Cuối cùng, Đàm An run rẩy để lại 50 đồng tiền, cầm tờ giấy Lớp 6 lao ra khỏi cửa.
Màn đấu giá này đã khuấy động bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp.
【Tiểu Bách Vạn phát động kỹ năng: Đưa tiền đây bạn ơi! 】
【Ha ha ha ha! Tôi mẹ nó phục rồi! 】
【Đem đồ của NPC coi như đồ của mình mà mang đi đấu giá, thật sự không ai nhìn ra sao?! 】
【Có lẽ nào....... từ đầu đến cuối cậu ta không hề nói tiền sẽ về tay mình...】
【Vua hiểu biết lầu trên, cho nên tiền là tự nó bò đến chứ có liên hệ gì đến Tiểu Bách Vạn? 】
【Nếu tôi là Khuyển Sư tôi sẽ bật khóc tại hiện trường. 】
Hứa Tri Ngôn đếm lại chiến lợi phẩm, tổng cộng 360 đồng.
Kim Thịnh đứng một bên lo lắng hỏi: "Hai lớp học cuối cùng thật sự không có vấn đề chứ? " Lúc nãy trước khi lên bục giảng, Hứa Tri Ngôn đến nói với cậu ta dựa theo thủ thế ( cử chỉ ngón tay) của mình mà ra giá, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi cũng làm theo.
"Nếu lấy phải mấy lớp xếp hàng trước thì mới mệt."
Hứa Tri Ngôn trích ra 180 đồng và tờ giấy số '9' đưa cho Kim Thịnh, lần này nếu không phải Kim Thịnh tin tưởng cậu tuyệt đối, thì rất khó lật đổ được ngọn núi Lý Tọa Sơn kia.
"Ơ?" Kim Thịnh cầm tờ giấy, chấm hỏi đầy đầu.
"Những lớp phía trước đều là nhóm học sinh ngoan, nếu chúng ta đi trộm chó mà bị Người giữ trật tự phát hiện là sẽ bị xử đẹp đó." Hứa Tri Ngôn quan tâm nhìn Kim Thịnh bằng ánh mắt yêu thương kẻ ngốc.
Kim Thịnh lúc này mới phản ứng lại.
Đội trưởng cảnh vệ đã từng nói, học sinh Lớp 10 thường không tuân thủ nội quy trường, vậy là nói học sinh vào Lớp 10 cũng không cần tuân thủ nội quy, ít ra bị bắt cũng không chết được.
Cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại.
Trộm chó......
Không ngờ đối phương sợ chó như vậy mà còn nhớ tới chó của mình. Kim Thịnh trầm mặc cúi đầu, trong lòng rung động.
"Đừng phát ngốc nữa, chuẩn bị đi đến địa điểm tiếp theo." Hứa Tri Ngôn không hứng thú với cảm xúc yếu ớt nhạy cảm của Kim Thịnh.
Lớp học đơn điệu vô cùng, Hứa Tri Ngôn tìm một hồi cũng không thấy vật tư nào có thể sử dụng, chỉ đành cất bản đồ lại, gọi Kim Thịnh rời khỏi.
Bên ngoài Trung tâm sinh hoạt học sinh.
Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh không vội đi vào, chờ đến khi Diêu Tiên Tiên và Đàm An rời khỏi thì mới từ con đường nhỏ đi ra.
Hứa Tri Ngôn nói: "Cách xa Diêu Tiên Tiên một chút. "
Kim Thịnh nghe thấy thì đơ một lát, đáp: "Cậu cũng nhìn ra cô ta có vấn đề à?"
"Ừm, tay cô ta rất lớn, nhiều chỗ bị chai để lại lớp kén mỏng, đây là tay của đàn ông." Hứa Tri Ngôn thuận miệng giải thích.
Rõ ràng là thường xuyên luyện tập vậy mà còn giả làm con gái, chắc cũng không phải thứ tốt lành gì.
Nhưng cậu không ngờ Kim Thịnh cũng nhìn ra được người kia có vấn đề.
"Cậu nhìn ra anh ta có vấn đề từ lúc nào? Không tệ nha!"
Nếu không phải lúc đưa giấy đứng gần như vậy, Hứa Tri Ngôn cũng không nhìn ra được. Quả nhiên, người chơi hệ Khuyển sẽ có phương pháp phân biệt đặc thù sao?
Kim Thịnh do dự một lúc rồi nói ra điều mà cậu ta nghĩ là kì lạ.
"....... Anh ta cao hơn cậu."
So với thứ được gọi là người đẹp nhu nhược yếu đuối kia, thì đồng đội mới của cậu ta còn nhỏ nhắn hơn mềm yếu hơn.
"?? "
Hứa Tri Ngôn nghĩ nát óc cũng không ngờ đây lại là nguyên nhân, huyết áp đột nhiên tăng cao.
Danh Sách Chương: