Hô hấp lại càng ngày càng khó để lấy cân bằng, đen tối mờ mịt trước mắt cũng dần dần khuếch trương trong đầu óc.
Đặc công SWAT dùng tốc độ truy đuổi cách bọn họ khoảng 20 mét ở phía sau, hơn nữa đang không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Trong giây phút khẩn cấp, lúc này Doãn Bích Giới rốt cuộc nhìn thấy cuối hành lang của hội trường hiện ra ánh sáng.
Là cửa sau của biệt thự đấu giá.
“Sau khi ra khỏi cánh cửa này, chạy về phía Đông Bắc 800 mét sẽ có một chiếc xe.” Thanh âm của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai cô, “Chìa khoá xe ở trong túi áo sơ mi bên trái của tôi.”
Trong đầu cô nhanh chóng tiếp thu tin tức này, sau vài giây, cô đẩy mạnh cửa lớn ở cuối hành lang, đợi khi hai người ra phía sau thì dùng tốc độ nhanh nhất khoá cánh cửa từ bên ngoài.
Bên trong cánh cửa lập tức phát ra tiếng mắng chửi và đạn bắn xuyên qua cửa của đặc công, cô dẫn Kha Khinh Đằng lùi ra sau vài bước, ở trong đêm tối nhận ra chút vị trí cơ bản, rồi dựa theo phương hướng mà anh mới chỉ định tiếp tục chạy đi.
Cánh cửa này ít nhất có thể tranh thủ thêm thời gian cho bọn họ.
Bởi vì loại thời điểm này, một giây đồng hồ chính là chậm lại một phút đồng hồ của mạng sống.
Ban đêm có ít người Sudan đi đường, giống như mấy lần trước, sòng bạc, bờ biển, sa mạc… Cô lại cùng anh nhận thức sự kích thích và mạo hiểm của cảnh thoát chết lần nữa.
“Em hối hận không?”
Thần kinh cô kéo căng, lúc này đột nhiên nghe thấy câu hỏi lãnh đạm của anh.
“Hối hận gì chứ?” Cô biết rõ vẫn hỏi, thái độ như hờ hững.
Thanh âm của anh rất ổn định, hầu như tiếng thở gấp không nặng nề, “Hối hận phải dẫn một người mù chạy 800 mét tại Châu Phi.”
Câu này bị anh nói ra dưới tình huống như vậy, cảm giác khá thích thú, cô nhịn không được muốn cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Là tôi muốn tự mình rèn luyện thân thể, không liên quan đến anh.”
“Rèn luyện thân thể kỳ thật có nhiều loại phương pháp.” Lúc này anh vừa chạy, vừa cởi nút cổ áo của mình, “Mặt khác tôi có thể giúp em?”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn hiểu được, sự ăn ý giữa cô và người nào đó quả thật sinh ra đã là vậy, hơn nữa trước sau ngày càng gia tăng mãnh liệt, nhất là…vấn đề về phương diện nào đó.
“Tôi không thích lắc xe.” Thật lâu sau, cô thấy chiếc xe việt dã xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng trả lời, “Ít nhất cũng không phải ở thời điểm có khả năng bị đạn đánh thành tổ ong mà chơi trò lắc xe.”
Cách chiếc xe thoát thân ngày càng gần, anh đột nhiên lặng lẽ nắm tay cô, xuyên qua áo khoác của anh, dán lên ngực trái áo sơ mi của anh.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, “Làm gì đó?!”
“Lấy chìa khoá xe.”
Anh cầm tay cô lấy chìa khoá từ trong túi áo, thanh âm nghe ra đặc biệt nghiêm túc bình tĩnh, “Em cho rằng tôi muốn làm gì? Chẳng phải em không thích lắc xe sao?”
…
Trong nháy mắt, trong đầu Doãn Bích Giới gần như đem anh lộn ngược mà bắn chết ba trăm lần.
Không đợi cô có thời gian tiếp thu trò đùa giỡn của anh, tiếng động cơ ô tô ở phía sau đã dồn tới, cô nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa xe việt dã.
Nhưng khi cô vừa định mở cửa xe muốn ngồi vào thì đã thấy Kha Khinh Đằng xoay người ngồi trên ghế lái chính xác trước một bước, rồi ôm thắt lưng cô, bế cô vào trong xe.
Doãn Bích Giới bị anh ôm lấy và ngồi trên đùi anh trong tư thế mặt đối mặt, còn chưa mở miệng, anh đã đóng cửa xe nhấn nút khởi động, nhân tiện từ dưới chỗ ngồi lấy ra hai khẩu súng đưa cho cô.
“Anh xác định đôi mắt của anh hiện tại thật sự không nhìn thấy sao?” Cô trông thấy anh làm ra một loạt động tác lưu loát sinh động, cô nhận súng, không nhịn được nghi ngờ mà hỏi.
Anh nhanh chóng bắt đầu khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, giẫm trên chân ga, “Tôi nhắm mắt cũng có thể chạy qua đường núi tuyết.”
Cô còn chưa kịp nghĩ đến giả thiết khác, tiếng súng “Pằng pằng pằng” liên tục đã bắn vào đuôi xe việt dã.
Cùng loại súng đạn, nhưng lúc này tình huống lại hoàn toàn khác biệt với lần trước ở sân bay Nice.
Lần kia có Trịnh Ẩm quán quân xuyên quốc gia lái xe, có hai người bọn họ đồng thời nổ súng bắn trả, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của anh xuất thần nhập hoá, nhưng lúc này đây, dưới tình huống anh bị mù lái xe, chỉ có một mình cô nổ súng bắn.
Kha Khinh Đằng lái xe rất nhanh trên con đường chính, đoàn xe của đặc công SWAT ở phía sau theo đuổi không bỏ, mà còn muốn bọc đánh từ bốn phía.
Những tiếng súng dày đặc này cảm thấy như có con dao đặt ở cổ họng, Doãn Bích Giới gần như máy móc dựa theo bản năng bắn trả, không lưu tình chút nào, mỗi phát súng đều trí mạng.
Cả đời cô cho đến lúc này chưa bao giờ dính quá nhiều máu tươi trên tay mình như vậy.
Là anh dẫn cô đi vào thế giới huyết vũ tinh phong*, là anh dạy cô kỹ thuật bắn súng tinh vi hơn, cũng là anh, trong khoảnh khắc này đem cô tức nước vỡ bờ, làm đồng bọn với anh, cùng anh sống chết.
(*) trong gió mưa mang theo mùi máu tanh, hình dung hoàn cảnh điên cuồng giết chóc nguy hiểm.
Cảnh Trạm nói lựa chọn của cô ở sân bay Nice là sai lầm, vậy thì lựa chọn lúc này thì sao? Là đúng, hay là sai?
“Kha Khinh Đằng.” Cô ngồi trên người anh, hai tay cầm súng tách ra lướt qua bờ vai anh, đáy mắt rét lạnh, ở trong tiếng súng, cô gằn từng tiếng nói với anh, “Nhớ kỹ, cho dù hiện tại tôi và anh da thịt gần gũi, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng anh, tôi trước sau vẫn giữ lại điểm mấu chốt của mình đối với anh.”
“Bây giờ tôi ở đây, chỉ là bởi vì rất nhiều chuyện, tôi muốn đích thân chứng thực với anh, bởi vậy cho dù tôi ở bên cạnh anh lúc này, tự tay làm cho rất nhiều người thực ra vốn không có nửa phần quan hệ lợi hại với tôi mất đi mạng sống, cũng không đại diện tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
Kha Khinh Đằng khống chế tốc độ của chiếc xe, cũng dựa vào thính giác phân biệt điểm dày đặc của tiếng súng mà di chuyển chiếc xe, tiếng nói của anh lạnh lùng mà trầm ổn, “Như vậy, cho dù lòng hiếu kỳ của em đã uy hiếp đến mạng sống của em, em cũng muốn yêu cầu chứng cứ sao?”
Cả người cô run lên.
Phải, cho dù anh đưa cô vào hiểm cảnh lần nữa, ép cô trở thành kẻ địch của mọi người, cô vẫn như cũ muốn ở lại bên cạnh anh, chính miệng chứng thực toàn bộ với anh.
Phải, cho dù cô sẽ tin lời những người khác, cô có suy nghĩ độc lập bình tĩnh, nhưng cô vẫn không bỏ xuống được tất cả những bí ẩn trên người anh.
Doãn Bích Giới, suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc mày có đưa ra kết luận cuối cùng hay không?
Ngoại trừ lòng hiếu kỳ và và tính cách không chịu an phận trời sinh, còn có cái gì đang thúc đẩy mày khăng khăng một mực như thế mà ở lại bên cạnh anh ấy?
Còn có cái gì đáng giá để mày vì anh ấy mà vứt bỏ cuộc sống an nhàn, nếm trải cảm giác đe doạ của cái chết?
Huống hồ, mạng sống của con người chỉ có một, không có cách nào bắt đầu lại.
“Khi em nhấn mạnh lý trí của em nhiều lần, thì em đã không còn lý trí.” Anh thản nhiên bổ sung một câu.
Cô nhắm mắt lại.
Kha Khinh Đằng nói xong, lúc này đột nhiên đánh tay lái mạnh mẽ vòng qua chỗ ngoặt, dùng tốc độ nhanh hơn bão tố mà chạy, bởi vì cô không đeo dây an toàn và sợ bị văng ra, nên chỉ có thể ôm chặt cổ anh.
“Tôi vĩnh viễn không thể cho em cuộc sống yên ổn.” Cô tựa vào cạnh cổ anh, nghe thấy tiếng nói vững vàng của anh lúc này truyền vào trong tai cô.
Mang theo sự cường thế, lạnh lùng và trấn tĩnh trước sau như một của anh.
“Tôi biết.” Cô cũng bình tĩnh trả lời.
“Có thể sau này còn có khả năng ở trong hoàn cảnh khó mà tưởng tượng.” Trong tốc độ xe gần như trôi nổi như thế, anh lại còn có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tóc cô, “Em cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, giống như bây giờ.”
“Tôi biết.” Cô thừa dịp lúc nói chuyện với anh, đồng thời bắn ra một phát súng chính xác, bắn nổ lốp xe của chiếc xe cách bọn họ gần nhất.
“Không có lãng mạn tuyệt mỹ, cũng không vĩnh viễn là cuộc sống xa hoa, càng không hề có nền tảng của ấm áp nhàn hạ.”
“Tôi biết.”
“Em có thể sẽ bị bức bách, mất đi người nhà, bạn bè, tất cả những thứ em có trong hai mươi mấy năm qua.”
“…Tôi biết.”
“Cho dù như vậy, em vẫn muốn ở lại sao?”
Mỗi chữ mỗi câu, cô chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, thế cho nên đến câu cuối cùng, cô nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.
“Ở lại, anh có thể cho tôi cái gì?” Hồi lâu, khoé miệng cô chầm chậm cong lên nụ cười, nụ cười này lại khiến cho cả gương mặt cô có vẻ sống động, “Hãy cho tôi một điều kiện giao dịch tốt.”
Anh dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, “Màn dạo đầu tinh xảo, hơn nữa trọn bộ Xuân cung đồ?”
“Sau khi thử qua cảm thấy không tốt thì có thể trả hàng không?” Cô cầm lấy băng đạn mà anh đưa cho, sau khi nạp đạn, cô nhanh chóng bắn xe phía sau.
“Không thể.” Cô không nhìn thấy gương mặt chính diện của anh cũng hơi cong khoé miệng, “Vừa đóng gói đã gỡ niêm phong.”
Cô vừa định nói thêm câu gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gầm rú của xe tăng.
Cô quay đầu nhìn hướng giữa, phát hiện con đường trống trải ở đằng trước bỗng nhiên có rất nhiều xe tăng vũ trang đang ngừng lại cách đó không xa, tiếng súng hỗn loạn, lửa đạn, tiếng nổ mạnh, thi thể của binh lính nằm trên mặt đất. Sự tồn tại của những người tấn công khát máu, bụi đất bốn phía, khói súng cuồn cuộn.
Lúc này bọn họ lại gặp phải giao chiến của lực lượng vũ trang.
“Đây là vùng biên giới của Sudan và Nam Sudan.”
Kha Khinh Đằng dựa vào những âm thanh kia liền đưa ra phán đoán, “Hẳn là giao chiến của Sudan và vũ trang của Nam Sudan.”
Cô nghe thấy, đáy lòng lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về hành động của bước tiếp theo.
Phía sau có người của SWAT truy kích, phía trước lại trong tình huống có vũ trang giao chiến, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thực sự phải giao ra mạng sống ở nơi này?
“Thực ra đây là một cơ hội rất tốt.”
Cô suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói, “Sau khi dẫn tất cả xe của SWAT qua đây, chúng ta bỏ xe, để cho lửa đạn của lực lượng vũ trang nhắm ngay bọn họ.”
Kha Khinh Đằng híp mắt, vẻ mặt hiện ra vẻ tán thưởng, “Được.”
Đây là thủ đoạn tốt mượn dao giết người, lực lượng vũ trang của Châu Phi từ trước đến nay đã hiếu chiến, nhìn thấy người của liên bang Mỹ, hẳn là càng muốn làm ra chút huyết vũ tinh phong.
Ý kiến của hai người nhất trí, anh lái xe quẹo một vòng, sau khi chạy qua trước trận vũ trang giao chiến, ngược lại dừng trên mặt đất.
“Đi.”
Cô mở cửa xe, xoay người nhảy xuống, kéo anh qua, không hề quay đầu lại mà chạy nhanh hướng đến rừng rậm bên cạnh.
Phía sau quả nhiên vang lên tiếng đấu súng càng kịch liệt, cô gần như không dám tạm dừng một khắc, vội vàng dẫn anh hướng vào chỗ sâu trong rừng cây.
Không biết chạy bao lâu, bởi vì trên mặt đất có nhiều nhánh cây rải rác, cô không để ý, đột nhiên đạp lên nhánh cây trượt trên mặt đất.
Nhưng động tác của anh nhanh hơn động tác trượt chân của anh.
Trước khi cô trượt chân anh đã vượt lên trước một bước, giữ tay cô kéo về phía mình.
Kết quả, anh dùng lưng mình làm đệm, bảo vệ cô, để cô nằm úp sấp trên người mình.
“Có bị xước da không?” Doãn Bích Giới biết trong rừng rậm có bao nhiêu thứ có thể đả thương người, cô vội vàng muốn kéo anh lên để nhìn vết thương trên lưng anh.
Nhưng nhanh chóng bị anh giơ tay ngăn lại.
Lửa đạn đầy trời cách đó không xa, trong tiếng súng và giao chiến, trong cảnh ngộ không biết khi nào thì sẽ xuất hiện truy binh, lúc này anh lại giơ tay xoa vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cô nhìn thấy rõ ràng, trong con mắt lạnh lẽo mất đi tiêu điểm của anh, lúc này lại phản chiếu biểu tình bối rối mà lại dung túng của chính cô.
“Nữ ở trên, tư thế thứ nhất, làm thế nào?”