: “Sau này sẽ không thế nữa. Sau này ta sẽ hầu hạ tốt Tiểu Diệp của chúng ta, mỗi lần đều làm cho ngươi thỏa mái dễ chịu.” Vừa mới bắt đầu còn nói nghiêm túc, cuối cùng, trong giọng nói lại mang theo ngữ điệu ái muội.
“Ngươi. . . Không được nói lung tung!” Mặt Đường Diệp càng đỏ hơn, hắn đang nói cái gì vậy? Ai. . . Ai muốn hắn hầu hạ?
“A. . .” Đường Khải cười nhẹ, ôm chặt y hơn: “Tiểu Diệp, ca thích đệ, toàn bộ thế giới cộng lại cũng không bằng đệ.”
Người này bình thường trầm mặc ít nói, nhưng khi nói lời yêu thương thì làm cho người ta không thể kháng cự được.
Lời này rót vào tai Đường Diệp, lập tức hóa thành mật, biến thành đường, ngọt chết người.
Có lẽ, mình và hắn có thể bên nhau như vậy cả đời?
Sau này phải đi đâu đây? Hải đảo phía Nam hay là đại mạc Tắc Bắc?
Ở đâu cũng được, chỉ cần có hắn, ở đâu cũng tốt.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Đường Khải nằm trên giường Đường Diệp, nhất quyết không đi.
“Bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?” Đường Diệp đuổi hắn, “Ngươi về đi!”
“Phụ thân đã xa nhà, hiện tại ta là lão đại” Đường Khải ôm cả người y bọc trong chăn vào lòng: “Để ca ở lại, được không?”
“Đã đợi nhiều năm như vậy, không thể đợi thêm sao?” Đường Diệp nhéo má hắn.
“Không thể!” Đường Khải nghiêm túc gật đầu: “Một khắc cũng không muốn đợi, ta cũng thật lạ, đáng lẽ nghĩ thông suốt sớm một chút, sẽ không hại Tiểu Diệp của chúng ta phòng trống nhiều năm như vậy. . .”
“Cút!” Mặt Đường Diệp đỏ lên, lấy gối đầu đập hắn, lại bị hắn nhào tới hôn.
“Ngủ đi, ta sẽ về phòng trước khi trời sáng, không ai thấy đâu.” Sau khi hôn xong, Đường Khải ôm y vào trong chăn.
Đường Diệp bất mãn hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt ngủ trong lòng hắn.
Ngoài cửa phòng Đường Khải, Đường Tiểu Lục cực kỳ bất mãn, đại ca đi đâu rồi?
Thôi, không có đại ca thì đi tìm Tam ca cũng được.
“Tam ca, ngủ rồi sao?” Đường Hiên gõ cửa phòng Đường Diệp: “Đệ có việc tìm ca.”
Trong phòng truyền ra tiếng động nhỏ,không ai trả lời.
“Ca, đệ vào nha?” Đường Hiên đưa tay muốn đẩy cửa.
“Chờ một chút!” Giọng nói Đường Diệp có chút hoảng loạn làm cho Đường Hiên hoảng sợ lây, đứng trước cửa không dám động đậy.
“Tam ca, ca không sao chứ?” Đường Hiên sốt ruột hỏi.
“Không. . . Không có việc gì, vào đi.” Đường Diệp ở trong phòng nói.
“Tam ca.” Đường Hiên đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đường Diệp đang ôm chăn ngồi trên giường.
“Ca, ca đang làm gì vậy?” Đường Hiên thấy thế yên tâm, nhưng có chút nghi hoặc.
“Không có gì, đệ tìm ta có việc gì?” Đường Diệp hỏi y.
“A. . . Đệ muốn ở lại tiêu cục, sẽ không về nhà nữa.” Mặt Đường Hiên đỏ lên.
“Tam ca.” Đường Hiên ôm lấy eo Đường Diệp nịnh nọt: “Ca để đệ đi, được không? Tam ca, Tam ca, Tam ca. . . Oa, cổ ca làm sao vậy?”
Đường Hiên nghi hoặc kéo áo Đường Diệp ra, chỉ vào một mảnh dấu vết màu đỏ mà hỏi.
“A. . . Không có gì.” Đường Diệp lúng túng giữ chặt áo: “Bị côn trùng cắn. . . Đệ không phải muốn đi tiêu cục sao? Muốn đi thì đi đi. Đi đường nhớ cẩn thận.”
“Ca, ca đáp ứng?” Đường Hiên mừng rỡ: “Vậy ca phải nói với đại ca giúp đệ.”
“Được rồi, được rồi. Mau đi đi.” Đường Diệp đuổi người.
“Cảm ơn Tam ca.” Đường Hiên vui vẻ ra ngoài, Tam ca thật dễ nói chuyện, vốn tưởng phải giả khóc, nhưng hóa ra không cần.
Khi Đường Hiên đi rồi, Đường Diệp ngửa đầu nhìn xà nhà: “Xuống đây đi!”
Đường Khải nhảy xuống từ trên xà nhà với cái mặt đầy bụi, cắn răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc này thật muốn chết, uổng công ta đối với hắn tốt như vậy! Dám chạy đến đây làm loạn.”
Đường Diệp không nhịn được mà cười, nhấc chân giẫm hắn: “Bẩn muốn chết, mau về tắm rửa đi!”
“Tắm xong ca sẽ về ngay, đệ phải chờ ta!” Đường Khải nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Ai chờ ngươi? Đường Diệp nhếch miệng, ôm chăn cười.
Đường Hiên mang theo đoàn xe chậm rãi đến tiêu cục, đẩy cửa ra thì thấy bên trong rất sạch sẽ, nhóm người tiêu sư đang luyện võ.
Đến thư phòng, quả nhiên thấy Đại Hùng đang gảy bàn tính.
“Chỉ có 78 lượng bạc, dùng bàn tính làm gì?” Đường Hiên khoát tay, dựa vào cửa cười với hắn.
“Tiểu Hiên!” Tô Ngọc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chạy tới ôm y vào trong ngực: “Sao ngươi về nhanh vậy? Ta nghĩ ngươi phải ở lại vài ngày.”
“Ở nhà cũng không có ai nói chuyện cùng ta. Phụ thân không có ở nhà, đại ca và Tam ca cũng không biết gần đây đang làm cái gì, thần thần bí bí không mang ta theo, các ca ca tỷ tỷ khác thì có chính sự cần làm, có mỗi ta là rảnh rỗi.” Tay Đường Hiên ôm lấy cổ của hắn, đu trên người hắn không chịu đi: “Cho nên ta đến giúp ngươi!”
“Ta biết ngươi tốt nhất.” Tô Ngọc cười ngây ngô.
“Thật gầy, ngươi không ăn cơm sao?” Đường Hiên đưa tay sờ khắp nơi.
“Không có. Ta ăn rất nhiều, nhưng chuyện ở tiêu cục hơi nhiều, cho nên bận một chút.” Tô Ngọc để y ngồi trên ghế dựa.
“Gạt người, tối hôm qua ăn cái gì?”
“. . . Mỳ thịt bò.”
“Trưa ngày hôm qua?”
“Thịt xào khô.”
“Tối hôm qua?”
“Cá kho tàu.”
“Trưa hôm trước?”
“Vịt hầm.”
“Ngươi lấy tiền ở đâu ra?” Đường Hiên trừng to mắt
“Ha ha, ta tìm được mấy bằng hữu, áp tải mấy chuyến tiểu tiêu, buôn bán lời được chút bạc.” Tô Ngọc có phần xấu hổ.
“Hừ!” Đường Hiên ngước cằm lên.
“Sao vậy?” Tô Ngọc ỉu xìu, hắn muốn y khen mình: “Ngươi. . . Ngươi không vui?”
“Chỉ biết ăn thôi!” Đường Hiên vẫn trừng mắt nhìn trần nhà. Ta vì muốn về gặp ngươi sớm, mấy ngày nay không ăn được gì cả! Ngươi thì tốt rồi,vịt hầm, cá kho tàu, hừ, hừ hừ!
“Ta không chỉ biết ăn thôi.” Tô Ngọc cực kỳ oan uổng : “Ta đã để dành tiền.”
“Hừ!”
“Đúng rồi, còn có cái này.” Tô Ngọc chạy đến tủ, lấy một cái bao đỏ từ trong ngăn tủ ra.
“Xấu muốn chết!” Đường Hiên chăm chú nhìn, nói một lời nhận xét.
Tô Ngọc cười ngốc nghếch, lấy một cây trâm từ bên trong ra.
“Ta cảm thấy rất đẹp, liền mua. Ngươi. . . Người đừng chê.” Tô Ngọc ngồi xổm bên cạnh y: “Tiểu Hiên, sau này chờ ta có tiền, ta sẽ mua đồ tốt hơn cho ngươi.”
“Ngốc muốn chết.” Đường Hiên nhìn cây trâm trong tay, trừng mắt nhìn Tô Ngọc, nhưng khóe môi có ý cười.
Nhẹ nhàng lấy cây trâm ngọc trên đầu y xuống, cẩn thận vén tóc y lên, Tô Ngọc cúi đầu cọ cọ, cọ đến khi chạm môi y, không thèm đổi sang nơi khác.
Đại Hùng ngu ngốc! Đường Hiên vừa nghĩ, vừa bị hắn hôn đến mơ màng như lọt vào trong sương mù.
Lưng đụng phải chăn bông mềm mại, sau đó Đường Hiên cảm thấy một thứ to lớn đang đè mình.
“A!” Đường Tiểu Lục kêu thảm thiết, nhấc chân đá Tô Ngọc ra khỏi cửa.
“Tiểu Hiên.” Trên mặt Tô Ngọc có dấu giày, ôm lề cửa cực kỳ tủi thân.
“Đè chết ta rồi! Sau này không được chạm vào ta nữa!” Đường Hiên phẫn nộ, cầm chăn, gối đầu mà đập hắn! Thiếu chút nữa là làm y nghẹt thở!
Buổi tối, Tô Ngọc bị Đường Hiên đuổi ra khỏi phòng ngủ, vì thế đành phải trằn trọc trong phòng khách, mình quả thật có chút béo, vậy. . . sau này ăn ít một chút.
Bằng không, đè Tiểu Hiên nghẹt thở thì phải làm sao?
Nếu mình gầy một chút, vậy. . . vậy hôm nay đã có thể. . . rồi.
Bộ dáng lúc đó của Tiểu Hiên, rõ ràng cũng động tình.
Thật phiền muộn. . .