“Phụ thân ngươi bảo ngươi ở lại nhà?” Trong lòng Tô Ngọc đã dự đoán được tám chín phần.
“Phụ thân nói hai năm sau nếu ngươi lấy được ngọc san hô mới để ta gặp ngươi. Ánh mắt Đường Hiên đỏ bừng, há miệng hung hăng cắn Tô Ngọc.
Đều là Đại Hùng không tốt, không có việc gì mà đồng ý bậy!
Tô Ngọc cau mày mặc y cắn, cũng không né tránh.
“Hu hu hu. . . Ngươi ngốc à?” Đường Tiểu Hiên cắn xong thì đau lòng, Đại Hùng ngu ngốc muốn chết.
“Ngươi chờ ta hai năm được không?” Tô Ngọc ôm chặt Đường Hiên: “Ta cũng không muốn xa ngươi lâu như vậy, nhưng đây là con đường duy nhất của chúng ta.”
Đường Tiểu Hiên khổ sở suýt sụp đổ, hai năm không gặp Đại Hùng, nghĩ thôi đã muốn khóc.
“Hai năm sau, ta bảo đảm tới đón ngươi.” Tô Ngọc cầm tay y: “Ngoan, bây giờ đáp ứng ta, chỉ một lần này, sau này cái gì ta cũng nghe theo ngươi.”
Đường Hiên vươn tay ôm cổ Tô Ngọc, mặt khóc nhăn thành bánh bao nhỏ.
Chia cắt uyên ương. . . Oa! Phụ thân là người xấu!
Dù trong lòng không nỡ, sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc vẫn một mình ra khỏi Đường Môn.
Đường Tiểu Hiên trốn ở trong phòng, ôm gối đầu khóc nức nở.
Hu hu hu. . . Hai năm. . .
Ngoài cửa, Đường Tứ và Đường Ngũ đưa mắt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ? Bình thường Tiểu Hiên không vui thì có đại ca bọn họ dỗ y, mình hoàn toàn không có kinh nghiệm!
Sau khi buồn bực một tháng, Đường Tiểu Hiên rốt cục suy nghĩ cẩn thận một chuyện.
Mình bây giờ không có việc gì làm, căn bản là không thể giúp Đại Hùng việc gì!
Đại Hùng khổ sở kiếm tiền, mình cũng phải cố gắng!
Ban ngày nghĩ trước nghĩ sau, tiểu thiếu gia Đường gia bắt đầu điên cuồng luyện võ hết ngày dài lại đêm thâu.
Hừ hừ, đến lúc đó nếu Đại Hùng làm không được thủ phủ, mình liền dẫn hắn bỏ trốn!
Dù như thế nào, mình và Đại Hùng sẽ ở bên nhau, ai cũng đừng hòng chia rẽ, phụ thân cũng không thể!
Vì thế, mỗi một ngày như vậy đi qua, việc làm ăn của Tô Ngọc càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng nổi danh ở Tây Nam.
Còn có ba tháng nữa là đầy hai năm, Đường Tiểu Hiên vui vẻ đi ngủ đến chảy nước miếng.
Đường Ngạo Thiên ngược lại không nóng nảy, mình đã sớm âm thầm liên hệ một sinh ý đoàn ngựa thồ đáng kể, thủ phủ năm nay, vô luận thế nào cũng không phải Tô Ngọc.
“Chưởng môn.” Có gia đinh gõ cửa ở ngoài cửa: “Đại thiếu gia trở lại.”
“Cái gì?” Trong lòng Đường Ngạo Thiên mừng rỡ.
“Phụ thân.” Đường Khải tiến vào từ ngoài cửa.
“Còn biết trở về?” Trong lòng Đường Ngạo Thiên tất nhiên là vui vẻ nhưng miệng vẫn lãnh lãnh đạm đạm.
“Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.” Vẻ mặt Đường Khải mỏi mệt.
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Ngạo Thiên nhíu mày.
“Không có việc gì, chỉ mệt mỏi.” Đường Khải tươi cười chua xót.
“Về nghỉ ngơi trước đi.” Đường Ngạo Thiên nhìn ra Đường Khải có tâm sự, cũng không truy vấn hắn.
Đường Khải ra khỏi thư phòng, nhưng không tiến vào viện tử của mình mà đến nơi Đường Diệp từng ở.
Bởi vì có Đường Hiên mỗi ngày tự mình cẩn thận dọn dẹp nên dù hai năm không có người ở nhưng trong viện vẫn sạch sẽ, bài trí vẫn giống như trước.
Đường Khải ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, cảm thấy ngực ẩn ẩn phát đau.
Trong hai năm nay, mình gần như tìm hết những nơi Đường Diệp có thể đến, từ đại mạc Tây Bắc đến hải đảo Đông Nam, thậm chí Tuyết Sơn ở cực bắc cũng đi qua, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được y.
Mỗi một ngày qua đi, Đường Khải càng ngày càng tuyệt vọng.
Không dám nghĩ, nếu trầm mộng độc phát, Tiểu Diệp phải làm sao.
Không dám nghĩ, nếu Tiểu gặp chuyện không may, mình phải làm sao.
Đến tối, Đường Khải vẫn ngồi sững sờ ở trong sân, ngay cả Đường Hiên tiến vào khi nào cũng không biết.
“Ca.” Đường Hiên thật cẩn thận gọi hắn.
“. . . Tiểu Lục.” Đường Khải tỉnh lại, cười vẫy tay với y: “Qua đây cho ca xem, có béo lên không.”
Đường Hiên ngồi bên cạnh Đường Khải, có chút đau lòng nhìn hắn.
Hai năm ngắn ngủn, đại ca mình sao có thể tang thương thành như vậy?
“Ca, trở về nghỉ ngơi đi.” Đường Hiên khuyên nhủ.
“Đệ đi trước đi, đêm nay ta ở đây.” Đường Khải sờ sờ đầu Đường Hiên: “Cảm ơn đệ vẫn quét dọn nơi này.”
“Đại ca, Tam ca nhất định không có việc gì.” Đường Hiên có chút không đành lòng nhìn bộ dáng hiện tại của Đường Khải.
“Hai năm, y không cho ca một chút tin tức nào.” Đường Khải tươi cười chua xót: “Biết rõ ca sẽ lo lắng, biết rõ ca sẽ tìm y, vẫn không chịu xuất hiện gặp ca.”
“Chúng ta không phải cũng nói bóng nói gió hỏi qua phụ thân sao, phụ thân nói thuốc giải trầm mộng chỉ có một viên, ngay trong tay Nhạc Uy, hắn nhất định sẽ cho Tam ca, ca đừng lo lắng.” Đường Hiên tiếp tục khuyên: “Đêm đã khuya, sẽ có sương sớm, đại ca mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Đêm nay ca ngủ ở chỗ Tiểu Diệp.” Đường Khải đứng lên cười cười: “Tiểu Hiên ngoan, trở về đi.”
“. . . Ừm, vậy ca đi ngủ sớm một chút.” Đường Hiên thầm thở dài, đi ra khỏi viện tử.
Đường Khải đóng cửa lớn lại, xoay người vào phòng ngủ Đường Diệp.
Chăn đệm được Đường Hiên cẩn thận để thảo dược chống ẩm và tránh bụi, bởi vậy vẫn xốp, sạch sẽ như cũ.
Trước kia mỗi một đêm, Tiểu Diệp đều nằm trong chăn với mình.
Khi đó lòng mình quá tham lam, luôn luôn ôm y muốn một lần lại một lần, cảm thấy như thế nào cũng không đủ.
Hai năm xa cách, hiện tại mình không dám hy vọng xa vời, chỉ muốn nhìn y từ xa, hoặc là nhận được một phong thư của y, chỉ cần biết y còn sống tốt, liền vừa lòng.
Nhưng ngay cả cơ hội y cũng không chịu cho mình.
Tiểu Diệp, đệ thật nhẫn tâm như vậy sao?
Đường Khải cười khổ, tắt ánh nến, tựa vào đầu giường y.
Mấy ngày trước tới nay đều là ăn gió nằm sương, hiện tại rất không dễ dàng trở về nhà, nhưng không muốn ngủ chút nào.
Trong đầu hiện lên đều là hình ảnh mình và y ở cùng một chỗ trước kia.
Nhớ tới bộ dáng của y khi vào nhà, gầy gầy yếu ớt, ngay cả ngồi cũng mệt. Mình hao phí ít nhiều công sức mới nuôi y có bộ dáng khỏe mạnh cường tráng, như con dế phía sau mình, cùng mình chia nhau khối bánh mứt táo, lúc luyện võ mà chơi xấu không nhận thua.
Tiểu Diệp khi đó, dường như cho tới tận bây giờ không có chuyện gì làm y không vui, mỗi ngày đều cười, ánh mắt híp thành một đường ngang.
Mười mấy năm, mình khó khăn lắm mới biểu lộ rõ tâm ý với y, mấy ngày kia là năm tháng vui vẻ nhất bản thân trong cuộc đời của mình.
Nhưng những ngày vui vẻ này lại không thể kéo dài bao lâu.
Từ khi biết rõ chân tướng sự tình, Tiểu Diệp dường như rất ít cười, trước mặt mình thì cẩn thận như đang đi trên băng mỏng.
Một lần thoải mái duy nhất là ngày đến phía sau núi.
Mình ôm y, phơi ánh nắng ấm áp, nói chuyện nghịch ngợm gây sự trước đây, nói chuyện nhặt về con chó nhỏ trước đây, nói chó nhỏ bỏ đi. . .
Linh quang trong đầu Đường Khải đột nhiên chớp lóe.
Hồ nước. . . Ngày đó Tiểu Diệp hình như nhấn mạnh rất nhiều lần về hồ nước.
Lúc ấy chỉ cảm thấy khó hiểu, hiện tại. . . có thể có ý khác hay không?
Đường Khải lao mạnh ra cửa, như mũi tên mà ra phía sau núi.
Dựa vào con đường Đường Diệp từng nói, Đường Khải liền tìm được cái hồ nước kia rất nhanh.
Không lớn, im lặng, sóng nước gợn sóng ở dưới ánh trăng.
Nhìn nhìn bốn phía, hình như không có vật gì đặc biệt, Đường Khải vừa định nhảy vào xem, khóe mắt lại quét đến một hốc cây khô, bên trong hình như có cái gì đó.
Kiềm lại kích động trong lòng, Đường Khải lấy ra một cái gói đồ nhỏ từ bên trong ra, tay gần như bắt đầu run rẩy, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Mở giấy dầu bao vải bên trong, tầng tằng lớp lớp.
Tận cùng cái hộp nhỏ là một miếng vải màu trắng, mặt trên dùng máu để viết thành ba chữ đã biến thành ám nâu.
Vân Mộng thành.
Vân Mộng thành, Liễu Vân Hi.
Trong lòng Đường Khải như dỡ xuống ngàn cân đá lớn.
Sáng sớm hôm sau, người ớn nhỏ Đường gia đều đợi trong phòng ăn đã lâu cũng không thấy Đường Khải tới ăn sáng.
“Con đi tìm đại ca.” Cản trước khi Đường Ngạo Thiên phát hỏa, Đường Tiểu Hiên xung phong nhận việc, đứng lên chạy tới viện tử của Đường Diệp nhanh như chớp.
Đẩy cửa nhưng trống không.
Trên bàn để lại một phong thư, chỉ xem chữ rồng bay phượng múa trên phong thư kia, có thể biết hắn đi gấp gáp thế nào.
Đường Hiên cầm thư cho Đường Ngạo Thiên, dự đoán sẽ nhìn thấy phụ thân tức giận đến suýt nữa lật bàn.
Cả nhà mọi người nơm nớp lo sợ, trong lòng Đường Tiểu Hiên lại ngầm vui vẻ.
Đại ca đột nhiên đi như vậy, có nghĩa là có tin tức của Tam ca.
Vân Mộng thành ở phía nam, Đường Khải ngày đêm không ngừng đi tới, rốt cục mười ngày sau cũng đến chỗ cửa thành.
Sau khi vào thành ngay cả khách điếm cũng không kịp tìm, cưỡi ngựa thẳng đến đến Liễu trạch trong thành.
Liễu Vân Hi là thợ đúc đao nổi tiếng của Thiên Lang quốc, là người Đường Diệp quen biết duy nhất ở đây.
Gã sai vặt mở cửa, thu danh thiếp rồi đi vào thông báo, rất nhanh Đường Khải được mời đến phòng giữa.
“Đường huynh.” Tới một thanh y nam tử tiến vào từ ngoài cửa, ôm quyền chào hỏi với hắn.
“Tiểu Diệp đâu?” Đường Khải không có tâm tình khách sáo với gã.
“Không có ở chỗ ta.” Liễu Vân Hi nhíu mày.
Ánh mắt Đường Khải tối sầm lại, nắm chặt quả đấm kêu lên răng rắc.
“Hai năm mới tìm tới nơi đây, còn dám tỏ sắc mặt cho ta xem?” Liễu Vân Hi lạnh lùng cười: “Thật không biết Tiểu Diệp nhìn trúng ngươi ở chỗ nào?”
“Y ở đâu?” Đường Khải nghiến răng nghiến lợi.
“Y không muốn gặp ngươi.” Cằm Liễu Vân Hi nâng lên, khinh thường nói.
“Không thể.” Đường Khải không có một tia do dự.
“Ngươi để cho y đau khổ chờ hai năm, liền như vậy nắm chắc y không hận ngươi?” Liễu Vân Hi đánh giá Đường Khải một chút: “Ngươi có biết trong hai năm nay y ít nhiều đau khổ không?”
“Ta. . .”
“Chủ tử, công tử. . . y lại thổ huyết rồi.” Có gã sai vặt không kịp thở chạy vào, ngắt lời Đường Khải mà nói.
“Cái gì?” Liễu Vân Hi cả kinh, cũng chẳng quan tâm Đường Khải làm phiền, kéo hắn chạy tới hậu viện.
Trong tiểu viện tử thanh tĩnh, chống đỡ nằm trên ghế lớn, nằm ở trên là người mà đời này Đường Khải không muốn buông.
Thân hình gầy yếu, khuôn mặt trắng xanh, bên hông treo ngọc bội huyết ngọc mình đưa cho y.
Nhớ nhung thật lâu, lúc này thấy, ngược lại không dám tiến lên, sợ đây là một giấc mơ, khẽ vươn tay chạm vào, tất cả đều tan biến.