• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma vực.

Một nơi do vô số các thực tại dung hợp tạo thành vực này. Ma vực tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng từ trước đó, hiện tại trừ mấy lão quái vật từ thời cổ ra thì không người có thể suy xét ngọn nguồn của nơi này.

Nơi đây quần ma hỗn loạn, không tồn tại trật tự quy tắc ổn định bọn chúng, mặc cho ma quỷ hoành hành, lấy kẻ mạnh làm đầu. Ma vực phân các loại ma thành ba cấp, đó là Ma Binh, Ma Tướng và cuối cùng là Ma Đế. Một Ma Binh bình thường có thể hái trăng bắt sao, thôn phệ thiên hà, trong nháy mắt để cho tinh không rung chuyển dữ dội, sức mạnh vô cùng khó lường. Tiếp đến Ma Tướng, từng tên đều có hình thể thật sự to lớn, áp sập thiên hà vô biên để cho vũ trụ trong sát na đều vỡ vụn, lấy ba ngàn thế giới làm thức ăn, kinh khủng vô cùng.

Cuối cùng là Ma Đế, lấy quy tắc chí cao làm thức ăn, trong nháy mắt có thể hủy diệt Đại Đạo, vô hạn thực tại đều là bọt nước trước mặt Ma Đế, chúng bất khả xâm phạm, tùy ý trêu đùa thời gian, dễ dàng thiết lập lại quá khứ hiện tại tương lai, dùng ý chí của bản thân đi định nghĩa lại vô vàn thế giới, không người có thể địch.

Tại Ma vực tồn tại chín đại Ma Đế, uy áp chư thiên vạn giới để cho chúng sinh run rẩy cúi đầu thần phục.

"Thế.. Ngài bảo ta phải đi đấu với bọn họ sao?"

Thần sắc Nobita run run, con mắt đảo liên hồi từ trên xuống dưới lại từ trái sang phải, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống. Hiển nhiên là đã bị dọa sợ bởi câu chuyện do Dạ Lăng kể lại.

"Đúng vậy. Đánh bại chín người bọn hắn thì tại thế gian này không người dám cùng ngươi là địch, tất nhiên là trừ ta và một vài người khác ra."

Thanh niên Dạ Lăng tay phải cầm lấy bầu rượu hồ lô, tay trái cầm quạt xếp, mặc bạch y để lộ ngực trần, lộ ra vô cùng phóng đãng. Hắn trả lời Nobita, vừa nói vừa nấc, thậm chí còn có chút không tỉnh táo.

Tiên Đế say rượu, lời này ra thì đoán chừng toàn bộ chư thiên cũng không có ai tin nổi, nhưng mà sự thật chính là như vậy. Thứ rượu Dạ Lăng đang uống vô cùng đặc biệt, lấy chín con rồng cửu trảo để ngâm rượu, dùng đủ loại tiên trân dị quả để thêm vào, tiếp đó hắn tự tay khống chế Ma Viêm để nấu rượu. Rượu này ủ vô số kỷ nguyên hắn mới dám mở ra, uống một bầu cũng chỉ miễn cưỡng làm hắn say, ở đây Dạ Lăng còn để thể chất của hắn trở thành phàm thể bình thường đó.

"Đùa gì thế? Sư phụ, theo ngài nói bất cứ một sinh vật nào dính phải chữ."

Đế "đều vô cùng khó lường, dính phải một chữ này thì đều đã trở nên bất tử bất diệt, cái chết đều phải tránh xa bọn hắn, hơn nữa ngay cả bản thể thật của chúng cũng không phải ở nơi này.

Bây giờ ngài bảo một tiểu tử chưa từng tu luyện như ta đi đấu với bọn chúng sao?"

Nobita đến nơi này cũng có ít ngày rồi, thời gian đầu phần lớn Dạ Lăng đều dẫn hắn đi loanh quanh Ma vực để nghe ngóng tình hình tin tức, để cho hắn có thêm tri thức về thế giới mới này. Hắn lúc này mới bao tuổi chứ, một thằng nhóc học lớp bốn lớp năm vô cùng nhát chết tình cờ đi đến thế giới này.

Sư phụ hắn ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm lại bắt hắn đi đánh chín kẻ đầu sỏ ở nơi này với mỹ danh là bài huấn luyện đệ tử.

"Lắm chuyện! Ta lại không bảo nhóc cứ thế đi đánh bọn chúng a.

Từ giờ đến ba năm sau, trong khoảng thời gian này ta sẽ dạy dỗ ngươi có thể vượt qua bọn chúng. Sau đó là đi đánh với tên đồ đệ của đối thủ của ta."

Người thanh niên khó chịu gắt giọng, hai mắt nhìn chằm chằm Nobita phảng phất muốn đánh thằng bé, rượu. Nếu không nhanh huấn luyện tiểu tử này thì đợi đến kỳ hạn của hẹn ước hắn chắc chắn là người thua. Dựa theo hiểu biết của Dạ Lăng về người con gái kia, không cần đoán nàng cũng sẽ chọn kẻ có thiên phú nhất của thế giới nào đó.

"Cầm lấy mà đọc. Ngày mai nhất định phải tu luyện đến tầng thứ mười của quyển sách này."

Dạ Lăng từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách rồi ném cho Nobita cuối cùng đuổi thằng nhóc đi ra ngoài.

Hiện tại chỗ hai người họ đang ở là một tiểu viện với bốn gian nhà do Dạ Lăng tiện tay biến hóa ra, nằm trong một thị trấn nhỏ của Ma Vực có hai Ma Binh cầm đầu. Nobita bị ném ra ngoài, thằng nhóc vô cùng sầu não mà đi về phía gian nhà của mình.

Hiện tại cậu bé có chút hối hận về quyết định bái người này làm thầy rồi đi theo hắn.

"Bác Hikari rốt cuộc tìm cho ta người sư phụ như thế nào vậy chứ? Còn cuốn sách này nữa.."

Nobita giơ lên cuốn sách rồi nhìn cái bìa của nó. Bìa được làm từ một loại chất liệu thần bí không phải giấy, nó tỏa ra mùi thơm thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Phía trên còn có bức họa dường như được vẽ bằng tay, đó là một nam tử trẻ tuổi, tóc dài xõa vai, trên khuôn mặt thanh tú của hắn đeo lấy một cặp mắt kính.

Không hiểu sao Nobita cảm thấy nam tử trong bức họa này chính là hắn, đặc biệt là đôi mắt màu vàng kim kia. Đôi mắt kỳ dị lại có thần vận, xuyên thấu quá khứ vị lai, nhìn đến mấu chốt của vạn vật phảng phất không gì có thể che dấu được đôi mắt ấy. Nam tử trẻ tuổi trong bức họa này đang nhìn về phía xa xa, nơi đó có chín cái bóng đen đang nhìn lại về phía bên này, quanh thân chúng có dị tượng chìm nổi, sơn hà phá toái, quần tinh chiếu sáng, thiên hà trập trùng xung quanh.

Tại phía trên bìa sách có ghi lấy một hàng chữ: "Kim Đồng Hỗn Nguyên Kinh."

Nobita không biết được bản kinh thư này vốn vừa được Dạ Lăng dựa theo đặc tính của thằng bé mà chế tạo. Nobita có một tài năng đó chính là bắn súng, bách phát bách trúng, bản kinh thư này sẽ phụ trợ tương lai cho nó, dùng đôi mắt của mình đi nhìn thấu hết thảy hư ảo cùng dối trá trên thế gian, cuối cùng nhất kích tất sát tiêu diệt.

Thằng bé từ từ mở cuốn sách ra, đập vào mắt nó là một hàng chữ: "Ngồi xuống, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, hít thở.."

Nobita đọc từng chữ, từng câu từng từ lên, thằng nhỏ không tự chủ làm theo những gì trong cuốn sách bảo.

Không những thế nó còn đang vô thức hấp thu tinh hoa thiên địa, linh khí trong thiên địa.

Nobita cảm thấy được cơ thể mình dường như nóng lên, bên trong người có từng dòng khí ấm đang luân chuyển khắp các mạch máu, kinh mạch tại thể nội.

Oanh!

Chỉ trong phút chốc, từ một kẻ chưa chạm đến cảnh cửa tu luyện đã trở thành Luyện Khí sĩ tiểu thành. Nobita giống như hố đen hấp thu linh khí thiên địa một cách tham lam.

Linh khí như thủy triều, lại như dòng nước lũ từ trên cao rơi xuống xông phá từng cửa ải trong Nobita. Từ Luyện Khí tiểu thành đến đại thành, tiếp đến đỉnh phong rồi một bước đặt chân đến cực cảnh.

Chỉ trong một khắc ngắn Nobita đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ.

Thằng bé cảm thấy được cơ thể mình như được thay da đổi thịt, được ông trời đắp nặn cho thân thể mới, vô thượng đạo cơ đã dựng thành. Giờ khắc này ở trong Ma vực, kém một chút Nobita có thể xưng vô địch cùng thế hệ, quét ngang hết thảy tu sĩ Trúc Cơ cùng cấp.

Nobita lúc này run run mí mắt, chậm rãi mở ra. Một quang hoa rực rỡ từ trong đôi mắt ấy bắn ra, để cho nhật nguyệt ảm đạm, tinh không lu mờ. Từ bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy đôi mắt ấy có thể xuyên thủng hết thảy thế gian hư ảo cùng dối trá.

Con mắt màu vàng kim để cho người ta lộ ra sự mê muội, khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, trong cơ thể không một chút tạp chất.

Tu sĩ Trúc Cơ chính là như vậy.

"Thật thần kì! Pháp thuật chính là như vậy sao?"

Nobita giơ lên ngón trỏ tay trái, một đốm lửa nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay, sức nóng để cho thằng bé vô cùng kinh sợ.

Tại gian phòng Dạ Lăng, khóe miệng của người thanh niên hơi cong lên.

Để kiểm tra sức mạnh của mình, Nobita đã đi ra khỏi phòng. Đứng ở dưới sân giữa nhà, đảo mắt nhìn bầu trời phía trên cao, thằng bé cảm giác có một loại cảm giác rằng chỉ cần mình muốn liền có thể chạm đến những đám mây trên cao.

Lúc này, nó hơi nhún người xuống lấy đà, dồn hết tất cả sức lực xuống chân.

Ầm!

Mặt đất lúc này bị lực xung kích vô cùng to lớn từ lòng bàn chân Nobita dội xuống, lập tức liền vỡ ra để lại một hố to ước chừng cỡ mười người mới có thể nhét đủ. Thằng bé lúc này như một mũi tên được bắn ra mà lao nhanh về phía bầu trời, tốc độ đã vượt qua hàng trăm lần tốc độ ánh sáng, chỉ trong sát na đã chạm đến tầng mây trên cao.

"A! Thích quá!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK