Nghe y tá nhắc tới Thẩm Nguyên Trừng, Thẩm Nguy bàng hoàng đến mức hai bàn tay run rẩy, tuy sắc mặt đã tái xanh, trong lòng vẫn tự nhủ bản thân phải cố gắng giữ được bình tĩnh, nếu như có đối mặt với tình huống xấu, ít nhất cô cũng còn chút dũng khí cuối cùng để gọi điện thoại cho anh Lâm.
Thẩm Nguy bàng hoàng, không phải vì cô không có niềm tin vào kỳ tích hay những tin tức tốt từ phía bác sĩ, mà là cô vốn dĩ đã bị thời gian rút cạn mất niềm tin ít ỏi kia rồi. Thứ cô trông đợi đương nhiên là phép màu, tuy vậy, ngần ấy năm trời dài đằng đẵng kia, mỗi lần anh Lâm gọi điện tới cho cô, nói với cô rằng hôm đó anh đã nói chuyện cùng bác sĩ về những tiến triển của Thẩm Nguyên Trừng trong thời gian vừa qua, sau đó trình bày hàng loạt các kết quả kiểm tra rồi kết luận bằng một câu muốn thấy tiến triển thì phải tiếp tục chờ thêm nữa... Mỗi lần như thế đều chẳng có tin tức gì mới, mỗi lần như thế cứ lần lượt thưa thớt dần... Mỗi lần như thế đã càng lúc càng làm hao mòn khao khát của Thẩm Nguy, biến nó thành bất lực, cuối cùng chỉ còn sót lại sự chờ mong trong vô vọng...
Thế nhưng lần này lại khác, nhìn thấy sự cuống cuồng gấp gáp của y tá, hết bàng hoàng kinh hãi, trong lòng Thẩm Nguy lại bất chợt dấy lên cảm giác nôn nóng khó tả, cô nhanh chóng giật lấy túi xách trên giá treo, không nói nhiều lời, chẳng hỏi lý do vì sao liền vội vã chạy theo y tá tới phòng bác sĩ... Bỏ quên lo âu ở đằng sau, vứt đi muộn phiền cả một ngày dài, tâm trí cô giờ đây chỉ có rối rắm không nói thành lời lẫn với xúc cảm nôn nao cùng hồi hộp.
Người đàn ông còn đứng trước cửa phòng bệnh trông thấy bọn họ gấp rút như vậy cũng vội vàng lách người sang một bên nhường đường, trước khi bóng dáng Thẩm Nguy khuất sau ngã rẽ ngoài hành lang, ánh mắt hắn vẫn chăm chú đặt lên dáng vẻ khốn đốn chật vật của cô, không nhịn được mà nhìn lâu hơn chút, rốt cục đứng tại nơi đấy bần thần một lúc lâu không biết nên làm gì...
Úc Nam Doanh rút điếu thuốc từ trong túi áo ra, hắn cầm bật lửa định châm một mồi, hút một hơi thật sảng khoái rồi rời đi, tuy nhiên chợt nhớ ra Thẩm Nguyên Trừng còn nằm trên giường bệnh, hắn nghĩ nghĩ sau đó quyết định cất lại vào túi, bước từng bước thật chậm rãi xuống cầu thang muốn đi khỏi nơi tối tăm lạnh lẽo, nồng nặc mùi thuốc sát trùng khiến tâm trí hắn thấy không thoải mái này.
Úc Nam Doanh đi ngang gian phòng bác sĩ còn sáng đèn, cánh cửa đóng kín bưng, trên cửa sổ in hai bóng người một khua tay múa chân, một lắng nghe chăm chú, bên trong cũng vang lên tiếng nói có phần nghiêm trọng... Tự nhủ bản thân phải rời đi, đôi bàn chân cứng đờ chẳng hiểu vì sao đột ngột dừng lại, hắn cứ thế đứng trước cửa phòng mà tựa lưng vào tường, vô thức đưa mắt nhìn ngắm hư không vô định. Cuộc trò chuyện ấy Úc Nam Doanh căn bản nghe không rõ từng câu từng chữ, nhưng những nội dung chính hắn vẫn man mán nghe thấy bác sĩ dùng rất nhiều lời lẽ để nhắc nhở và thuyết phục cô, hết dặn dò Thẩm Nguy thế này thế kia lại quay sang bảo cô nếu như có thể làm được ngay bây giờ thì nên làm càng nhanh càng tốt...
Ông ta nói, tình trạng của Thẩm Nguyên Trừng có bước tiến triển...
Ông ta nói, phải mau chóng chuyển viện cho anh trai cô, đi tới bệnh viện lớn trung tâm thành phố để tiếp tục theo dõi tình hình. Ở đây không có đủ vật tư cần thiết, bệnh viện được nhiều người nhắc đến kia tuy viện phí có hơi đắt đỏ một chút nhưng bù lại có thể kiểm tra sát sao hơn... Cơ hội hồi phục cũng cao hơn.
Ông ta nói... Cô quyết định nhanh lên một chút, chậm trễ sẽ không tốt, quá trình điều trị của Thẩm Nguyên Trừng rất khó khăn mới đi được tới bước này. Mong cô suy nghĩ cho thật kĩ càng, suy nghĩ cho anh trai cô.
Úc Nam Doanh nghe đến đây, trong lòng hắn không biết đang suy tư nghĩ ngợi điều gì, trên khuôn mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, điếu thuốc lần nữa bị lấy ra khỏi túi áo, cũng quên mất phải châm lửa hút một hơi thật dài.
Hắn rời khỏi bệnh viện, khi đó không rõ bản thân đã đứng nghe ngóng bao lâu, không rõ bởi vì sao mình lãng phí cả ngày hôm nay để chỉ để làm mấy việc vô ích này... Chỉ thấy khi chuông điện thoại reo lên kéo tâm trí Úc Nam Doanh trở về thực tại, hắn nhận cuộc gọi của Tần Định Huân, lúc ấy đồng hồ đã điểm chín giờ tối rồi...
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm quen thuộc có phần say xỉn mỏi mệt của Tần Định Huân, Úc Nam Doanh đáp lời, giọng điệu cũng mỏi mệt không kém.
"Buổi tiệc hôm nay sao mày lại không đến dự? Chưa tỉnh rượu à?"
"Không... Bận việc thôi. Có chuyện gì vui không?"
"Chuyện vui thì không có, nhưng nghe giọng mày dường như đã thấm mệt rồi cho nên tao vào thẳng vấn đề luôn đây."
"Có gì mau nói."
"Chuẩn bị tiền mừng đi, tao... Tháng sau tao đính hôn rồi."