Bởi vì công lao của Arthur, hồ sơ tư liệu hiện tại của anh hoàn toàn trong sạch không chút tì vết, đi bất cứ đâu cũng không trở ngại, liên bang trải qua đả kích lớn như thế, tuy rằng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng bọn họ căn bản bó tay không biện pháp, hơn nữa bởi vì giải phóng quyền hạn, những người phiền toái muốn tìm anh trước kia đều chạy tới Kazakhstan làm phiền Kerry Geoff.”
Anh rất hài lòng, mỗi một ngày đều ở trong biệt thự tại New York, cùng ở với cô, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, chỉ cần cô mở mắt là có thể nhìn thấy anh.
Nói tổng kết, dùng lời của Doãn Bích Giới, hiện tại anh thật sự rất nhàn rỗi.
Lại là một buổi trưa, sau khi mượn danh nghĩa của nghỉ trưa để tận tình hoan ái một trận, cô mệt đến mi mắt phát run, rốt cuộc nhịn không được, nằm sấp trên ngực anh, điềm tĩnh lấy ngón tay chỉ cằm anh.
“Hửm?” Anh từ từ nhắm hai mắt, bởi vì hoan ái qua đi, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút mồ hôi mỏng tinh tế, lại tăng thêm vẻ gợi cảm trên khuôn mặt.
Cô cảm thấy, anh càng ngày hấp dẫn trí mạng với mình.
“Lúc trước không có em, mỗi ngày của anh rốt cuộc trải qua thế nào?” Cô nhìn anh, hỏi.
“Làm ăn, ngủ, đọc sách.” Anh chỉ cho năm chữ.
“… Thật sự không thú vị.” Cô lắc đầu, rất khó tưởng tượng cuộc sống của anh trước khi gặp cô rốt cuộc buồn tẻ cỡ nào, gần như ngay cả cảm giác tình người cũng không có, hình dạng giống như người máy, quả nhiên ngoại trừ màu đen thì không có màu sắc khác.
“Nhưng mà hiện tại,” anh hơi cong khoé miệng, “Còn có ân ái với em.”
Cô liếc nhìn anh, lại liếc nhìn Xuân cung đồ đặt trên tủ đầu giường đã sắp bị lật nát, “Kha Khinh Đằng, anh thật xác định trước đây anh ghét phụ nữ, trước khi gặp em anh vẫn là xử nam?”
Ngày trước cái vị ghét phụ nữ khó tiếp cận kia khiến Nghiêm Thấm Huyên sợ tới mức chết khiếp, hiện tại sở thích duy nhất chính là chăm chỉ dốc sức nghiên cứu Xuân cung đồ, hơn nữa nhiều lần thực hành trên người cô để tiếp tục tiến bộ.
Anh không nói gì, qua một lúc lâu, đột nhiên ôm cả người cô lên người mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ lưng trần trụi của cô, rồi rơi xuống chiếc mông vểnh lên, trầm thấp nói, “Lại đến lần nữa?”
Doãn Bích Giới còn chưa kịp trả lời thì di động của anh đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
“Là Tiểu Ẩm và Trịnh Đình sao?” Cô hỏi.
Hiện tại bọn họ ở trong tình trạng an toàn tuyệt đối, Kha Khinh Đằng cho phép hai anh em họ Trịnh nghỉ ngơi, vì thế Trịnh Ẩm liền kéo theo Trịnh Đình, sung sức đến mỗi quốc gia chưa từng đi qua.
Anh vươn tay với điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua liền ấn nút nhận máy, “Là Trần Uyên Sam.”
“Khi nào cậu cùng Doãn Bích Giới trở về?”
Thanh âm của Trần Uyên Sam ở đầu dây bên kia vẫn trong trẻo mà êm tai, trong tiếng động phía sau còn thấp thoáng xen lẫn tiếng trẻ con khóc lóc.
“Thế nào?” Kha Khinh Đằng cụp mắt, “Gọi tôi về giúp cậu cùng thay tã ư?”
“Tâm Tâm đầy tháng, còn có, bà xã tôi nhớ bà xã cậu.” Trần Uyên Sam nhẹ nhàng trả lời, “Đương nhiên, về phần thay tã, sau này sẽ có lúc để cậu thay.”
Doãn Bích Giới lắng nghe đối thoại của hai người chợt cười rộ lên, lúc này Kha Khinh Đằng mím môi không nói lời nào, cô liền nói vào máy, “Chúng tôi đã đặt vé máy bay cuối tháng này.”
“Tốt.” Trần Uyên Sam còn muốn nói gì thêm, nhưng tiếng khóc của đứa bé càng vang hơn, anh ta vội vội vàng vàng nói, “Tôi đi chăm sóc Tâm Tâm trước, hôm nay Thấm Huyên về nhà ba mẹ còn chưa trở về.”
Cúp điện thoại, Kha Khinh Đằng ném di động sang một bên, thản nhiên nhướng mày, “Con đường thê nô còn thêm nuôi con, thật là hổ thẹn với bộ dáng oai phong một cõi của cậu ta khi ở Nhật Bản năm đó.”
Cô cười hai tiếng, đột nhiên lại muốn nói gì đó, dường như đăm chiêu nhìn anh, “Thời gian trôi qua thật nhanh nhỉ, đúng không? Tâm Tâm đã đầy tháng.”
Anh nghe cô nói vậy, trong lòng lập tức thắt chặt.
Cho dù cô che giấu tốt đến đâu, nhưng một tia cô đơn và thất vọng trên khuôn mặt, anh vẫn thấy rõ ràng.
Sau khi bình an trở về New York, bọn họ vẫn cố gắng hết sức, hơn nữa, anh cũng mời bác sĩ giỏi nhất đến giúp cô điều dưỡng cơ thể, thế nhưng đảo mắt một cái đã trôi qua rất lâu, bụng cô vẫn không có chuyển biến.
Nỗi đau mất đi đứa con đầu tiên dường như đã chôn vùi rất sâu trong lòng, hai người đều không nhắc tới, cho nên hiện tại, anh thậm chí sẵn lòng lấy tất cả đi đổi, chỉ cần đứa con kế tiếp của bọn họ mau chóng tới.
“Ừm.”
Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, thanh âm càng trầm thấp mềm mỏng, “Thời gian như thoi đưa, nói không chừng, sẽ nhanh chóng đến một ngày, ngay cả con chúng ta cũng đầy tháng.”
…
Ngày đó bọn họ quay về thành phố S, thời tiết rất tốt. Sau khi ra sân bay, bọn họ trực tiếp ngồi ô tô đến nhà Trần Uyên Sam trước.
Đến cửa nhà họ Trần, Doãn Bích Giới bấm chuông cửa, chưa tới một lúc, cửa liền mở ra.
Bên trong cánh cửa là Trần Uyên Sam đang đứng, trên cổ anh ta buộc một cái tạp dề, trong khuỷu tay còn ôm con gái, bộ dáng của một người đàn ông gia đình mẫu mực.
“Trần Uyên Sam, tôi không muốn nói tôi quen biết cậu.” Kha Khinh Đằng mặt không thay đổi nhìn anh ta, lạnh tanh bày tỏ sự khinh thường của mình.
Trần Uyên Sam ôn hoà ngược lại cười tủm tỉm, nói êm tai, “Tôi còn có một câu châm ngôn, đề nghị cậu chừa chút hơi sức sau này khinh bỉ chính mình.”
Hai người đi theo anh ta cùng tiến vào phòng khách, Doãn Bích Giới buông túi xách, rồi nói với Trần Uyên Sam, “Để tôi bồng Tâm Tâm.”
Trần Uyên Sam cẩn thận giao đứa bé cho cô bế, rồi chỉ cửa phòng bếp đã khép lại, “Huyên Huyên ở bên trong nấu ăn.”
Cô gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt bé con trắng mềm.
Đứa bé nhỏ như vậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bàn tay bé xíu cuộn lại, thật sự có thể khiến trái tim người ta tan chảy.
Kha Khinh Đằng đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt cô bất giác ngày càng càng dịu dàng, ánh mắt không ngừng nhấp nháy.
“Cậu đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.” Trần Uyên Sam thấy Doãn Bích Giới bồng đứa nhỏ, lúc này anh ta vỗ vai Kha Khinh Đằng, ý bảo anh cùng anh ta ra ban công nói chuyện.
“Chuyện gì?” Tới ban công, Kha Khinh Đằng thản nhiên hỏi.
“Hiện tại tình trạng sức khoẻ của Doãn Bích Giới thế nào?” Ngón tay Trần Uyên Sam nhẹ nhàng gõ lan can, “Vẫn chưa có tin tức sao? Thấm Huyên rất lo lắng, cứ giục tôi hỏi cậu tình huống ra sao.”
Kha Khinh Đằng trầm mặc một hồi, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, “Tạm thời chưa có tin tức.”
Trần Uyên Sam làm anh em với anh nhiều năm như vậy, biết cảm xúc của anh sẽ không biểu hiện trên mặt, nên nói là, trước khi gặp Doãn Bích Giới, anh hoàn toàn không có cảm xúc.
Nhưng hiện tại lại có thể rõ ràng cảm thấy Kha Khinh Đằng khác người trước kia đang buồn bực, phiền muộn, lo lắng, đau lòng.
Trần Uyên Sam hiểu được, vì người phụ nữ yêu dấu, anh muốn mau chóng có con biết bao.
“Mợ nó!” Khi hai người đàn ông đứng đối diện nhau trầm mặc thì trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc, “Doãn Bích Giới, cô không cần phải như vậy chứ? Vừa thấy tôi liền ói mửa?!”
“Phong Trác Luân đến rồi.” Trần Uyên Sam nói xong thì cất bước tiến đến phòng khách, nhưng ai ngờ Kha Khinh Đằng ở bên cạnh chưa nói gì lại chợt biến đi không thấy bóng người.
Trong phòng khách, Phong Trác Luân mệt mỏi phong trần từ Hồng Kông tới đang đứng ở cửa, mà Doãn Bích Giới ở trước mặt anh ta đang cố gắng duy trì thăng bằng của cơ thể, không ngừng buồn nôn muốn ói.
“Bế đứa nhỏ.” Kha Khinh Đằng nhíu mày, đi vài bước đến bên cạnh Doãn Bích Giới rồi đỡ cô, anh không ngẩng đầu mà lớn tiếng ra lệnh với Phong Trác Luân.
Nghe thanh âm của anh có chút không đúng, Phong Trác Luân hoảng sợ vội vàng buông hành lý, bồng lấy đứa nhỏ trong lòng Doãn Bích Giới, miệng anh ta còn lảm nhảm không ngừng, “Chẳng lẽ tôi biến dạng ư? Xấu đến mức vừa thấy tôi sẽ ói ra sao?...”
“Em không thoải mái ở đâu?” Lúc này Kha Khinh Đằng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong mắt anh chỉ có Doãn Bích Giới ở trước mặt, một tay anh ôm vai cô, thấp giọng vội vàng hỏi han, “Em rất khó chịu ư, muốn uống nước không?”
Cô nôn khan đến mức đôi mắt hơi đỏ, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nên lời.
Nghiêm Thấm Huyên đang ở phòng bếp nấu cơm lúc này bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, cô vội vàng buông chén đĩa chạy tới, “Bích Giới, cậu khó chịu ở đâu?”
“Đột nhiên cảm thấy choáng váng…” Cô nói đứt quãng, sức lực toàn thân giống như đều mất hẳn, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào bên người Kha Khinh Đằng, hít thở liên tục.
“Tôi nói này… Cô không phải mang thai chứ?” Hoa hồ điệp ở một bên bồng đứa nhỏ không ngừng lải nhải bất thình lình mở miệng nói một câu.
Một câu này, nhất thời khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
“Nói thế như là dựa theo tình tiết phim truyền hình.” Phong Trác Luân ném quả bom, nhíu mày nói tiếp, “Không có gì mà lại muốn nôn, loại phản ứng này tôi đoán hẳn là phản ứng có thai đấy.”
Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn nhau, ánh mặt lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, Doãn Bích Giới không ngừng nôn khan trở nên ngẩn ngơ, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó có thể nói rõ.
Mà trên khuôn mặt lạnh lùng của Kha Khinh Đằng nhất thời hiện lên vẻ ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó mày nhíu lại suy nghĩ, qua vài giây, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Uyên Sam, cơ hồ gào thét nói, “Lái xe, lập tức đi bệnh viện!”
***
Trong hành lang bệnh viện quả thực chính là tuần hoàn áp suất thấp.
Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên ngay cả quần áo cũng chưa thay, đều mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế, dáng vẻ nhìn qua rất buồn cười, Phong Trác Luân vẫn bồng đứa nhỏ, phong lưu phóng khoáng tựa vào cạnh tường.
“Nói thật,” lúc này Phong Trác Luân nhìn thoáng qua Kha Khinh Đằng ngồi ở đối diện, “Biểu tình khi nãy của cậu ấy quả thật gần giống như muốn ăn thịt người.”
“Đừng nói nữa,” Trần Uyên Sam trên đường lái xe như bão táp tới đây liên tục lắc đầu, “Tôi quen biết cậu ấy mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn không ngờ trên mặt cậu ấy lại có biểu tình phong phú như vậy.”
“Nếu Bích Giới mang thai, vậy thật sự tốt quá.” Nghiêm Thấm Huyên thì vui mừng, vẻ mặt chờ mong lại khẩn trương.
Đối tượng bị anh em liên tục chế nhạo lúc này ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy rằng nét mặt hờ hững như thường, nhưng có thể phảng phất nhìn ra gió bão che giấu dưới bề ngoài bình tĩnh.
“Bây giờ còn khó chịu không?” Anh khẽ xoa bờ vai của Doãn Bích Giới ở trong lòng mình, thấp giọng hỏi.
Doãn Bích Giới tựa vào anh, cảm thấy toàn thân hơi mất sức, “Cảm giác muốn nôn đã đỡ hơn, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.”
“Doãn tiểu thư?” Đầu bên kia, bác sĩ đột nhiên gọi tên cô, “Báo cáo của cô đã có rồi.”
Nghe câu này, Kha Khinh Đằng gần như thốt ra trong nháy mắt, “Đưa báo cáo cho tôi.”
Bác sĩ chưa từng gặp qua người đàn ông hung thần ác sát gương mặt như băng giá thế này, thật vất vả đưa báo cáo đến tay Kha Khinh Đằng, sợ tới mức tay run lên.
“Thế nào?” Doãn Bích Giới nhìn gương mặt anh, lúc này cũng hơi khẩn trương, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thế nào?” Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam, còn có Phong Trác Luân đều hỏi.
Chỉ thấy Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích mà xem báo cáo, không nói được một lời, biểu tình trên mặt như đọng lại.
“Bích Giới.”
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức tất cả mọi người không còn kiên nhẫn để chờ, anh mới buông báo cáo, bàn tay hơi run đặt lên vai Doãn Bích Giới, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại nói một câu không hoàn chỉnh, “Anh…”
“Cậu sắp làm ba?!” Phong Trác Luân ở một bên hét lên tiếp lời.
Doãn Bích Giới bất động nhìn anh, môi không ngừng phát run, trong đôi mắt anh ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc, vui mừng khôn xiết, thoải mái, thoả mãn… Tất cả đều nói với cô, hiện tại anh vui vẻ biết bao.
Có phải cô thật sự mang thai không?
Cô rất sợ, bởi vì cô đã chờ đợi lâu như vậy, ngay cả lúc trưa khi nhìn thấy con của Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam, cô thậm chí từng tuyệt vọng mà suy nghĩ rằng, nếu cô vĩnh viễn không thể sinh con thì kết quả sẽ thế nào?
Cô thật sự rất muốn có một đứa con của bọn họ, bé con đáng yêu gọi cô là mẹ, gọi anh là ba.
Hiện tại, nguyện vọng của cô rốt cuộc có thể thực hiện rồi sao?
Không đợi cô mở miệng hỏi anh kết quả lần nữa, anh đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm ngang người cô, đi nhanh hướng đến thang máy của bệnh viện.
Anh đi quá mau, quá nhanh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thậm chí hơi nhăn nhúm, ngay cả Doãn Bích Giới được anh ôm cũng ngẩn người, chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, ngơ ngác nhìn anh.
“Kha Khinh Đằng! Cậu chạy đi đâu đó?!” Trần Uyên Sam ở phía sau bọn họ cũng bị anh làm hoảng sợ, anh ta vội vàng đuổi theo, “Kết quả của báo cáo rốt cuộc là gì?!”
“Kha Khinh Đằng…” Doãn Bích Giới nhìn anh, thấy tay anh run rẩy ấn nút thang máy, rốt cục nhịn không được mà hỏi, “Báo cáo cuối cùng…”
“Bây giờ chúng ta, lập tức, lập tức, phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn.” Anh ngắt lời cô, trong ánh mắt tràn đầy tia sáng lấp lánh như cực quang, “Anh không muốn con anh, ở trên pháp luật Trung Quốc không thể danh chính ngôn thuận gọi anh là ba.”