Bàn tay cầm điện thoại của Úc Nam Doanh bất chợt run lên một đợt, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo đoàn người nối đuôi nhau đẩy băng ca đi xa, đầu óc đã trống rỗng tự bao giờ, dẫu cho bên tai bắt đầu vang lên tiếng ồn ào của những bệnh nhân ngồi xung quanh, hắn cũng nhất thời không còn nghe thấy nữa.
Người đó chính là Thẩm Nguy. Hắn không nhìn lầm được. Thế nhưng vì sao cô lại thành ra nông nỗi này, vì sao lại xuất huyết dạ dày thê thảm đến mức ngất đi trong tình trạng không có ai ở bên cạnh như thế này... Hắn không biết.
Úc Nam Doanh chuyển tầm mắt khỏi cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín kia, hít vào thật sâu rồi thở dài một hơi nặng trĩu, dường như đang cố gắng trấn tĩnh bản thân thoát khỏi mớ cảm xúc vừa hỗn độn vừa rối rắm tựa tơ vò này.
Tưởng Tư Nhiễm vẫn đang mải mê trò chuyện cùng đồng nghiệp ở đằng xa, không để ý đến hắn, nghĩ vẫn chưa đến lượt mình vào khám, Úc Nam Doanh rời khỏi chỗ ngồi rảo bước ra bên ngoài muốn hút một điếu thuốc cho thoải mái tinh thần. Khuôn viên bệnh viện buổi trưa vắng vẻ không có bao nhiêu người, hắn chậm rãi đến bên ghế đá dưới bóng tàng cây mát rười rượi ngồi xuống trầm tư một hồi, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Tưởng Tư Nhiễm biết một chút, ánh mắt chăm chú trên màn hình lại đột ngột dại ra, tâm trí vừa mới bình tĩnh cũng theo cái nhìn đó mà bất chợt dậy sóng.
Đêm qua... Người nọ hình như có gọi điện cho hắn đúng không?
Lúc hắn đang ở trong nhà tắm, Tưởng Tư Nhiễm đã giúp hắn nhấc máy nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng chứ không đáp lời, một hồi lâu sau, cô nói, cô gọi nhầm số rồi.
Úc Nam Doanh cũng tò mò không biết giờ đấy có ai còn thức để gọi điện cho hắn, không biết vì sao lại không nói gì, không biết số máy kia hắn đã từng thấy qua bao giờ chưa... Hắn có bước tới xem, hơn bất kì ai hết, hắn nhận ra số điện thoại đó là của Thẩm Nguy, Thẩm Nguy gọi đến cho mình... Nhưng khi ấy hắn nói gì?
Hắn nói với Tưởng Tư Nhiễm còn mơ mơ hồ hồ, người đó anh không biết. Chắc có lẽ là gọi nhầm số rồi.
Bọn họ rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác để bàn bạc, rất nhanh đã chui vào chăn ấm nệm êm, cũng rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ, ở cạnh bên nhau mơ về những điều đẹp đẽ xa vời.
Úc Nam Doanh siết chặt lòng bàn tay, hắn không muốn nhớ nữa, đáng tiếc cuộc gọi đêm qua lại quanh quẩn trong tâm trí trống rỗng miên man, khiến xúc cảm bức bối khó hiểu trong lòng cứ thế mà chèn ép lồng ngực hắn. Mãi cho đến khi tiếng gọi của Tưởng Tư Nhiễm vang lên chém đứt mạch suy nghĩ kéo hắn trở về hiện thực, Úc Nam Doanh khi ấy mới hoàn hồn phát hiện bản thân đang vì một người phụ nữ đáng ra nên lãng quên trong tiềm thức mà cảm thấy bồn chồn không yên.
Hình như hắn cảm thấy sắp phát điên rồi...
Ở bên này, Tưởng Tư Nhiễm vừa trò chuyện cùng một vài người đồng nghiệp xong, quay sang không thấy bóng dáng hắn đâu mới mau chóng đi tìm, bắt gặp hắn đứng bần thần dưới gốc cây trong khuôn viên bệnh viện liền không nhịn được chạy đến bên cạnh lớn tiếng trách móc.
"Anh đi đâu thế? Sao lại không nói với em một tiếng. Thật là... Sắp đến lượt của anh rồi, mau vào trong đi."
Úc Nam Doanh xốc lại tinh thần không được tỉnh táo, theo chân cô vào từng phòng khác nhau mà khám tổng quát một lượt, điều này đồng nghĩa với việc cô có cơ hội được giới thiệu hắn với rất nhiều người. Thường ngày Tưởng Tư Nhiễm làm việc ở đây, đối với các y tá bác sĩ đều có quan hệ đồng nghiệp thân thiết nên việc giúp Úc Nam Doanh khám tổng quát cũng không tốn quá nhiều thời gian, rất nhanh bọn họ đã hoàn thành kha khá "nhiệm vụ" cần làm, chuẩn bị nhận bệnh án rồi ra về.
Chỉ là... Lúc đi lướt qua gian phòng sặc mùi thuốc sát trùng của Thẩm Nguy, thấp thoáng trông thấy thân ảnh yếu ớt kia nằm bất tỉnh trên giường bệnh đơn chiếc lạnh lẽo, ánh mắt hắn không hiểu vì sao lại vô thức nhìn lâu hơn một chút nữa.
Giây phút cầm bệnh án trên tay, bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện trở về nhà, nhận ra Úc Nam Doanh tựa hồ còn điều gì lưu luyến quanh quẩn ở nơi đáy lòng, dáng vẻ suy tư nghĩ ngợi của hắn so với ngày thường có phần khác lạ, cô liền thuận miệng hỏi một câu:
"Anh quen biết bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày lúc nãy sao? Nếu không chúng ta vào thăm một chút."
"Không biết, nhìn giống một người bạn thôi."
"Vậy chúng ta về nhà đi, đưa bệnh án cho em, em xem giúp anh."
"Lúc sáng vì sao lại bảo anh đến đây thế? Không phải ở nhà vẫn chưa dọn dẹp xong sao?"
"Hừ... Là em hỏi anh mới đúng. Còn không phải vì hộp thuốc nặng trĩu ở trong ngăn tủ của anh ư? Thuốc ngủ, thuốc giảm đau, thuốc trầm cảm... Vì sao lại cần nhiều thuốc như vậy, lại không nói cho em biết?"