Tuy ta có vẻ ngu dốt, có đôi khi hồ đồ, nhưng ta không có ngốc, ta phát hiện từ ngày ta lén ra ngoài đến giờ, Tân Nguyệt quan sát ta rất chặt chẽ, nếu nàng có việc gì sẽ nhờ người đi sát theo ta, cũng không ngăn cản ta, chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm vào ta, mặc kệ là ai thì cả ngày bị người khác nhìn như thế đều không thoải mái, mà ta nhiều lần có ý định cắt đuôi cái tên đằng sau, nhưng không làm được.
Mặc kệ là người ngoan ngoãn như thế nào thì đều có lúc cáu kỉnh, thân phận vương gia rất lớn, nhưng thân phận ta cũng không nhỏ, vậy mà phái người nhìn chằm chằm vào ta, đừng tưởng ta không biết ngươi không cho Vấn Thiên vào tìm ta, phụ thân ta đến gặp ta, ngươi cũng khó chịu. Đừng tưởng ta không biết hai ngày nay ngươi luôn tìm kiếm nguyên nhân, chẳng phải ngày đó chỉ nhìn thấy thị thiếp ngươi một lần hay sao, ta đâu có cố ý, là nữ nhân kia kéo ta vào, còn nữa ta là vương phi, gặp thị thiếp ngươi thì thế nào, còn tức giận, lòng dạ hẹp hòi, ta còn chưa so đo với ngươi, thật là, trong kịch nói rất đúng, không thể có liên quan với người trong hoàng thất, người chịu thiệt luôn là dân chúng lương thiện.
Hôm nay, khi ta đang nhàn rỗi đọc sách trong phòng, chính là loại sách có tranh vẽ mà ai cũng đọc hiểu đó, bởi vì ta không biết nhiều chữ, đây là do vương gia tìm đến. Với việc ở bên ngoài bị nhìn chằm chằm, còn không bằng thành thật ngồi ngốc trong phòng, tuy là có chút bực bội.
Lúc ta đang nhàm chán, chợt nghe có người kêu to bên ngoài: "Tam tẩu, tam tẩu!" Thật là không nghĩ tới, nếu có Vấn Thiên ở đây sẽ không nhàm chán. Ta ném sách đi, chạy ra, liền thấy Vấn Thiên đầu đầy mồ hôi chạy đến. Ta cười nói: "Chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy, người không biết còn tưởng đằng sau có chó đuổi theo đệ đó, mau vào uống miếng nước."
Vấn Thiên uống miếng nước, nhìn ta không nói lời nào, do dự rồi do dự, bộ dáng có nên nói hay không, ta buồn cười nhìn Vấn Thiên, hỏi: "Ngươi sao vậy, có chuyện gì thì nói đi!"
Vấn Thiên cắn răng nói: "Ừm, cái kia, tam tẩu, hai ngày nay bên ngoài đều nói, nói..."
"Nói gì, ngươi không nói được sao? Hay là uống miếng nước nữa?" Ta lo lắng, nhất định chuyện này rất lớn, nếu không thì sao mà Vấn Thiên luôn nhanh mồm nhanh miệng lại trở nên ấp úng như thế, ừm, vấn đề lớn, không thể bỏ qua.
"Người bên ngoài đều nói, nói thật ra tẩu là nam." Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt không tin.
Chén trà trong tay ta rơi xuống, trời, quá nhanh đi, ta bị lộ, thân phận của ta bị người ta biết, nói thật, ta giả làm vương phi cũng không tệ, có đồ ăn ngon, mọi người đối xử với ta rất tốt, ngoại trừ vương gia ngẫu nhiên động kinh. Ta giả làm vương phi cũng không tệ, vấn đề là ta là nam, người ngoài sẽ nói vương gia thế nào, cũng không thể bịt miệng tất cả mọi người được, huống chi việc này càng vào miệng người khác thì càng không ngăn cản được, vậy sau này vương gia làm sao mà đi ra ngoài được, chẳng phải sẽ làm người khác cười đến rụng răng sao...
"Ngươi, ngươi thật sự là nam?" Tiếng hét kinh hãi của Vấn Thiên cắt ngang suy nghĩ ta, ta cà lăm: "Ừm, ừm, cái kia, cái kia..." Ta ấp úng không biết nên nói gì cho đúng.
"Vậy tam ca biết không?" Vấn Thiên nhìn thẳng vào ta.
Ta đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên giọng nam: "Biết, ngay từ đầu đã biết." Thì ra là vương gia, ta như nhìn thấy ân nhân, vội vàng chạy qua nắm tay vương gia, lo lắng hỏi: "Người bên ngoài đã biết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mọi người sẽ nghĩ ngươi thế nào, hoàng thượng có thể trị tội ngươi hay không?"
"Ngươi đang lo lắng cho ta?" Vương gia tuyệt đối không sốt ruột, ngược lại còn cười, dựa sát vào ta: "Ngươi không nghĩ cho mình sao?"
"Ta, ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may, sau đó ảnh hưởng đến ta không được sao, còn nữa, ta còn có phụ thân." Vương gia vừa nói thì ta mới biết mình thật khờ, việc quan trọng như vậy mà còn lo lắng cho vương gia làm gì, mạng của mình mới là quan trọng nhất, tuy ta còn có phụ nhân, nhưng mà nói sao thì ta cũng là nam, còn thay người ta gả đi, lỡ như tâm tình hoàng thượng không tốt, có thể sẽ không bảo vệ chúng ta nữa! Ngay cả khi muốn giữ mạng ta, thì nhất định cũng sẽ bị đánh, ta rất sợ đau. Ta gõ gõ đại não, thật là ngu dốt!
"Đừng gõ, gõ nữa sẽ càng ngốc!" Vương gia ngăn tay ta lại.
"Cái gì mà càng ngốc, ta không có ngốc được không?" Ta trừng vương gia, vương gia vậy mà lại nói ta ngốc, ta mới không ngốc.
"Ai da, bây giờ đã là khi nào rồi, còn nói chuyện này, bên ngoài đã đồn đãi ngất trời, muốn dạng nào có dạng ấy, tam ca, ngươi nên nghĩ biện pháp đi!" Vấn Thiên cắt ngang lời kháng nghị của ta. Ta mới nhớ đâu có thời gian nói chuyện tào lao với vương gia nữa, ta lập tức đi vào trong, nhắc tới: "Chúng ta nên thu thập đánh giá mọi thứ thôi, lỡ như lát nữa hoàng thượng đến bắt ta thì sao bây giờ, aii, không được, trước tiên phải báo cho phụ thân biết mới được, ta trực tiếp đi tìm phụ thân!" Ta giống ruồi bọ không đầu không tìm thấy đường ra, đột nhiên một đôi tay ổn định bả vai ta lại, hỏi: "Ngươi muốn đến chỗ hoàng thúc?"
Ta nghi ngờ hỏi: "Đúng vậy, không đến đó thì biết đi đâu bây giờ, ở chỗ này chờ chết à!"
"Cái gì mà chờ chết, ai dám giết ngươi, ta còn muốn ngươi làm vương phi của ta mà! Đừng đi đâu hết, thành thật ở nơi này." Giọng vương gia không ôn hòa như vừa rồi, có chút tức giận.
Thật là kỳ lạ, lại động kinh. Ta quay đầu không để ý đến hắn, nói với Vấn Thiên: "Cái kia, ta không phải tam tẩu của ngươi, ha ha, ta làm nam, thật là ngại quá, ta muốn đi, nếu không đi, lát nữa hoàng thái hậu đến tìm tức phụ nhi của nàng thì biết làm sao bây giờ, có cơ hội lại gặp mặt!" Ta đứng ngoài cửa kêu: "Tân Nguyệt, đến nhanh!"
Tân Nguyệt chạy vào, thở hồng hộc: "Sao vậy, công tử?"
"Dọn dẹp một chút, lấy những thứ quan trọng, cái khác thì không cần, không còn thời gian, chậm một chút là hai cái mạng nhỏ liền xong luôn." Ta lôi kéo Tân Nguyệt đến trước tủ quần áo, muốn dọn lấy vài thứ. Nào biết Tân Nguyệt không làm gì hết, còn nói với ta: "Công tử của ta ơi, ngài ngoan ngoãn ở đây đi, bây giờ là lúc nào rồi, nghĩ biện pháp quan trọng hơn, hơn nữa, chẳng phải hai vị vương gia đang ở đây sao."
"Nhưng mà, chuyện này sẽ rơi đầu đó!"
"Ai dám chém nhi tử của ta!" Ta nghe thấy, là phụ thân, ta vui vẻ chạy qua, nói: "Phụ thân tới rồi, thân phận của con bị mọi người biết, con phải làm sao bây giờ?"
Phụ thân vỗ vỗ tay ta, cười nói: "Đậu Đậu không cần gấp, cứ để người ta nói đi, nếu thật sự bị lộ, còn có phụ thân, Đậu Đậu yên tâm ở trong phủ đi!"
"Đậu Đậu?" Đột nhiên Vấn Thiên nắm chặt tay ta, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Ngươi là Đậu Đậu?"
"Ừm." Ta gật đầu.
"Ngươi thật sự là Đậu Đậu?" Vấn Thiên vẫn không tin.
"Đúng vậy."
Vấn Thiên lập tức ôm chặt bả vai ta, cười ha ha: "Tẩu tử là Đậu Đậu, thật là, thật quá bất ngờ, thật là tốt, ta còn tưởng sẽ không còn được gặp lại ngươi, không ngờ không ngờ!" Đột nhiên Vấn Thiên nhớ đến chuyện gì đó, kéo ta ra, "Ngươi là nhi tử hoàng thúc?"
"Ừm."
"Vậy thật là, thật là... Aii, các ngươi đều biết, chỉ ta không biết, tẩu tử, à không, Đậu Đậu cũng không nói cho ta biết, chỉ gạt một mình ta." Vấn Thiên cong môi giả bộ tức giận, còn nói, "Bây giờ ta nên gọi ngươi là gì đây, Đậu Đậu, tẩu tử, hay là cái khác?"
"Bây giờ không có thời gian nói chuyện này, chính sự quan trọng hơn, lời đồn bên ngoài làm sao bây giờ?" Ta quay đầu nhìn vương gia, "Vương gia nói một câu đi?"
"Bây giờ An Sinh mới nhớ tới ta, ta còn tưởng ngươi đã quên ta."
"Đúng vậy, hoàng thúc, tam ca, chúng ta thương lượng xem nên làm gì bây giờ, cũng không thể để người ngoài tùy tiện đồn đãi chứ?" Vấn Thiên ở bên cạnh cũng lo lắng.
Ta chờ mong nhìn vương gia, vương gia cười không để ý ta vùng vẫy mà chỉ ôm ta ngồi trên ghế, ta cầu cứu nhìn phụ thân, phụ thân chỉ cười tít mắt nhìn ta, ta xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Vấn Thiên, thật là, bây giờ ta là nam, sao vẫn ôm ấp như vậy, thật dọa người.
Lắc qua lắc lại, không ngờ ngọc thế ở mặt sau chuyển động, ta thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, vương gia nói khẽ bên tai ta: "Không nên cử động, cẩn thận mặt sau." Ta xoay đầu làm như không nghe thấy, hừ, chẳng phải do ngươi muốn ta dùng ngọc thế sao, nếu không thì sao ta có thể khó chịu. Ta ngồi trong lòng vương gia, không dám lộn xộn, nghe Vấn Thiên nói: "Hoàng thúc, tam ca, ta cảm thấy chuyện tẩu tử là nam nhân là do có người cố ý đồn ra bên ngoài, nếu không thì làm sao có thể truyền đi nhanh như vậy, tam ca, có phải huynh có kẻ thù hay không?"
Vương gia gật gật đầu: "Ừm, đúng, thật ra lời đồn vừa đưa ra thì ta liền biết, hai ngày nay ta vẫn đang tìm hiểu việc này, nhưng vẫn chưa tìm được chủ mưu đứng đằmh sau, nhưng mà ta đoán, có lẽ cũng là người lần trước ám sát An Sinh, nhưng ta chưa tra được người này."
"Ta còn tưởng người lần trước muốn ám sát vương gia, thì ra là nhằm vào ta, mà ta không trêu chọc người nào, sao lại có ân oán lớn như vậy, lỡ như người đó lại giết ta thì làm sao bây giờ!"
"Chẳng lẽ Đậu Đậu không tin phụ thân?" Phụ thân ở bên cạnh cười nói.
Ta yếu ớt hỏi: "Võ công phụ thân cao hơn Hình Thiên sao?"
"Không có."
"Lần trước những người đó làm Hình Thiên bị thương, công phu phụ thân..." Ta xấu hổ không nói thêm gì nữa. Ngược lại Vấn Thiên ở bên cạnh lại cười rộ lên, "Ha ha ha ha, tẩu tử, ngươi... Ngươi thật là, khà khà, cười chết ta rồi!" Vấn Thiên ôm bụng cười vật vã.
"Phụ thân, hài nhi không có ý đó, con muốn nói, nói..."
Phụ thân phất tay, nói: "Phụ thân biết, mấy năm nay phụ thân không ở cạnh con, là phụ thân có lỗi với con, Đậu Đậu yên tâm, sau này phụ thân sẽ bảo vệ con, sẽ không để con rời khỏi, không để con lại bị thương nữa."
"Phụ thân, Đậu Đậu sẽ không rời khỏi ngài, con..." Ta muốn đi qua ôm phụ nhân, nhưng vương gia lại ôm ta thật chặt, ta quay đầu trừng vương gia, vương gia vẫn ôm ta như cũ, ta nói: "Đậu Đậu mãi mãi không rời khỏi phụ thân." Nói xong liền rơi nước mắt.
Vương gia ôm ta cười nói: "An Sinh, ngươi yên tâm đi, ta và hoàng thúc sẽ bảo vệ ngươi, không cần lo lắng."
"Nếu hoàng thượng và hoàng thái hậu biết thì sao?" Ta quay đầu lại hỏi vương gia.
"Ta còn đang lo không có cơ hội công khai thân phận thật sự của ngươi, hôm nay hoàng thúc cũng ở đây, đúng lúc, chúng ta tiến cung."
"Ta không đi, lỡ như rơi đầu thì làm sao bây giờ?" Ta nắm chặt tay vương gia, ta mới không đi đâu.
Vương gia vỗ vỗ vai ta nói: "Sẽ không, ta sẽ không để ngươi bị thương, tin ta."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cùng đi, tẩu tử, ngươi yên tâm, hoàng huynh và mẫu phi rất tốt, còn nữa, không phải còn có hoàng thúc sao?"
"Không có gì đâu, Đậu Đậu, tin phụ thân đi."
Không có biện pháp, bọn họ đều khuyên ta, ta đành phải theo họ tiến cung.
Một đường không yên, cuối cùng chúng ta cũng tiến cung, đi vào đại điện, đây là lần thứ hai ta tiến cung, lần đầu tiên là cung yến, bây giờ là đi tìm đường chết, chân ta run rẩy, may là vương gia đỡ ta, vương gia cúi đầu nói bên tai ta: "An Sinh, đừng sợ, có ta đây."
Thật là, đâu phải chuyện của ngươi, hừ!
Khi ta đứng trong đại điện được một lúc, hoàng thượng và hoàng thái hậu cùng đến, nghe hoàng thượng nói: "Ngồi đi." Sau đó ta bị vương gia ôm ngồi xuống, ta có hơi khẩn trương, sợ hãi, không, là cực kỳ sợ hãi, ta cúi đầu không dám nhìn những người khác.
"Hôm nay thật náo nhiệt, đã lâu rồi không có như vậy, ngay cả hoàng thúc cũng đến."
"Mọi người đến đây làm gì, không nói lời nào, vậy ai gia về." Hoàng thái hậu nói, ánh mắt như có như không liếc nhìn ta, ta sợ đến mức chui vào lòng vương gia. Vương lại ôm ta thả lên mặt đất, sau đó quỳ xuống, đối diện hoàng thượng và hoàng thái hậu, nói: "Thần muốn An Sinh làm vương phi của mình, mong mẫu phi và hoàng huynh thành toàn!"
Ta sợ đến mức run rẩy, đây chẳng phải là muốn chết sao, ngươi muốn giết ta sao? Còn nữa, ta không muốn.
"Vậy ngươi làm thế nào ngăn chặn miệng lưỡi người đời, nói Chiến vương phi là nam, hả?"
"Không cần che đậy."
"Vậy trưởng bối người ta có nguyện ý gả nhi tử cho ngươi không?" Hoàng thái hậu chậm rãi nói.
Ta lập tức ngẩng đầu chờ mong nhìn phụ thân, ngàn vạn lần đừng đồng ý! Phụ thân nhìn ta, sau đó nói với hoàng thái hậu: "Nguyện ý."
Phụ thân, ngài đây là bán nhi tử mình sao, ngài không muốn đồng nào, còn muốn tặng không, con không đáng giá đến vậy sao, tốt xấu gì thì tay chân con cũng đầy đủ, cũng không ngốc lắm, còn có thể làm việc, đúng, đúng là người không phải phụ thân thân sinh của con mà!
"A..., trưởng bối người ta đã nguyện ý, nhưng cưới hỏi là chuyện của hai người, cũng phải xem đương sự có nguyện ý hay không!" Hoàng thái hậu nhìn về phía ta, "Ngươi nguyện ý gả cho con ta sao, không giả nữ?" Tuy ta không nhìn thấy mặt hoàng thái hậu, nhưng ta có thể cảm nhận được nàng đang nhìn ta, mồ hôi trên trán rơi xuống.
Ta vừa muốn trả lời, vương gia cầm tay ta, nhìn ta nói: "An Sinh, mười ba năm trước ta đã cầu hôn ngươi, đáng tiếc ngươi lại bị người khác bắt đi, bây giờ, ta muốn nói với ngươi, An Sinh, ta vẫn yêu ngươi, ta muốn ngươi làm vương phi của ta, ngươi nguyện ý không?"
Đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết của vương gia, ta muốn cự tuyệt nhưng lại không nói nên lời, ta nhớ đến chuyện xảy ra ở vương phủ trong khoảng thời gian này, "Ta biết vương gia đối xử với ta rất tốt, còn vì ta mà bị thương, nhưng mà ngày đó ngươi đã nói chờ ta khôi phục trí nhớ rồi nói tiếp... Còn nữa trong phủ vương gia còn có hai thị thiếp, vương gia còn thích nữ nhân, với lại hai thị thiếp đó đã ở trong phủ nhiều năm."
Trời, không ngờ ta lại nói ra lời trong lòng, thật là mất mặt.
"An Sinh, yên tâm, ngày đó sau khi ngươi đi đến sân của thị thiếp, ta đã đưa tất cả rời khỏi vương phủ, các nàng không còn là thị thiếp của ta nữa, bây giờ ta chỉ có ngươi, ta muốn ngươi làm vương phi của ta, chẳng lẽ An Sinh không muốn sao?"
Ta nhìn vương gia, lại nhìn mọi người, thấy mọi người cũng chờ mong nhìn ta, ta cắn răng, ai sợ ai, lớn tiếng nói: "Ai nói không muốn, ta nguyện ý, nhưng mà ngươi phải đảm bảo là sau này chỉ có mình ta, trừ khi ta chủ động rời khỏi ngươi, nếu không thì ngươi không được phép đến gần nữ nhân và nam nhân khác."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chủ động rời khỏi ta." Vương gia ôm cổ ta, ta trợn trắng mắt, vương gia thật là, sao động một tí là ôm ta, vẻ mặt của những người khác thì rất là thưởng thức. Ta nhẹ nhàng đẩy vương gia ra, nói với hoàng thái hậu: "Chuyện đó, hoàng thái hậu, con thật sự muốn ở chung với vương gia, nhưng không thể có con nối dõi, đây chính là đại nghịch bất đạo!"
"Đậu Đậu nên gọi ta là mẫu phi."
"Dạ, mẫu phi."
"Chuyện này không cần lo lắng, ta cũng không phải chỉ có một nhi tử là Hình Thiên."
Nói mấy câu, chuyện chung thân đại sự của ta đã được định, ta thở dài: Người trong hoàng thất đúng là không tầm thường, nhưng mà ta cũng lây nhiễm hơi thở hoàng thất rồi, có phải ta bắt đầu trở nên không tầm thường rồi không?
Còn chưa nghĩ xong vấn đề, ta đã về đến vương phủ, tuy thân phận bại lộ, nhưng mà tặng kèm ưu đãi là ta không cần mặc nữ trang phiền phức nữa, cảm giác được mặc nam trang thật tốt mà.
Tân Nguyệt vừa cột tóc cho ta vừa nói: "Công tử mặc nam trang vẫn đẹp, không ngờ hoàng thượng và hoàng thái hậu thấu tình đạt lý như vậy, vương gia cũng rất tốt, ta cảm thấy rất vui vì công tử, không chỉ tìm được ái nhân mà còn tìm được thân nhân, công tử thay tiểu thư gả đi đúng là tốt mà, có một câu thế này, người tốt sẽ được báo đáp..."
"Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ hồ đồ rồi đúng không, sau này người ta thấy sẽ nghĩ thế nào, tỷ nghĩ ta thế nào?"
"Công tử, ngài và vương gia ở chung là chuyện của hai người, không cần lo lắng người khác nghĩ thế nào, mình vui là tốt rồi, ta vui mừng thay công tử, vương gia đối xử với công tử tốt như vậy, ta nghĩ đây cũng là nguyện vọng của tiểu thư."
"Sau này ta phải xuất môn thế nào, chẳng lẽ cả đời ngồi ngốc trong phòng?" Ta yếu ớt nói.
"Công tử của ta ơi, người khác nghĩ thế nào thì kệ họ, quản bọn họ làm gì, mình sống tốt là được rồi."