Không biết là do sợ hãi, hay là bị cảm lạnh, hoặc là quá mức chấn động, khi bước vào xe ngược thì ta liền ngủ mất, đến khi mơ màng tỉnh lại thì đã nằm trên giường trong vương phủ. Há miệng muốn kêu Tân Nguyệt nhưng phát hiện yết hầu co rút, sờ sờ trán, hơi nóng, ta lại nằm xuống, thở gấp một lát mới cảm thấy tốt lên.
Ta kêu ra bên ngoài: "Tân Nguyệt!"
Tân Nguyệt canh giữ ngoài phòng, nghe tiếng ta gọi liền tiến vào quan tâm: "Công tử tỉnh rồi sao, còn nóng không?" Nói xong lấy tay thử chạm vào trán ta, "Vẫn còn nóng, công tử uống chút nước đi." Lại rót cho ta chén nước.
Ta uống chút nước rồi để Tân Nguyệt đỡ nằm xuống, hỏi: "Vương gia đâu?"
"Vương gia và Thanh vương gia đang ở đại sảnh, công tử muốn gọi vương gia sao?"
Ta khoát tay, nói: "Để ta qua, mặc quần áo dùm ta."
Tân Nguyệt ngăn lại: "Bệnh của công tử chưa tốt, không được đi tới đi lui, vương gia rất quan tâm công tử đó, công tử thật là, bệnh lần trước còn chưa đỡ, bây giờ lại thêm bệnh mới, thật đúng là phục công tử mà, vừa không gặp công tử một chút, thì công tử đã không biết chăm sóc bản thân rồi, nếu công tử lại ra ngoài, dù nói gì thì Tân Nguyệt cũng phải đi theo..."
Ta chịu không nổi cái tính lải nhải của Tân Nguyệt, chặn lại: "Được rồi tỷ tỷ, lần tới nhất định dẫn tỷ theo, nếu không cho ta xuống vậy, vậy tỷ tỷ gọi vương gia đến đây đi!"
Ta còn đang lẩn quẩn trong chuyện xảy ra giữa trưa, bây giờ ta không biết mình là ai, Đậu Đậu là ai, chẳng lẽ ta là Đậu Đậu, ta không biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai, xem ra thúc thúc biết thân thế của ta, ừm, lát nữa nhất định phải hỏi rõ.
Vương gia đẩy cửa bước vào, sau lưng là Thanh vương gia, vương gia ngồi bên giường cầm tay ta hỏi: "Tốt hơn chưa?"
Ta gật gật đầu.
"Đói chưa, có muốn ăn thứ gì không?"
Ta lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào thúc thúc. Vương gia không nghe theo ta, kêu người đem thức ăn vào, nói: "Chuyện gì thì cũng để ăn cơm xong rồi nói tiếp, nếu không ăn thì đừng mong nghe được chuyện gì."
Những lời này của vương gia cực kỳ chính xác, ta ngoan ngoãn ăn cơm, lau chùi miệng rồi ngồi thẳng người.
Thúc thúc ngồi bên cạnh, uống một ngụm trà, bắt đầu nói về thân thế ta.
Hai mươi năm trước, tại một huyện nhỏ vùng sông nước Giang Nam xuất hiện trạng nguyên, năm ấy mười tám tuổi, họ Tạ tên Vấn, hoàng thượng nói rằng: Đây là điềm may triều đại ta.
Về sau vị trạng nguyên này đảm nhận chức vụ Giám Sát Ngự Sử, quan nhị phẩm, nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Người này chí công vô tư, không kết bè kết cánh, không a dua, nịnh hót. Tóm lại là một vị quan tốt trong mắt dân chúng, trung thần trong lòng hoàng đế, là tấm gương của vài quan viên, và cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của những quan viên còn lại.
Nhân phẩm vị Giám Sát Ngự Sử này làm Thanh vương gia nghi ngờ, vì vậy Thanh vương gia cố ý tiếp cận hắn, trải qua một đợt thăm dò, phát hiện hắn đúng như người ngoài miêu tả, là người đáng để kết thân.
Mà Giám Sát Ngự Sử cũng thưởng thức nhân phẩm Thanh vương gia, bọn họ nhanh chóng trở thành hảo hữu tri kỷ, cùng nhau uống rượu, đàm luận chính sự, chơi cờ, đánh đàn, du ngoạn, cũng cùng nhau tán thưởng mỹ nhân. Dần dần vương gia phát hiện mọi chuyện biến đổi, lòng mình cũng thay đổi, mỗi ánh mắt, động tác đều ẩn chứa ý nghĩa khác. Tuy vương gia cảm thấy việc này không tốt cho lắm, nhưng vẫn bước về phía trước theo như mọi chuyện phát triển.
Bên kia, Tạ Vấn cũng phát hiện lòng mình thay đổi, vì vậy cảm thấy sợ hãi, lo âu. Tạ Vấn lựa chọn tránh né, có một khoảng thời gian, tất cả mọi người đều phát hiện quan hệ của hai người trở nên như người xa lạ, giống như đại nhân luôn trốn tránh vương gia, ngay cả hoàng thượng cũng chú ý đến chuyện đó, tự mình đến hỏi, nhận thấy bọn họ có hiểu lầm, nhưng mà trải qua đợt dò hỏi, hai người không bày tỏ bất cứ chuyện gì.
Ngay cả hoàng thượng cũng không hỏi được, người khác thì càng không biết, mọi người cực kỳ vui vẻ chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy: Mỗi khi hạ triều, Thanh vương gia tuấn lãng sẽ đuổi theo Tạ đại nhân anh tuấn không rời, giống như tiểu hài tử đuổi theo mỹ vị trong tay mẫu thân.
Nhìn thấy Tạ đại nhân trốn tránh, Thanh vương gia cũng nghĩ đến một chuyện, rất nhanh, vương gia hiểu rõ lòng mình, vì vậy hắn tìm Tạ đại nhân nói chuyện, nói tất cả cho Tạ đại nhân biết, sau đó nói, nửa tháng sau cho ta câu trả lời.
Tạ đại nhân xoắn xuýt nửa tháng, cuối cùng cũng có đáp án.
Từ ngày đó về sau, mọi người nhìn thấy quan hệ hai người khôi phục như lúc ban đầu, nhưng lại lạnh nhạt hơn ban đầu không ít, cũng giống như bằng hữu, ngẫu nhiên tụ họp, uống rượu nói chuyện phiếm.
Người ngoài không biết quan hệ hai người tiến triển, dùng từ chuyên dụng để hình dung chính là, đoạn tụ.
Qua một thời gian, sáng sớm ngày nào đó, có người thấy Tạ đại nhân y phục không chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt theo Thanh vương gia rời phủ, sau đó hai người thành người xa lạ, gặp mặt không chào hỏi, chỉ vội vàng mà bước qua nhau. Người tỉ mỉ sẽ phát hiện tinh thần hai người đều uể oải, thân hình gầy yếu, không còn là công tử anh tuấn phóng khoáng ngày nào.
Không bao lâu sau, Thanh vương gia có chuyện vui, thị thiếp trong phủ hoài thai, vì vậy hoàng thượng ban thưởng cho vương gia phủ đệ đặc biệt, có thể nói là rất tráng lệ, có người nói rằng, mặt đất trong phủ được trải bằng vàng. Tuy tin tức được truyền đi rất sai sự thật, nhưng có thể tưởng tượng trong phủ kia đẹp đẽ quý giá nhường nào.
Hài tử vương gia ra đời, thị thiếp khó sanh, bảo vệ được tính mạng hài tử, nhưng thị thiếp đó chưa kịp hưởng thụ đãi ngộ vương phi thì đã hương tan ngọc nát.
Tuy hài tử sinh ra không có nương, nhưng vương gia cực kỳ sủng ái hài tử, trên mặt thường xuyên xuất hiện nụ cười, hạ nhân vương phủ đều nói tiểu thế tử là phúc tinh của vương phủ, bởi vì khi tiểu thế tử sinh ra, vương gia rất ít khi làm mặt lạnh, cũng ít khi tức giận với người khác.
Hoàng thượng cực kỳ sủng ái hài tử này, vừa sinh ra liền ban thưởng danh hào thế tử, vĩnh viễn kế thừa tước vị Thanh vương gia, còn ban thưởng rất nhiều thứ, đủ để chứa đầy mười chiếc xe ngựa. Trong lúc này, tiểu thế tử trở thành người đứng đầu tin tức bát quái, người ngoài không nhìn thấy hắn, cho dù có đi vào vương phủ, cũng không nhất định sẽ nhìn thấy, bởi vì vương gia bảo vệ tiểu thế tử chặt chẽ, không để người ngoài vào xem, hạ nhân trong phủ nói, bộ dáng tiểu thế tử cực kỳ đáng yêu, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống vương gia, cũng không giống mẫu thân đã mất của hắn.
Sau đó hạ nhân trong phủ lại tung tin, mẫu thân thân sinh tiểu thái tử thường mặc hắc y vào phòng tiểu thế tử vào ban đêm, có đôi khi còn nghe được tiếng cười trong phòng tiểu thế tử, còn nghe thấy tiểu thế tử kêu "Mẫu thân, mẫu thân". Vì vậy vương gia nhờ pháp sư tìm cách, pháp sư nói, mẫu thân tiểu thế tử nhớ nhung tiểu thế tử, cho nên thường xuyên đến thăm, bây giờ nàng nhìn thấy tiểu thế tử sống tốt, nàng nhất định yên tâm.
Từ đó về sau không còn gặp được hắc y nhân vào nửa đêm nữa. Nhưng quan hệ giữa vương gia và Tạ đại nhân lại khôi phục, mà còn khôi phục đến trình độ hảo hữu tri kỷ, Tạ đại nhân thường đến vương phủ làm khách, đôi khi còn ở lại qua đêm, làm người ta ngạc nhiên là tiểu thế tử rất thích Tạ đại nhân, mỗi lần Tạ đại nhân đến, tiểu thế tử đều dính vào người Tạ đại nhân, Tạ đại nhân cũng không cảm thấy phiền phức, mỗi lần đều vui vẻ đùa giỡn với tiểu thế tử.
Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, lúc tiểu thế tử ba tuổi, bị kẻ xấu bắt cóc, Tạ đại nhân một mình nghĩ cách cứu viện, đợi đến khi vương gia đuổi đến, chỉ nhìn thấy thi thể Tạ đại nhân, tiểu thế tử biến mất, không biết sống chết ra sao.
Từ đó về sau, Thanh vương gia chuyển ra ngoài phủ đệ do hoàng thượng ban thưởng, cũng không quan tâm chính sự, chỉ âm thầm tìm kiếm tiểu thế tử, nhưng biển người mênh mông, biết đi đâu để tìm một hài tử.
Ta nuốt ngụm nước bọt, uống nước vương gia vừa đưa qua, khẩn trương nhìn Thanh vương gia, nhìn thấy Thanh vương gia nhàn nhã uống trà, tiếp tục nói:
Vị tiểu thế tử đó là hài tử của Tạ đại nhân, thì ra khi Tạ đại nhân làm Giám Sát Ngự Sử, phát hiện Hộ bộ thượng thư tham ô, nhưng không có chứng cứ, Hộ bộ thượng thư muốn hối lộ Tạ đại nhân, đương nhiên là Tạ đại nhân không đồng ý.
Vì vậy Hộ bộ thượng thư mua chuộc hạ nhân Thanh vương phủ hạ xuân dược Tạ đại nhân và thị thiếp Thanh vương gia, kết quả không nghĩ cũng biết, sau khi Thanh vương gia phát hiện thì muốn xử tử thị thiếp kia, nhưng Tạ đại nhân ngăn cản.
Một tháng sau, thị thiếp đó mang thai, đương nhiên hài tử là của Tạ đại nhân, bởi vì Thanh vương gia chưa từng chạm qua thị thiếp của hắn, nhưng lại không thể giải thích với người ngoài, hài tử vẫn phải sinh ra, nhưng Tạ đại nhân rất khó chịu.
Sau khi hài tử được sinh ra, Tạ đại nhân có đếm thăm, sau đó không còn khó chịu nữa, tha thứ cho mình, cũng tha thứ cho người khác. Tạ đại nhân đặt nhũ danh cho tiểu thế tử là Đậu Đậu, bởi vì hài tử kia nhìn giống hạt đậu, nho nhỏ, đặc biệt là đôi mắt vừa lớn vừa tròn, cho nên gọi là Đậu Đậu. Nguyên danh tiểu thế tử là Bình An, ngụ ý một đời bình an.
Lúc Đậu Đậu ba tuổi, Tạ đại nhân nắm được chứng cứ Hộ bộ thượng thư tham ô, khi hắn muốn vây bắt phạm nhân, phạm nhân lại bắt cóc Đậu Đậu, cũng âm thầm truyền lời với Tạ đại nhân, nếu muốn hài tử an toàn, thì một mình đến nơi đó.
Lúc vương gia đuổi đến nơi chỉ nhìn thấy thi thể Tạ đại nhân, không thấy hài tử.
Ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hỏi: "Hài tử đó?"
Thúc thúc nhìn ta, nói: "Chuyện sau này để Hình Thiên nói đi."
Hình Thiên nắm tay ta nói: "Thật ra chuyện Hộ bộ thượng thư tham ô và cái chết của Tạ đại nhân đều do phụ hoàng ta bày ra. Phụ hoàng không muốn thúc thúc yêu nam nhân, liền thiết kế việc Tạ đại nhân và thị thiếp thúc thúc thông dâm, nhưng không ngờ rằng thúc thúc không tức giận, ngược lại còn để thị thiếp đó mang thai hài tử. Sau này phụ hoàng thấy thúc thúc cực kỳ sủng ái hài tử đó, còn ở chung với Tạ đại nhân, vì vậy muốn diệt trừ hài tử đó." Vương gia cầm tay ta an ủi, tiếp tục nói: "Khi Tạ đại nhân đuổi đến nơi đã hẹn, hy vọng Hộ bộ thượng thư có thể buông tha hài tử, thật ra Hộ bộ thượng thư đó cũng là người hiểu biết, nói, "Người kia muốn mạng hài tử, ta lại khâm phục nhân phẩm ngươi, hôm nay, mạng ngươi và hài tử, chọn một đi." Đáp án không cần nói cũng biết, Tạ đại nhân tự sát, hy vọng hài tử kia bình an sống sót.
Thượng thư đó cũng là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên dẫn đứa nhỏ đi xa, đến Việt Quốc, trở thành tổng quản phủ Thượng thư, gọi hài tử đó là "An Sinh", phụ thân hài tử nói hy vọng hài tử cả đời bình an, làm dân chúng bình thường là tốt rồi. Vì vậy hài tử đó được tổng quản bồi dưỡng thành người bình thường. Là vận mệnh trêu người, cuối cùng hài tử kia lại trở về đây."
Vương gia còn nói: "Trên người hài tử kia đeo một khối gỗ, mặt trên có khắc một chữ "An", đó là do phụ thân hắn tự tay khắc lấy, mặt trên còn có ấn ký màu đỏ, là khi không cẩn thận cắt vào tay. An Sinh, có phải ngươi cũng có khối gỗ đó không?"
Tân Nguyệt lấy ra cái túi màu xanh dưới tủ quần áo, ta nhận lấy, bên trong là thứ Trần thúc đưa, nói là phụ thân cho ta.
Thật ra ta rất ít khi lấy nó ra, bởi vì nó làm ta nghĩ đến việc phụ mẫu ta lớn lên trông như thế nào, bọn họ còn sống hay không, hay là nuôi không nổi nên ném ta đi. Tóm lại mỗi lần ta miên man suy nghĩ như thế đều khó chịu, cho nên rất ít khi lấy ra.
Ta đưa nó cho thúc thúc, thúc thúc run rẩy nhận lấy, nhìn xem một lúc lâu, đột nhiên chảy nước mắt, môi run rẩy: "Tạ Vấn, ngươi vẫn tàn nhẫn như vậy!" Dứt lời, bước qua ôm ta gào khóc, "Rất tốt rất tốt, Đậu Đậu, con đã về, tên khốn Tạ Vấn này!"
Ta do dự một chút, nhẹ nhàng ôm lấy thúc thúc, nhỏ giọng gọi: "Phụ thân."
Thân thể thúc thúc cứng đờ, chảy nước mắt cười nói: "Hài tử ngoan, hài tử ngoan!"
Ta đã tìm được thân nhân của mình, cho nên lớn tiếng gọi: "Phụ thân, phụ thân phụ thân..."