Tại một xó xỉnh nào đó.
"Chết tiệt! Lão sư, chúng ta cứ như vậy bị vứt bỏ sao?"
Tiêu Viêm hậm hực, liên tục đá vào góc tường nói. Người phụ nữ kia khi không bắt hai người họ đến đây, bắt bái nàng làm sư phụ. Những tưởng sẽ chỉ bảo cho hai người bọn họ, nào ngờ lại ném họ Tiêu Viêm cùng Dược Trần đến một góc nào đó ở thế giới này.
"Tiểu Viêm tử, Nữ Đế làm việc nhất định có thâm ý của mình. Chúng ta sao có thể biết được."
Lúc này, từ ngón tay của Tiêu Viêm bốc lên một làn khói trắng, Dược Trần từ trong chiếc nhẫn hiện ra rồi lên tiếng khuyên bảo.
"Có lẽ nàng không muốn dạy tiên pháp mà muốn chúng ta tiếp tục tu luyện đấu khí, đi tới cực hạn của chính hệ thống của Đấu Khí đại lục thì sao?"
Dược Trần có điều suy nghĩ rồi nói ra. Hệ thống trước đó của bọn họ chỉ tu luyện đấu khí, thêm cái linh hồn lực. Hoàn toàn không dính dáng một chút tới Đại Đạo, nếu như hiện tại cảm ngộ Đạo, tìm hiểu về Đạo thì hệ thống đấu khí sẽ có thể đi đến mức nào, như vậy hắn cũng không đoán được.
"Có lẽ chính là như vậy đi."
Tiêu Viêm cũng không nói gì nữa lại càng không hậm hực, hắn đã chấp nhận rồi, không dạy cũng được. Có group chat trong tay thì hắn vẫn như cũ quét ngang hết thảy.
Hai người sau khi nói chuyện liền đi dạo xung quanh, nhàm chán nhìn khắp nơi coi có gì thú vị không. Phải nói rằng Ma La giới vô cùng rộng lớn, không có điểm cuối cùng, bầu trời thì luôn đỏ rực, mặc dù nơi này lấy Ma tộc làm chủ nhưng vẫn sẽ có tộc khác lui tới cùng sinh sống tại đây để tạo lên sự đa dạng cho một thế giới.
Ầm! Ầm!
Bỗng bên đường có tiếng động lớn, một vài tên Ma tộc có vẻ đang xảy ra xích mích với tộc quần khác. Tiêu Viêm cùng Dược Trần thấy vậy cũng liền dừng chân lại quan sát náo nhiệt.
Lọt vào tầm mắt hai người họ là ba tên có hình dáng giống con người, chỉ khác biệt rằng chúng có một đầu tóc bạc trắng như tuyết, trên trán mọc ra cặp sừng trâu to lớn, con ngươi đỏ rực như lửa nóng, sau lưng liền lộ ra một đôi cánh dơi đang thu liễm vào.
Phía còn lại đang có xích mích với chúng là cũng có hình dáng người, chỉ là trên đầu cùng đằng sau hông có đôi tai thú và cái đuôi mà thôi.
"Mục Kiên, ngươi đừng có hống hách! Rõ ràng trước đó ta đã nộp phí để vào khu chợ này buôn bán rồi!"
Thú nhân lên tiếng liền là một nữ tử khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, màu tóc đỏ rực cùng với đôi tai cáo trên đầu, đôi mắt sáng tràn đầy linh động lại tỏa ra một loại cảm giác để cho người ta mê mẩn, sống mũi cao cao, đôi môi hồng hồng, cả người lại tỏa ra mùi thơm quyến rũ lay động lòng người để cho người đi đường không nhịn được dừng lại thưởng thức.
Kẻ tên Mục Kiên chính là một tên thanh niên của Ma tộc.
"Hừ! Ngươi đừng có nói xằng bậy! Buổi sáng ta thấy được Lục Lệ ngươi lén lút đi qua một khe hẻm ở góc chợ phía Đông để đi vào bên trong này, đừng hòng chối cãi!"
Mục Kiên cười gằn, giọng điệu mỉa mai trêu tức. Dáng vẻ như vậy để cho người đi đường rất muốn đè hắn ra đấm mấy cái, chỉ là tên này quần áo sang xịn mịn, chất liệu đắt tiền. Đoán chừng là con nhà hào môn ở nơi đây, bọn hắn không dám gây sự vì sợ sẽ đắc tội với thế lực lớn.
"Nói láo! Ta đây có biên lai cùng với vé vào cửa ghi rõ thời gian, làm sao có thể như lời ngươi nói được!"
Lục Lệ rất tức giận, kẻ trước mắt này năm lần bảy lượt làm khó nàng từ khi nàng ta đến đây buôn bán dù rằng trước đó hai người không hề quen biết nhau. Nàng từ trong túi rút ra hai tờ giấy nhỏ giơ ra trước mặt, trên đó có ghi mấy dòng bút mực đen.
Thấy vậy, Mục Kiên cũng có chút lúng túng, không ngờ nàng còn giữ tờ giấy này. Điều này làm người thanh niên Ma tộc này cũng không biết làm gì cho phải.
"Hừ đây rõ ràng là tờ giấy giả, ngươi đừng tưởng qua mắt được người kiểm duyệt khu chợ là ta đây."
"Bùng!"
Mục Kiên lúc này bí quá hóa liều, lập tức giật lấy hai tờ giấy kia từ tay Lục Lệ, giả bộ nhìn một hồi rồi mới nói. Cuối cùng hắn dứt khoát xé nát chúng rồi bắn lửa màu tím từ bàn tay của mình ra thiêu đốt. Bình thường Mục Kiên chính là người đi kiểm duyệt, nhìn một phát hắn liền phát hiện được hai tờ giấy này là thật. Chỉ là bây giờ hắn phải xóa bỏ chứng cứ đi thôi, dù cách này nó có ngu ngốc đi chăng nữa.
"Ngươi có bệnh!"
"Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi."
Người đi đường xung quanh ngồi hóng hớt náo nhiệt, chờ mong cô gái kia có thể đấm vỡ mồm tên công tử nhà giàu đang gây sự.
Hai tờ giấy bị xé rồi đốt thành tro bụi, Lục Lệ vô cùng tức giận quát lớn một tiếng. Toàn thân lúc này đột nhiên bắn ra quang hoa rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi để cho nhật nguyệt vô quang, thiên địa đều vì đó mà ảm đạm. Nàng bước lên một bước, tay phải tạo thành nắm đấm rồi tung ra, ánh sáng lóe lên trắng xóa như tuyết, gió bão rít gào khắp khu buôn bán, quyền này mang theo sức mạnh vô cùng khó lường lao đến trước mặt Mục Kiên.
Ầm! Ầm!
Uy thế của một đấm này để cho mặt đất rung chuyển dữ dội, khói bụi bốc lên khắp nơi, các gian hàng xung quay đều vì đó mà đổ nát, không gian trong nháy mắt vỡ vụn rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, một quyền này kinh diễm tuyệt luân, nhìn khắp nơi này cũng khó có thể tìm ra người có thể hứng trọn vẹn nó mà không sao cả.
"!"
Lục Lệ cảm giác được nắm đấm của mình như đã chạm vào một thứ vô cùng cứng rắn để cho nắm tay của nàng đau nhức, dường như chính thứ này đã chặn lại đòn công kích của bản thân.
Sau một hồi khói bụi tản đi, trước mặt nàng là một tấm thiết bảng lớn màu đen tuyền không pha chút tạp chất, nó để lộ ra áp lực khó tả để cho Lục Lệ đều cảm thấy kinh hãi mà run lên.
"Cô nương hạ quyền. Tiếp tục thì sẽ không tốt cho cả hai đâu."
Giọng nói trẻ tuổi của một nam nhân vang lên. Để cho tất cả đều tò mò ngay cả với Mục Kiên. Hắn không quen người này.
Trong số các hộ vệ mà hắn có thì không hề có một người nào khoác áo bào đen chùm đầu, lưng cõng hắc thước cả. Người nam nhân trước mắt hắn thậm chí còn có một loại cảm giác nóng rực bắn ra để cho ngay cả Mục Kiên cũng cảm thấy mình không phải là đối thủ.
"Các hạ là ai? Sao lại xen vào chuyện của hai chúng ta?"
Mục Kiên cùng Lục Lệ đồng thời lên tiếng, nhất là Lục Lệ. Nàng dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía người khoác hắc bào trước mắt này, chỉ còn thiếu chút nữa là nàng đã đấm bay tên Mục Kiên kia rồi. Lục Lệ dự định rằng sau khi hành hung hắn một trận sẽ lập tức bỏ trốn, cao chạy xa bay đến nơi khác mà gia tộc họ Mục sẽ không thể tìm đến được, chỉ là giờ kế hoạch đó đã bị hủy.
Còn Mục Kiên thì rất cảm kích, dù sao người được cứu là hắn mà. Nếu như đón lấy một quyền vừa rồi của Lục Lệ thì đoán chừng hắn phải nằm giường mấy hôm mất.
"Ta? Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là nếu cô nương đấm hắn thì hậu quả xấu sẽ xảy ra, đến lúc đó rắc rối sẽ đến với cô, với người thân của cô. Cô nương không hi vọng nó sẽ xảy ra chứ?"
Ẩn dấu dưới lớp áo đen chùm đầu chính là Tiêu Viêm, lúc nãy hắn xông ra đỡ cho Mục Kiên đơn giản chỉ là muốn vài chỗ tốt trên người vị thiếu gia này thôi. Hơn nữa Tiêu Viêm cảm giác được vị phú nhị đại này có vẻ không xấu, lúc hắn đối mặt với Lục Lệ luôn thái độ rất khác lạ, rất giống như đang diễn trò, trấn định để bản thân không ngại ngùng.
"Làm sao ta có thể liên lụy đến người khác được cơ chứ?"
Mục Kiên định lên tiếng khẳng định, hắn có chút tức giận vì bị cho rằng là kẻ làm việc ác bất tận.
Dĩ nhiên lời nói của tên phú nhị đại này bây giờ hoàn toàn không lọt vào tai của hai người kia.
Giờ khắc này, Lục Lệ và Tiêu Viêm đối mặt nhau mà không hề nói một lời nào. Khí thế mạnh mẽ như ẩn như hiện phát ra xung quanh để cho người đi đường cảm thấy khó thở, nó giống như bị một thứ gì đó đè nặng lên người bọn họ vậy.
Bụi bặm tán lá trong không khí theo gió mà bay qua trước mặt hai người, tràng cảnh này tựa như hai vị cao thủ đang đối mặt chuẩn bị quyết đấu, rất có phong thái của hai bậc tuyệt thế. Tán lá trong không khí cứ thế mà bay cho đến lúc nó rơi xuống đất.
Đây cũng là thời khắc mà Lục Lệ và Tiêu Viêm nắm bắt lấy cơ hội, Lục Lệ nhanh như lôi đình thiểm điện, cả người lần nữa phát sáng để cho vạn vật xung quanh đều phai mờ, nàng dùng tốc độ vượt qua vô số năm ánh sáng triệu hoán một thanh kiếm từ tay phải rồi vung về phía kẻ áo choàng đen chùm đầu trước mặt này.
Tiêu Viêm cũng đã sớm đoán được, hắn cảm giác được nàng sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, vì thế mà người thanh niên này lập tức thủ thế, một tay phải giơ cao Huyền Trọng Xích mà đỡ lấy thế công như vũ bão của Lục Lệ.
Leng keng! Leng keng!
Đùng đoàng!
Đao quang kiếm ảnh, chỉ trong sát na hai người đã đấu với nhau không dưới năm mươi chiêu, trong lúc đó xung quanh như có thứ gì đó vỡ vụn, thời-không đều vì đó mà xôn xao biến hóa, mặt đất đều vỡ tung, trên bầu trời phát ra từng tiếng nổ vang, mây đen cuồn cuộn kéo đến, nó bắn ra từng tia lại từng tia lôi đình thắp sáng cả bầu trời đang bị mây đen che phủ rồi biến mất, tiếng "leng keng" không dứt phát ra khắp nơi.
Người đi đường đều vì hai người bọn họ mà bỏ chạy. Bọn họ đã đấu với nhau không dưới một trăm chiêu, khu buôn bán lúc này đều đã hủy diệt dưới do các vụ nổ không khí do hai người tạo ra khi quyết đấu.
"Dừng được rồi chứ?"
Tiêu Viêm khoác áo choàng đen hỏi. Hắn cảm thấy việc này thật rất mất thời gian lại không có tác dụng gì.
"Cô nương chắc hẳn đã hiểu rằng cho dù thế nào cũng không thể thương tổn được ta, chẳng bằng dừng tay đi."
Lời nói của hắn để Lục Lệ trầm mặc, nàng đương nhiên hiểu. Trong cả quá trình vừa rồi thì chỉ có nàng phát ra công kích như vũ bão, như lôi đình giận dữ về phía trước. Đối mặt với nó, Tiêu Viêm hoàn toàn nhẹ nhõm dùng một tay nhấc Huyền Trọng Xích mà đỡ lấy, vô cùng thong dong. Điều này chứng tỏ thực lực đối phương hoàn toàn bỏ xa mình.
Cuối cùng nàng dừng lại, cả hai hạ xuống mặt đất đổ nát.
"Ngươi. Rất may mắn."
Lục Lệ nhìn chằm chằm vào Mục Kiên vẫn còn đứng run run ở gần đó đã sụp đổ. Giờ khắc này, Mục Kiên yên lặng không nói gì, bởi tất cả mọi việc đều do hắn gây ra.
"Người ta định theo đuổi dù đang đứng ngay trước mặt mình, nhưng mà ta lại cảm thấy được nàng cách bản thân thật xa."
Hắn thấy mình vô cùng lạc lõng.
"!"
"Ngươi nói gì?"
Lục Lệ cảm thấy như có một tiếng sét đánh ngang qua trong đầu mình vậy.
"Ngươi nói lại xem nào? Vì lẽ đó mà ngươi năm lần bảy lượt làm khó dễ ta? Ngươi có bệnh không vậy?"
Nàng đùng đùng tức giận, chỉ mới bước ra một bước chân mà thôi, nhưng lại nhanh như thiểm điện trong nháy mắt áp sát Mục Kiên. Nàng túm lấy cổ áo hắn quát, liên tục hỏi một cách dồn dập.
Chát!
Cô nàng này quá tức giận liền dùng một bàn tay tát người thanh niên kia một cái.
"Muốn theo đuổi ta? Ta cả đời này cho dù là phải lấy heo chó cũng không đổ gục trước ngươi!"
Lục Lệ dùng ánh mắt căm thù nhìn Mục Kiên mà buông ra lời thề độc, nàng không giết hắn nữa dù sao ở đây vẫn còn có Tiêu Viêm.
Nữ tử này lập tức hóa thành ánh sáng mà bay đi, vắt ngang cả bầu trời đỏ rực.
Mục Kiên ở phía dưới không nói năng gì, vẫn như cũ trầm mặc. Chỉ là hắn cảm giác trên mặt mình có chút ươn ướt mà không phải đau rát do cú tát vừa rồi.
"Ai.."
Tiêu Viêm ở bên cạnh thở dài, chỉ cần lại không đánh nhau thì hắn cũng không xen vào.
Nếu được thì tôi mong ai đó có thể nhận xét chương truyện của tôi. Rất cảm ơn.