Thiết Chấn Thiên đang nhìn Mã Như Long :
- Giao kèo vốn đã xong, mà bây giờ lại không xong, tại sao lão đệ không đồng ý?
Mã Như Long đáp :
- Bởi vì đệ cũng muốn thương lượng với họ, điều kiện của đệ còn ngon hơn nữa.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Thí chủ muốn thương lượng cái gì? Còn điều kiện nào tốt hơn cái hắn đưa ra nữa?
Mã Như Long mỉm cười :
- Thiết huynh muốn dùng hai mạng họ Thiết đổi lấy một mạng của ta, làm ăn như vậy lỗ vốn, ta không làm đâu.
- Vậy điều kiện của thí chủ thì sao?
- Dùng một mạng đổi lấy hai mạng của họ.
Tuyệt đại sư cười nhạt :
- Như vậy cũng không được.
- Tại sao?
- Chẳng ai có thể dùng một mạng đổi lấy hai mạng họ Thiết kia, chẳng có mạng người nào đáng giá đó cả.
- Có một mạng, ta biết ít nhất có một mạng.
- Ai?
- Mã Như Long!
Nghe đến cái tên này, Tuyệt đại sư nheo mắt, đôi ngươi thu nhỏ lại. Đôi ngươi trong mắt Mã Như Long cũng thu nhỏ lại.
- Ta biết người các vị muốn truy tầm nhất không phải Thiết Chấn Thiên, mà là Mã Như Long.
Tuyệt đại sư thừa nhận điều này.
- Dùng một mạng Mã Như Long đổi lấy hai mạng họ Thiết có được chăng?
Tuyệt đại sư cố hết sức kiềm chế chính mình :
- Được! Đáng tiếc rằng không ai tìm ra Mã Như Long cả.
- Có một người tìm được, ít nhất có một người có thể tìm được.
- Ai?
- Ta!
Mã Như Long cũng cố hết sức giữ bình tĩnh :
- Chỉ cần các vị thả cho họ đi, ta bảo đảm sẽ đem Mã Như Long trao cho các vị.
Thiết Chấn Thiên đột nhiên cười ha hả :
- Đệ quả là hảo bằng hữu, cuộc thương lượng này cũng đáng giá, nhưng rất tiếc không xong được, bởi vì chẳng ai tin nổi lời của đệ.
Tuyệt đại sư không để ý đến Thiết Chấn Thiên, Mã Như Long cũng không trả lời. Cả hai mặt đối mặt, chăm chú nhìn nhau, đôi ngươi của hai bên càng thu nhỏ xíu.
Mã Như Long nói từng chữ một :
- Đại sư phải nhận ra là ta không nói đùa.
Tuyệt đại sư quả quyết :
- Bần tăng nhận ra điều đó, nhưng không thể để cho anh em họ Thiết đi trước.
- Đại sư không tin ta?
- Thí chủ đem Mã Như Long trao ra, thì bần tăng lập tức thả hai người kia.
Bằng Siêu Phàm liền ứng tiếng phụ họa :
- Ta làm chứng đảm bảo.
Mã Như Long cười nhạt :
- Các vị không tin tưởng ta, tại sao ta phải tin các vị?
- Bởi vì ta là Bằng Siêu Phàm, y là Tuyệt đại sư, còn các hạ chẳng qua là một kẻ lạ mặt chẳng ai rõ lai lịch.
Câu nói này vốn chẳng phải câu trả lời đúng nghĩa, nhưng lại là câu trả lời hay nhất.
Tuyệt đại sư nói :
- Thí chủ muốn thương lượng xong chuyện này, chỉ có cách làm theo lời chúng ta. Bằng không chúng ta sẽ giết họ Thiết trước, rồi thanh toán thí chủ sau.
Lời của ông quả quá tuyệt. Ông vốn là một người tâm tuyệt, tình tuyệt, truy tận sát tuyệt!
Mã Như Long không còn cách chọn lựa nào khác, y thu chặt nắm tay :
- Được, ta tin đại sư! Ta chính là người các vị muốn tìm.
- Thí chủ là Mã Như Long?
- Chính là ta!
Mã Như Long tự đem thân nạp mạng. Nếu có ai hỏi y: “Tại sao?” Chính y cũng không trả lời được, vì y không thể lập lại câu “chẳng vì sao cả”.
Nhưng chính y quả tình cũng không biết rõ là vì sao? Bồng bột nhất thời chăng? Vì lòng nhiệt huyết tràn đầy ư? Hay vì một thứ nghĩa khí và dũng khí không ai diễn tả được?
Mã Như Long vẫn cất cao đầu, ánh nắng vẫn chiếu trên mặt y :
- Các vị không nhận ra ta, vì dung mạo ta đã được người dùng dịch dung thuật sửa đổi. Ta ẩn thân chốn này với thân phận chủ tiệm tạp hóa đã khá lâu.
Y không thể đem chân diện mục cho bọn họ xem, bởi y cũng không biết làm sao khôi phục lại diện mạo vốn có của mình. Y không thể kể Ngọc Linh Lung đã sửa đổi mặt y ra sao, vì y không thể liên lụy đến người khác. Nhưng những lời y nói là sự thật, câu nào cũng thế.
Do đó Mã Như Long hỏi :
- Bây giờ phải chăng các vị nên thả anh em họ Thiết?
Tuyệt đại sư nhìn Bằng Siêu Phàm, Bằng Siêu Phàm nhìn Tuyệt đại sư. Trên mặt hai người hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Bằng thí chủ nghĩ sao?
Bằng Siêu Phàm hỏi lại :
- Đại sư nghĩ sao? Nếu hắn quả thật là Mã Như Long, thì hắn có lý do gì phải nạp mạng thế cho Thiết Chấn Thiên?
Tuyệt đại sư đáp :
- Chẳng có lý do gì cả, hoàn toàn vô lý!
Thiết Chấn Thiên cả cười :
- Ta đã biết trước lão đệ không lừa được bọn họ đâu, ta đã biết trước chẳng ai tin lời nói xàm của đệ.
Y cười đến độ thở không ra hơi. Mã Như Long cũng muốn cười, muốn cười lớn một trận cho hả, nhưng y cũng không cười nổi!
Những lời y nói chẳng phải nói láo, đều là sự thật, nhưng chẳng ai tin! Chuyện này chẳng đáng cười hay sao? Cười ra nước mắt đi chứ!
Thiết Chấn Thiên vẫn còn cười, tựa như sắp cười đến ứa nước mắt :
- Lão đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, lai lịch bất minh, còn ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên, cho dù đệ có mười mạng cũng không đổi được một mạng của ta, còn không mau đi ngay!
Mã Như Long không đi. Tiếng cười của Thiết Chấn Thiên đột nhiên kết thúc, y bỗng la lên :
- Việc thương lượng của ngươi đã bất thành, tại sao ngươi không mau đi đi?
Tuyệt đại sư lạnh lùng đáp :
- Bởi vì y là bạn của ngươi, bạn của ngươi đều là hảo bằng hữu cả mà, cho nên y đã quyết tâm cùng chết với ngươi tại đây.
Thiết Chấn Thiên bỗng quay sang nhìn Tuyệt đại sư trừng trừng, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ, kinh sợ cùng cực :
- Lão đã nói hắn có thể đi được.
- Ta có nói.
- Sao bây giờ lão không cho hắn đi?
- Chẳng phải ta không cho y đi, mà là chính y không chịu đi. Ta chẳng bao giờ ép buộc kẻ khác, cho nên chẳng ai ép y đi được, nếu có ai nhất định ép y bỏ đi, thì ta giết kẻ đó trước.
Thiết Chấn Thiên nhìn Tuyệt đại sư, khóe mắt như muốn toét ra :
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Giờ ta đã hiểu ra.
- Ngươi hiểu cái gì?
Thiết Chấn Thiên nghiến răng, siết quả đấm tay :
- Lòng dạ ngươi hẹp hòi, hạ thủ độc địa, song ta vẫn xem ngươi là người; ngươi chẳng phân thị phi, giết oan vô cớ, song ta vẫn xem ngươi là người, nhưng đến bây giờ ta mới rõ, ngươi không phải là người!
Tuyệt đại sư lạnh nhạt lắng nghe, bất chợt ông hỏi :
- Ngươi muốn nhìn bạn ngươi chết trước? Hay muốn để bạn ngươi nhìn ngươi chết trước?
Thiết Chấn Thiên giận dữ gầm lớn, thân hình bỗng phóng lên nhào đến phía Tuyệt đại sư.
Sức y đã yếu, nhưng thế tấn công này vẫn đủ uy.
Ngay lúc ấy, trong sân đột nhiên vang lên một giọng cười nói trong trẻo :
- Mọi người còn sống lâu được, tại sao cứ đòi chết?
Giữa tiếng cười nói, bên ngoài tường một màn khói sương nhạt lan vào trong sân, nhìn phảng phất như có màu xanh biếc, mang mùi hoa nhài. Màn sương mỗi lúc một dầy đặc thêm, mù như khói bếp, xanh như ngọc bích. Không phải khói, cũng chẳng phải sương. Càng không có loại sương nào mang màu xanh biếc, nhưng quả thật nhìn rất giống như màn sương. Cũng như Mã Như Long rõ ràng là Mã Như Long, nhưng nhìn thì không phải Mã Như Long.