Lúc vừa bắt đầu Hứa Tri Ngôn chỉ muốn dùng củ nướng đổi một con cá.
Nhưng sau khi trải qua sự tranh đấu kịch liệt trong tư tưởng thì cậu cảm thấy rằng bản thân sẽ chẳng hài lòng khi chỉ lấy có một con cá thôi đâu.
Chỉ là trong lúc cậu đang cân nhắc xem có nên trả thùng lại chỗ cũ hay không thì sau lưng lại phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ, nếu như không phải đêm đen quá mức tĩnh lặng thì có lẽ cậu cũng chẳng phát hiện ra.
Trên xà nhà, Bán Thân Xà Thần đang sốt hết cả ruột, muốn tóm gọn người.
Nhưng từ trên cao nhìn xuống thì thấy cậu thanh niên đứng trước điện thờ mi mắt nhăn chặt, cúi đầu nhìn cái thùng, rồi miễn cưỡng đặt trở về như thể biết mình đã phạm phải sai lầm.
Nhận thức này khiến cho Bán Thân Xà Thần đang treo người trên xà nhà nhất thời không biết phải làm sao.
Trực giác nói với nó nhân loại này nham hiểm xảo trá, chỉ biết lừa lộc, nhưng mỗi lần nó nhìn thấy đối phương thì lại không nhịn được mà muốn tin tưởng.
Hứa Tri Ngôn nuốt nước miếng.
May là cậu tham đủ, lấy hết cả thùng.
Trước khi rời khỏi đây cậu nhìn xuống thùng nước thì bỗng thấy hình ảnh phản xạ của một đôi mắt đang nhìn thẳng xuống, cộng thêm việc thân nhiệt tăng cao cùng Thủ Cốt đang nóng lên thì cậu còn có thể không hiểu được hay sao!
Con rắn ngốc đó đang ở sau lưng chờ cậu mắc câu đó!
Sao lại có thể như vậy được chứ? Chẳng lẽ lên bờ rồi thì trí khôn cũng tăng lên luôn sao?
Nhưng cho dù trong lòng Hứa Tri Ngôn có ngổn ngang như thế nào thì nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không ổn.
Bây giờ hoặc là bỏ cá xuống, trở về tiếp tục ăn củ nướng nhưng sau đó vẫn có thể sẽ bị Rắn Ngố Lớn dùng mọi lý do để quấn lấy.
Cảm giác bị nhớ thương như thế này chằng tốt tẹo nào.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, đâu thể ngàn ngày phòng trộm.
★★Ý nghĩa: rất khó có thể phòng bị kẻ trộm lâu dài.
Nếu đã như vậy thì dứt khoát giải quyết cho xong luôn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Tri Ngôn lần nữa vươn tay ra đưa về phía điện thờ.
Ngay khi Xà Thần cho rằng cậu trai sẽ bê thùng cá lên lần nữa thì lại nhìn thấy tay cậu thanh niên lướt qua thùng cá, sờ sờ bức tượng phía sau.
“Cá còn sống nè, anh có thật sự ăn được đồ cúng hay không?”
Giọng nói cậu nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một người bạn cũ, dường như thật sự chỉ đang kiểm tra xem cá có còn sống hay không thôi.
Xà Thần trên xà nhà ngơ ngác, người xem cũng khờ luôn.
【Sách lược hay đấy!】
【Hahahahahaha má!! Xà Thần đó đang quẩy đuôi kìa!】
【Huhuhuhuhu Xà Xà đáng yêu quá.】
【Chậc chậc chậc, Tiểu Bách Vạn thật không phải là người, anh top dũng mãnh yêu cậu ta như vậy, cậu ta cũng nên vì yêu hiến thân một lần đi chứ!】
【Lầu trên nghĩ gì vậy? Hình thể phi nhân loại kia có thể gây chết người đó.】
【Tiểu Bách Vạn dự định làm sao đây? Cứ để vậy không lo hả?】
【Chờ đã ui ui, các người có thấy anh top dũng mãnh của chúng ta thật sự rất nặng không…】
Lời bình luận cuối còn chưa nhập xong thì màn hình phát sóng đột nhiên tối thui.
Từ đường nhỏ đã lâu năm chưa được tu sửa, chất lượng kém hẳn nên các thanh xà không thể chịu được sức nặng của Bán Thân Xà Thần mà đổ sập xuống.
“Ầm ầm––”
Âm thanh cực lớn vang lên, bụi bay tứ tung.
Hứa Tri Ngôn vẫn đang trong tư thế chống đỡ đồ vật rơi xuống trong đống đổ nát, hai mắt nhắm chặt.
Từ đường bị sập cũng quá đột ngột rồi.
Tuy rằng não bộ của cậu vẫn luôn phát ra tín hiệu bỏ chạy nhưng cơ thể căn bản không theo kịp, cậu chỉ đành ký gửi hy vọng vào xương tay phải của Quỷ Thần mà thôi.
Trong bóng tối, cậu nghe được một tiếng thở nặng nề.
Hứa Tri Ngôn mở mắt ra thì thấy một cánh tay cơ bắp cứng cỏi ngay trước mắt mình, cái đuôi to khỏe mà Bán Thân Xà Thần dùng để chống đỡ cơ thể đang quấn từng vòng quanh cậu, che đi mái nhà đang sụp xuống.
Những thứ sắc nhọn rơi xuống lướt qua vảy rắn, có thứ còn bị chiếc vảy sắc bén cắt thành hai nửa.
Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, sau đó mới từ từ phản ứng lại được.
Mẹ ơi, rắn nặng quá làm sập phòng rồi!
Vừa quay đầu lại thì liền đụng phải con ngươi dựng đứng đầy chột dạ của Bán Thân Xà Thần, tâm trạng cậu bỗng vui vẻ, hưng phấn dâng trào.
“Cá mất rồi!” Hứa Tri Ngôn chỉ vào đống đổ nát ngổn ngang trước mặt, giọng nói có chút đau lòng.
Bán Thân Xà Thần không ngờ rằng thứ cậu để ý trước tiên lại là cá, nó buông tay ra rồi nói: “Tôi không ăn cá, không sao đâu.”
Ai ngờ vừa nói xong thì người trước mặt lại mở to mắt, kinh ngạc nói: “Anh vậy mà lại là một tên lừa gạt! Chúng tôi vì để dành cá cho anh mà chỉ có thể ăn củ nướng thôi đó!”
“…”
Bán Thân Xà Thần không nói nên lời trước vấn đề này.
Cũng đâu phải là nó bắt đám người đó cúng cho đâu, không hiểu tại sao trên người những thôn dân đó luôn có mùi hôi thối khiến nó ghê tởm, nó mới không thèm ăn đồ mà mấy người đó cúng đâu!
Hai người chưa kịp nói gì nhiều thì tiếng từ đường sụp đổ đã đánh thức lão Dương và những thôn dân khác.
Bán Thân Xà Thần mơ hồ cảm nhận được sự cảnh cáo của quy tắc, nó bất an hất đuôi qua lại, quy tắc không cho phép nó xuất hiện trước mặt thôn dân.
Quy tắc đang bảo vệ người dân trong thôn.
Hứa Tri Ngôn cũng hơi hoảng.
Người dân ở đây vốn đã bài ngoại, nếu để họ biết cậu đến đâu trộm cá thì e là sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tuy không cùng nguyên do nhưng cả hai đều rất ăn khớp với nhau.
“Mau rời khỏi nơi này!”
“Tôi không thể bị người dân nhìn thấy!”
Sau khi cùng lúc lên tiếng, Bán Thân Xà Thần liền cảm giác được nhân loại trước mặt nó đang nắm lấy tay nó!
Nắm tay!
Nhân loại của nó chịu chủ động rồi!
Tay của nhân loại nho nhỏ, mềm mềm nè, còn có một luồng nhiệt ấm áp nóng bỏng mà nó chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Đang đắm chìm trong sự chủ động của nhân loại, một giây sau liền được dắt vào một căn phòng khác khiến cho Bán Thân Xà Thần cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột rồi.
Sớm biết như vậy thì nó đã phá nát cái từ đường kia từ lâu.
Trần nhà có chút xíu, nó treo trên đó khó chịu muốn ch.ết.
Sợ lão Dương phát hiện nên Hứa Tri Ngôn nhanh chóng chạy về phòng ngủ, phóng lên giường, ôm lấy chăn rồi nói với Xà Thần: “Anh cũng tìm chỗ trốn đi, đừng để bị phát hiện!”
Sợ đối phương làm bừa, cậu còn chỉ vào chăn ra hiệu rằng chỗ này không đủ lớn anh tự tìm cách đi.
Căn phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một chiếc giường.
Trên bàn có một cây đèn dầu tản ra ánh sáng nhỏ yếu.
Bán Thân Xà Thần đánh giá căn phòng bốn bề lọt gió này rồi sửng sốt.
Nơi này làm gì có chỗ để nó trốn cơ chứ!
Thấy thời cơ đã tới, Hứa Tri Ngôn chống cằm hư tình giả ý nói: “Nếu anh là Xà Thần thì anh có thể biến nhỏ lại một xíu không? Tầm khoảng… nhiêu đây?”
★★Hư tình giả ý là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ các bộ truyện ngôn tình Trung Quốc dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó thì gọi là Hư Tình Giả Ý
Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt
Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.
Câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương: Khẩu phật tâm xà.
Cậu đưa tay phải lên, đo một khoảng cách từ ngón cái đến ngón giữa.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hứa Tri Ngôn hối thúc Xà Thần đang ngơ ngác đứng đó: “Nếu như anh muốn ở lại đây thì bắt buộc phải biến nhỏ nếu không sẽ bị phát hiện ra đó!”
Bán Thân Xà Thần nhìn cậu thanh niên đang ôm chăn, tuy trong mắt cậu đều là toan tính nhưng nó lại cảm thấy thỏa mãn đến cực độ.
…
Sau khi cầm đèn dầu đi kiểm tra từ đường xong thì lão Dương và thôn dân dời ánh mắt sang phòng của ba kẻ ngoại lai xin ở nhờ.
Nhưng khi ông ta hùng hùng hổ hổ đi gõ cửa phòng của ba người kia thì họ đều ở trong phòng như chưa từng bước ra ngoài.
Sau khi bị Giang Hòe Gia mắng cho thì ông ta đi kiểm tra phòng của Kim Thịnh, cuối cùng là tới gõ cửa phòng của Hứa Tri Ngôn.
Đây là phòng gần từ đường nhất.
Tên nhóc này xấu tính, hư hỏng lắm, có khi là cậu ta làm cũng nên!
“Tiểu Hứa? Cậu ngủ chưa?”
“Cọt kẹt ––”
Cửa được mở ra từ bên trong, Hứa Tri Ngôn dụi mắt nhìn đám người đang phẫn nộ đứng trước cửa với vẻ mặt sững sờ, cậu còn ngạc nhiên hơn khi nghe tin từ đường bị sập.
“Sao lại như vậy? Có khi nào do Xà Thần không thích ăn cá nên đích thân đến đây dỡ nhà để thể hiện sự bất mãn hay không?”
Lời cậu có ẩn ý nhưng những người khác lại nghe không hiểu.
Thấy biểu cảm của đám người ngoài này không giống như đang giả vờ nên thôn dân dự định rời đi, chỉ có lão Dương làm mặt lạnh nói muốn kiểm tra bên trong phòng, lúc nãy ông ta hình như đã nhìn thấy có bóng đen xông vào đây.
Hứa Tri Ngôn thả tay ra khỏi cửa để cho thôn dân đi vào, bình tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt.
Lão Vương vươn đầu muốn nhìn cho thật kĩ.
Sau khi thật sự không thể phát hiện ra gì bất thường thì mới rời đi.
Chờ mọi người đi hết rồi, trong phòng chi còn lại một mình mình thì Hứa Tri Ngôn không cười nổi nữa, khóe miệng xụ xuống cậu giũ giũ cái áo, lạnh lùng nói: “Ra đây!”
Vốn cho rằng dụ được Xà Thần biến nhỏ thì sẽ có được niềm vui to lớn, ai dè sau khi Xà Thần kia biến nhỏ lại dài cỡ một cánh tay thì liền chui vào tay áo của cậu luôn.
Da rắn khô ráo, lạnh lẽo cứ di chuyển vui chơi chơi trên người cậu, khiến Hứa Tri Ngôn nổi hết da gà da vịt!
“Người em ấm quá.”
Nói xong câu đó, một con rắn đen to cỡ một ngón cái bò ra khỏi cổ áo cậu, rồi dính lên hõm xương quai xanh vòng lên cổ, ừm hứm thoải mái quá.
Hứa Tri Ngôn nhịn xuống cơn xúc động muốn ném con rắn đi, chỉ có huyệt Thái Dương là giật đùng đùng.
Có điều, bây giờ không phải là lúc trở mặt.
Cậu hít sâu một hơi, bắt lấy con rắn đang bám trên cổ, đặt trong lòng bàn tay rồi hỏi: “Lúc trước anh có nói thôn dân không phải người sống, anh còn biết thêm chuyện gì nữa không?”
Rắn Đen Nhỏ ngẩng đầu, cái lưỡi màu đỏ liếm liếm đầu ngón tay Hứa Tri Ngôn.
“Đám người này thúi lắm, không phải mùi vị của thức ăn.”
Như nghĩ đến gì đó, nó nghiêng nghiêng đầu: “Thứ trong túi của em mới có mùi vị của đồ ăn.”
Hứa Tri Ngôn sửng sốt, không hiểu.
“Rắn có ăn khoai tây không?”
Cậu lấy ra loại thực vật thân củ đã được nướng ra, nhìn sao cũng thấy đây không phải là thứ mà rắn sẽ ăn.
Chẳng lẽ cái thứ mềm mềm bên trong không phải tinh bột?
Rắn Đen Nhỏ lắc lắc đầu, nó thật sự không biết thêm gì nữa rồi.
“Những chuyện khác thì tôi không nhớ nữa rồi, nhưng mà quy tắc không cho phép tôi tổn thương thôn dân.”
Nếu cho phép thì hồi nãy nó cần phải chạy hay sao? Nó sẽ chém hết mấy tên ngáng đường này.
Hứa Tri Ngôn nghe tới đây thì đặt rắn xuống, sờ cằm suy nghĩ.
Do đã trải nghiệm Trường Học Khiếm Thị lần trước nên Hứa Tri Ngôn luôn cho rằng các mảnh cơ thể của Quỷ Thần sẽ được thiết lập là BOSS phó bản.
Nhưng mà lần trước, Bạch Tẫn của điểm thời gian mười năm sau không hề gây ra hành vi báo thù nào cho người trong trường, vậy cũng là nói, cậu ta rất có khả năng cũng phải chịu sự áp chế của quy tắc, nên không thể nào ra tay với đám NPC trong điểm thời gian chính xác.
Xà Thần trước mắt này cũng vậy.
Tuy mang thân phận Thần cao quý nhưng lại bị hệ thống cưỡng ép rút linh hồn làm chướng ngại vật cho người chơi, cơ thể thì bị vứt xuống hồ đề tạo nên công năng quỷ dị cho hồ chứa Núi Hổ Phách.
Cũng có thể nói, so với BOSS thì họ càng giống như bối cảnh, một cơ cấu, một đòn bẩy.
Tất cả đều là để cho năng lực hoặc sức mạnh của họ tuồng ra ngoài hình thành mỗi một phó bản, sau đó Hệ Thống Chủ sẽ không ngừng mở rộng phó bản dựa trên nền tảng này, sau khi người chơi mới vượt ải xong thì sẽ thu hồi lại để thăng cấp…
Chủ thể của Quỷ Thần chẳng phải cũng như vậy sao?
Chỉ có thể bị mắc kẹt ở một chỗ và tạo ra những không gian mới…
Sau khi những suy đoán được hình thành hoàn mỹ đầu đuôi, Hứa Tri Ngôn lần nữa nhìn sang Rắn Đen Nhỏ đang vui vẻ lắc đuôi với một ánh mắt khác.
Cũng thảm ghê, thật sự rất thảm đó.
Liên hệ đến vẻ ngoài và sức mạnh của đối phương, trong lòng cậu chợt nghĩ đây chẳng phải là tag nhân vật mỹ cường thảm hay sao?
Có lẽ mất đi ký ức đối với Xà Thần mà nói có khi lại là một chuyện tốt.
Hứa Tri Ngôn không biết làm sao để giải thích với Xà Thần rằng anh ta rất thảm, bị Hệ Thống Chủ rút xương lột da, sau đó bị làm thành nguyên liệu để sử dụng.
Cậu sờ sờ đầu rắn, cân nhắc xem làm thế nào để phá nát phó bản này.
Có điều, trước hết vẫn nên tìm hiểu tình huống của những người trong thôn này.
“Anh biết làm thế nào để khôi phục ký ức không?” Cậu hỏi.
Rắn Đen Nhỏ gật đầu, nó nhìn về phía hồ chứa ngoài thôn.
“Đáy hồ, sức mạnh và ký ức của tôi đều ở dưới đó.”
“Chúng ta không ra khỏi thôn được, anh có tìm được đường nào khác để trở về hồ chứa không?”
“Có đó, hang động ở đây nối liền với hồ chứa, chúng ta có thể bí mật quay lại.” Rắn Đen Nhỏ vui lắm, nó quấn lấy cổ tay của nhân loại, hấp thụ hơi ấm.
Hứa Tri Ngôn không chút do dự, cậu nhặt con rắn lên, thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn rồi lặng lẽ trèo cửa sổ ra ngoài.
Mưa rồi, những hạt mưa tí tách rơi xuống từ trên bầu trời.
Hứa Tri Ngôn đã đến được nơi có cái hang động ở đằng sau thôn theo lời chỉ dẫn của Rắn Đen Nhỏ.
Mùi khói nhàn nhạt bay lên, có một thân hình lom khom của thôn dân đang dựa vào ghế đá ngay cửa hang.
Không ngờ nơi này vậy mà cũng có người gác đêm nữa!
Hứa Tri Ngôn nhìn thôn dân rồi yên lặng lùi sang một bên.
Cậu lấy con rắn đen ra khỏi quần áo, hôn lên đầu nó một cái rồi nói nhỏ.
“Lát nữa chúng ta gặp nhau ở trong hang nha.”
Xà Thần vốn đang bị hơi ấm nhân loại làm cho say mê đến choáng váng cả đầu óc, nghe vậy nó điên cuồng gật đầu, đừng nói là gặp lại trong hang động, bắt nó dẹp luôn cái hang này cũng được!
Nhưng lát sau, góc nhìn của nó không ngừng thay đổi.
“Chíu –—”
Nó! Nó bị Hứa Tri Ngôn ném ra ngoài.
“Aaaaaaaaaaaa có rắn!”
Thôn dân vừa nãy còn đang hút thuốc bỗng cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đất, sau khi nhìn rõ thứ trước mắt thì liền phóng ra xa, với đại chĩa sắt bên cạnh đập vào đầu rắn.
★★Nó giống cái bồ cào của Trư Bát Giới á
“Koong––”
Chĩa sắt đứt đoạn, vỡ thành tám khúc.
Xà Thần nào đã chịu qua loại sỉ nhục như này bao giờ, nhưng nhớ lại lời Hứa Tri Ngôn vừa nói lúc nãy nó vẫn ngoan ngoãn trườn vào lùm cỏ.
Thấy thôn dân la lên rồi bỏ chạy, Hứa Tri Ngôn lén la lén lút đi vào trong hang.