“Dạ..dạ vâng…tiểu thư có…dặn dò gì?” Anh chàng quản lý Kim kia run muốn ngất đi.
“Anh bảo anh ta đến gặp tôi?”
“Ai ạ?”
“Đừng giả ngốc nữa! Anh kêu người tên Hưng đến phá tôi là có ý gì? Níu kéo à!” Nó nhíu mày.
“Không có! Tôi thề là không có!! Tôi còn đang bận tối mày tối mặt để lo vụ Johnny, thì lấy đâu ra thời gian để gọi anh ta chứ!” Quản lý Kim than trách.
“Thế thì ai làm?” Nó ngạc nhiên
“Tôi không ý kiến!” Anh ta lắc đầu.
“Được rồi! Xin lỗi làm phiền!” Nó tắt máy.
“Xem ra Quản lý Kim không có trong vụ này!” Nhỏ nói.
“Ừ, nhưng tại sao…không đúng! Nếu như muốn gặp tao thì anh ta đã hành động sớm rồi chứ không đợi đến khi này!!” Nó uống một ngụm nước rồi quay sang hỏi nhỏ.
“Tao thấy vụ này có gì đó rất đáng nghi, từ vụ Johnny, anh Hai đến vụ này, có thể là do một người điều khiển.Mày có thấy thế không? ”
“Ừ! Nhưng lạ một chỗ là…tại sao hắn ta chỉ hại hai vợ chồng tao và mày,nhưng lại chả đá động gì đến Phong?” Nhỏ nhìn hắn.
“Đúng rồi!” Nó vỗ tay, nhìn hắn.
“Anh gây thù oán với người ta hả?” Nó tra khảo.
“Không!! Anh ở bên Em từ sáng đến chiều! Làm gì rảnh hơi mà đi làm mấy cái vô bổ đó!” Hắn vội xua tay.
“Nếu không thì Em nghĩ rằng, hắn ta có ý gì đó với anh cũng nên!” Nó vuốt cằm.
“Bây gìơ làm sao?” Nhỏ lo lắng, một người đã ra đi rồi,nhỏ không muốn một ai nữa cũng như vậy.
“Bắt con nhỏ giả dạng Jame lại! Tao có một số việc cần bàn với con đó!” Nó cười nguy hiểm.
“Hiểu rồi!” Cả ba người còn lại gật đầu
Ra về, anh và nhỏ bước đến khách sạn Liberty…
“Chồng à! Có chắc đây là nơi con nhỏ đó “tiếp khách” không? Còn nhiều nơi khác mà ” Nhỏ nghi ngờ.
“Chứ Em nghĩ cô ta “tiếp khách ” ngoài chợ à? Anh đã tìm hiểu kĩ rồi! Không nhầm đâu!” Anh cốc nhẹ đầu nhỏ.
“Sẽ không có chuyện gì chứ? Em có cảm giác không tốt!” Nhỏ lo lắng.
“Có anh ở đây,không cần sợ!” Anh trấn an nhỏ
“Được rồi, theo như kế hoạch,anh vào đánh lạc hướng cô tiếp tân đó, Em sẽ vào và đem cô ta ra ngoài! ” nhỏ nói.
“Không được!” Anh cản.
“Tại sao? Em biết ả đang “tiếp khách”nhưng mấy cảnh đó quen hết rồi! Đừng lo lắng, Em còn một vài món nợ gửi lại ả!” Nhỏ khoanh tay
“Ai nói anh lo cho em, anh lo cho cô gái kia ngày mai online trên báo kia kià! ” anh lắc đầu.
“Á à! Thì ra anh lo cho con ả kia à!! được lắm! Thế thì dễ ăn hơn rồi!!”nhỏ hậm hực.
“Thôi nhóc ạ! Dù nói thế nhưng cũng cẩn thận nhé!” Anh mỉm cười hôn tráng nhỏ
“OK! Nhỏ cười tươi.
Cả hai bước vào khách sạn đến bàn tiếp tân,anh hỏi.
“Cho tôi hỏi Lan Chi đang ở phòng mấy?” Anh mỉm cười với cô gái tiếp tân
“Ah… cô ấy ở…ở phòng 238 ạ!” Cô tiếp tân đỏ mặt.
“À! Cám ơn, nhưng cho tôi hỏi thêm…” anh nhìn cô gái tiếp tân ấy
“Dạ! Anh cần…hỏi… hỏi gì?” Cô tiếp tân ngại ngùng.
“Sao một người con gái đáng yêu như Em lại làm một công việc nhàm chán này! Tôi thật sự rất muốn biết.” Anh nháy mắt.
“Ah… dạ không…đây…là công việc rất phù hợp với em… nó là sở trường của em… anh biết đó…bla bla bla bla…! ” cô gái tiếp tân nói mãi,anh cũng chỉ gật đầu cười như hiểu chuyện.
“Yoish! Được lắm chồng à! Cứ thế mà phát huy! Em đi trước đây, lát nghe tín hiệu lên giúp em! ” nhỏ nói trong bluetooth.
Anh gật đầu.
Đi trên thang máy vip, nhỏ cài một thiết bị làm giảm thanh của máy camera, rồi nhón lên đưa tay gắn một con chíp vào máy và rời đi. Đến tầng 10, nhỏ đã thay cho mình một bộ cánh màu đỏ quyến rũ, gắn một con dao ngay đùi, tai đeo headphone màu đen. Nhỏ bước đến phòng 238, có khoảng 5 người thị vệ,hình dáng cũng khá là đô! Nhỏ nhếch mép,việc này quá dễ dàng! Đi nhẹ đến bên người thị vệ thứ nhất,nhỏ giả bộ:
“Ah… các anh…có thấy phòng…hức …số 237 không?”
“À thưa cô ngay đây ạ!” Đám thị vệ hướng dẫn.
“Cám ơn…các anh…hức…tôi vào đây…chết thật! Chià khóa? Nó đâu rồi!” Nhỏ giả vờ lo lắng.
Đưa tay tìm kiếm,nhỏ cố ý để lộ cặp đùi thon gọn nóng bỏng. Đám thị vệ nuốt nước miếng.
“Ah! Sao tôi không thấy đâu hết!! Các anh,mỗi người phụ tôi một chút! Được không?” Nhỏ rớm nước mắt
“Được… được chứ! Nhanh…nhanh lên…chắc hẳn tiểu thư mệt lắm rồi!!” Một thị vệ mỉm cười,đưa bàn tay vuốt nhẹ thân hình của nhỏ.
“Vâng…ah! Tôi…” nhỏ ngập ngừng.
“Sao? Cô có chuyện gì muốn nói…cứ nói với tôi!!” Anh ta cười.
“Tôi muốn nói…”
“Cô muốn nói gì nào?” Anh ta lại lần tay lên trên eo của nhỏ.
“Tôi muốn nói… bỏ cái tay chó chết của mày ra! ” nhỏ gằn giọng.
“Cái…á!!!!!!” Anh ta thét lên đau đớn rồi ngã quỵ xuống, Hừm! Xem ra cây kim tiêm của nó quả là lợi hại.
“Mày…mày là ai?” Tụi thị vệ cảnh giác.
“Tao là ai? Tụi mày không cần biết! Chỉ cần biết một điều,giao người thì gĩữ mạng!! Vậy thôi!” Nhỏ cười.
“Mày nói thế là có ý gì?” Một tên thị vệ lên tiếng.
“Chậc! Xem ra cô ta cử sai người rồi! một đám ngu xuẩn.” nhỏ lắc đầu ngao ngáng.
“m* nó! Giết chết nó cho tao!”
Nhỏ nhếch mép,thế thì giao người giao mạng luôn nhé! Đưa tay lấy con dao ra lướt vài nhát, tất cả đều im hết.
“Haizz! Yếu xìu! Plè!!” Nhỏ lè lưỡi rồi lấy chià khóa tự tạo ra mở cửa,bước vào trong nhỏ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ. Nhỏ thở dài, thật sự thấy tội cho chồng của mình,ở với ả nguyên một ngày!
Nhỏ lấy cây súng hơi ra,bắn vài nhát vào người đàn ông béo ủn ỉn kia.
Lan Chi hét lên, ả nhìn nhỏ với ánh mắt kinh hoàng.
“Nhìn tôi làm gì? Thật không ngờ cô lại đi “tiếp” một người đàn ông heo nái này!” Nhỏ kinh tởm.
“Cô là ai?” Lan Chi với cái chăn màu đen che đi thân hình nóng bỏng.
“Sao ai cũng thích hỏi tôi câu đó hết vậy chứ! Bộ cô không biết tôi trên mạng sao?” Nhỏ tỉu nghiu.
” hừ! Thì ra là cô! Sao? Cô muốn gì ở tôi?” Ả đứng dậy đẩy người đàn ông kia ra
” bắt cóc!”Nhỏ cười.
“Cái gì?”
“Tôi bảo muốn bắt cóc cô! ”
“Ha ha, có ai như cô không, đi bắt cóc mà nói với con tin thế à!” Ả cười.
“Thế có ai như cô không, sắp bị bắt cóc mà còn hất cái mặt kí phấn đấy lên nhìn! ” nhỏ nói lại.
“Cô…”
“Tôi không muốn nói nhiều, đi theo tôi, tôi cần một vài thông tin từ cô.” Nhỏ nghiêm túc.
” nếu tôi bảo không?” Ả nhếch mép.
“Không? Cô có muốn biết kết cục của nó không?”
“Cô định làm gì?” Ả bắt đầu run.
“Làm như thế này này!” Nói rồi nó nắm tóc ả lôi tuột vào trong toilet.
Mặc cho ả hét om xòm, nhỏ vẫn thản nhiên nhìn xuống bồn tắm sang trọng.
” khai thật đi, nếu không tôi xử cô tại đây!” .
“Cô…tôi hét lên bây gìơ!”
“Nực cười! Chẳng lẽ nãy gìơ cô hát sao? Nói nhanh, bồn nước này có vài giọt axid đấy!! Nếu cô không muốn hủy đi nhang sắc của mình!” Nhỏ giật tóc rồi nhìn vào mắt ả.
“Tôi…tôi không biết gì cả!xin cô!” Ả ta van xin.
” sao cô cứ phải chịu khổ, nói đi rồi tôi thả!” nhỏ lắc đầu.
“Tôi…tôi thật sự không biết mà!”
“Wrong answer!” Nhỏ nói rồi nhấn đầu Lan Chi vào bồn tắm.
“Á!!!!!” Ả hét lên đau đớn,khói từ bồn tắm bốc lên.
Nhỏ đem ả ngước lên lại.
” câu trả lời….”
“Hah …hah …!” Ả thở phì.
“Lại sai!!” Nhỏ lắc đầu rồi lại nhấn đầu ả xuống nước tiếp.
“Không…ặc!! Tôi… khụ… TÔI nói… khụ khụ!!” Ả đau đớn.
“Tốt!”Nhỏ gật đầu hài lòng.
“Có một cô gái…cô ta tên là…là Minh Khuê! Cô ta …đứng sau tất cả…cô biết về vụ Johnny, đúng không? Chính cô ta…cô ta đã làm điều đó,còn về Anh Vy, cũng là do cô ta!” ả thở hồng hộc
“Minh Khuê? Cô còn giấu tôi điều gì nữa không? Cô nên biết người có chồng rồi lúc nào cũng đáng sợ! OK?” Nhỏ nói.
“Tôi nói thật…tôi thề! Xin cô…đừng…” ả van xin.
“Cô biết quá nhiều về chúng tôi rồi! Tôi cần cô phải im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi đi! Da mặt của cô sau vài ngày không chạm nước thì sẽ bình phục trở lại. Cám ơn vì đã hợp tác!!”
Nhỏ bước đi,tay cầm điện thoại nói với nó:
“Không.cần phải đem ả về đâu, tìm hiểu về Minh Khuê,tao mới nhận thông tin!”
“Làm tốt lắm!” Nó cười
Nhỏ bước xuống lầu,cô gái tiếp tân kia vẫn nói mãi, anh thì nhíu mày khổ! Tội nghiệp.
Cả hai bước ra ngoài,nhỏ ôm anh.
“Cô ta cũng khá ngoan ngoãn đấy chứ!” Nhỏ nói
“Em làm gì cô ấy vậy?”
“Anh lo lắng à! Vậy lên trển tắm chung với cô ta đi!!” Nhỏ liếc xéo.
” cưng à! Chỉ có một người anh dám tắm chung thôi!”
” là ai?” Nhỏ cười hạnh phúc.
” con Ducky ấy !” Ducky là chú vịt bằng cao su màu vàng.
“Anh…anh chết với tôi!!” Nhỏ tức giận rồi rượt anh.
Tại phòng 238…
“Alo….Minh Khuê? Tôi đây!! Có người biết kế hoạch của cô rồi!” Lan Chi nói.
“Ai đã kể cho chúng?” Minh Khuê ngạc nhiên
“Là… là tôi!”
“Cô phản bội tôi ư?” Minh Khuê nhíu mày.
“Không…tôi bị ép…tôi xin lỗi!” Lan Chi khóc.
“Thôi khóc đi…người phản bội tôi đều phải chết!” Minh Khuê cười nguy hiểm rồi tắt máy.
“Alo…alo…! Không! Đừng giết tôi mà!!” Ả run sợ.
*kính kòng * tiếng chuông cửa vang lên,ả lo sợ đưa tay vặn khóa.
“Xin chào cô,cô là Lan Chi?” Một người đàn ông nói.
“Vâng…!”
“Tạm biệt cô!” Nói rồi người đàn ông đó thắt một sợi dây kẽm mỏng ngay cổ ả và siết chặt cho đến khi ả tắt thở rồi bước đi như chưa có việc gì xảy ra.
———————————–
“Anh đã biết rồi sao? Sớm nhỉ? Nhưng không sao , Em chỉ mất hai con bài , còn lại… anh hãy chờ nhé! Khi ván bài này kết thúc,lúc đó em sẽ gặp lại anh! Sớm thôi!! Ha ha ha!!!” Minh Khuê cười điên dại.