Hắc vô thường dáng vẻ hốt hoảng chạy vào tẩm cung của Diêm Vương, quỳ gối phía ngoài tấm rèm che đang tỏa khói ấm thơm mùi hương dược, nàng ta làm phiền ngay lúc Tần Quảng vừa mới thả mình vào bồn nước ấm không lâu.
Phán quan đứng bên cạnh đang rải từng cánh hoa vào nước cho Tần Quảng bị sự phiền hà ấy của Hắc vô thường làm cho khó chịu, cất tiếng nói: “Có chuyện gì mà phải gấp gáp lúc Diêm Vương đang tắm hả? Lại vô phép vô tắc như vậy.”
Hắc vô thường lúng túng nói: “Thuộc hạ có lỗi, mong Diêm Vương tha tội.”
Tần Quảng thở dài, hỏi: “Có chuyện gì thì nói mau đi.”
“Ma Tôn đến, và đang đợi ngài ở Vọng Hương Lầu.”
“Hắn lại đến ư?” Tần Quảng kinh ngạc bật người dậy khi vừa nghe Hắc vô thường bẩm báo.
Hắn không biết dạo này Tà Đế tìm thấy điểm gì thu hút ở Hoàng Tuyền của hắn mà mới hôm trước không nói không rằng ngự giá đến một lần, giờ lại tiếp tục đến đột ngột như thế, cũng chẳng kịp để hắn chuẩn bị tinh thần gì cả. Khổ nỗi, Mỗi lần Tà Đế đến đều là trưng ra cái vẻ mặt lạnh tanh vô cảm ấy, cứ y như rằng sắp có chuyện không hay xảy đến khiến Tần Quảng hắn cứ thấp thỏm lo lắng đến đứng ngồi không yên. Chắc cũng vì hắn có tật giật mình, mà tất cả cũng là nhờ cái tên Ngô Quang đáng nguyền rũa kia tạo ra.
Nhắc đến Ngô Quang, khắp U Đô ma tộc, người được tôn kính thứ hai sau Tà Đế chính là cái người tên Ngô Quang đó. Xét về tình mà nói thì trong vai vế máu mũ của hoàng tộc Ma Giới, Ngô Quang là huynh trưởng của Tần Quảng hắn và cả Ma Tôn đời trước, cũng tức là Tà Đế phải gọi Ngô Quang hai tiếng bá phụ. Còn xét về nghĩa thì Ngô Quang là đại thần nổi danh hết mực trung thành phò trợ Ma Tôn, là một vị tướng giỏi mưu lược và rất được Tà Đế tín nhiệm.
Hắn ta và Nhan Nguyệt ma hậu đời trước vốn là thanh mai trúc mã của nhau, cũng đã từng có một khoảng thời gian thần dân khắp U Đô tự tạo ngộ nhận cho cặp trai tài gái sắc này và náo nức chờ mong tin vui từ cả hai. Về sau lại bất ngờ khi Nhan Nguyệt được gả cho Dương Hiệu, nhưng dù vậy Ngô Quang cùng Nhan Nguyệt vẫn tiếp tục qua lại như bằng hữu trước đây bất chấp miệng đời. Không lâu sau đó Dương Hiệu lên ngôi ma tôn, Nhan Nguyệt cũng nương đó mà được phong hậu. Đến khi Nhan Nguyệt sinh hạ đứa con đầu lòng là Tà Đế thì Dương Hiệu cũng nạp thêm một thứ phi là Hạ Như, tức mẫu thân của nhị điện Dương Hữu Vu. Khắp thành U Đô bắt đầu nháo nhào lên việc ma tôn chán ngán ma hậu, sủng ái thứ phi khiến Ngô Quang có chút để tâm đến, nghe đồn hắn cũng đã đến gặp ma tôn làm ầm ĩ một trận. Mấy mươi năm sau, sau khi sinh hạ tiểu công chúa Dương Lam thì Nhan Nguyệt qua đời, cũng từ đó sự quan tâm của Ngô Quang dành cho Tà Đế và Dương lam càng lúc càng lộ ra rõ rệt.
Trận đại chiến tiên ma năm đó, Ngô Quang vì nhìn ra sơ hở trong chiến lược của ma tộc, tuy có nhắc nhở Dương Hiệu nhưng vì cái dã tâm lớn của hắn ta che mờ cả lí trí, nên chẳng màn nghe đến lời khuyên của Ngô Quang, cứ thế khí thế ngút trời dẫn quân đánh tiên tộc và kết quả thua thảm hại. Mà Tà Đế không xuất hiện ở đại chiến năm đó một phần là vì Ngô Quang dùng tính mạng uy hiếp hắn ở lại U Đô, phần còn lại là vì hắn cũng nhận ra được sơ hở của Dương Hiệu, nhưng chẳng mảy may quan tâm đến người mà hắn gọi là phụ hoàng ấy. Vì sau những gì mà Dương Hiệu làm tổn thương đến mẫu thân hắn, thì y vốn không xứng có được tình yêu của bà, càng không xứng trở thành cha của hắn. Về phần Ngô Quang, khi cầm chân được Tà Đế nhưng lại không ngăn cản kịp tam công chúa Dương Lam chạy theo Dương Hiệu xuất chinh, Ngô Quang cũng vì cứu Dương Lam tránh một đòn của Hỏa Thần mà cả cánh tay đều bị bỏng đến cháy thịt.
Sau lần đó, Dương Hiệu cùng Dương Hữu Vu đều bị hôi phi yên diệt, tang lễ được diễn ra hơn ba năm liền, vị trí ma tôn cứ thế để trống, còn Tà Đế thì cứ im hơi lặng tiếng trong suốt một thời gian, thực chất là hắn ở lì trong U Minh điện nhận lịch kiếp tu luyện. Tiên ma vốn khác biệt nên cách thức lịch kiếp cũng hoàn toàn khác nhau, đối với tiên nhân khi lịch kiếp đều sẽ đến chỗ Ti Mệnh ghi danh vào sổ mệnh cách, sau đó thì nhập toàn bộ hồn phách xác thần vào phàm gian trở thành một con người mới. Còn đối với ma nhân lại khác, chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc và để người có quyền hành tách một phách của bản thân mà hạ phàm tiếp nhận lịch kiếp là xong.
Ngô Quang trong lần quan sát lịch kiếp của Tà Đế đã vô tình phát hiện kiếp số đó của Tà Đế vốn có dính líu đến tiên nhân, hơn cả còn là vị Thủy Thần thượng cổ tham gia chống lại ma giới năm đó. Vì không muốn Tà Đế vướng phải thất tình lục dục với tiên nhân, Ngô Quang đã đích thân đến Hoàng Tuyền tìm Tần Quảng.
Hắn nói: “Lúc ngươi nói muốn tu tâm quy y phật, lúc ngươi làm xấu mặt cả ma tộc mà cúi đầu dưới chân Địa Tạng Vương, chính ta đã mở đường để ngươi đi, ngươi đã nói sẽ trả nợ cho ta, vậy thì ngay lúc này ta muốn người thực hiện lời hứa đó.”
Tần Quảng khẽ cau mày, hỏi: “Huynh muốn ta làm gì?” Đoạn nhìn Ngô Quang phất tay biến ra một cây hoa màu trắng lơ lửng trên không, hình dạng hệt như một cái chuông nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh khiến Tần Quảng một thoáng ngạc nhiên, nói: “Quỷ tức chi hoa?”
Ngô Quang gật đầu, đáp: “Ừm, ta muốn ngươi dùng nó và canh quên của Mạnh Bà tạo ra vong đan.”
“Vong đan? Dược tính quên của đan sẽ rất mạnh, còn hơn gấp bội canh quên của Mạnh Bà, huynh là muốn dùng nó cho ai?”
“Dương Vương!” Ngô Quang buông câu chắc nịch, gương mặt nghiêm nghị vẫn cứ thế nhìn chằm chằm vào Tần Quảng khiến hắn bàng hoàng như chẳng thể tin nổi vào tai mình.
Ngô Quang sao lại muốn hạ dược đan với điệt nhi của chính mình?
Tần Quảng nuốt ngụm khí lạnh, lên tiếng hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi giữ sổ sinh tử, lẽ nào không biết?” Ngô Quang hỏi ngược lại khiến Tần Quảng như gián tiếp bị tát cho một tát đến sực tỉnh, liền như nhớ ra gì đó, hắn vội lên tiếng: “Thủy Thần?”
“Xem như ngươi vì điệt nhi của mình đi, ta không muốn nó có bắt cứ dây dưa nào với tiên nhân.”
Diêm Vương khó xử nói: “Cái này… Huynh biết đấy, tên điệt nhi này quả rất đáng sợ a, ta không biết nó hưởng được sự máu lạnh vô tình đó từ ai mà người thân máu mủ như chúng ta khi đứng trước nó còn run sợ huống chi người ngoài. Nó đã có ác cảm với ta từ lúc ta theo Địa Tạng Vương bồ tát rồi, nếu để nó biết ta động tay động chân vào ký ức của nó nữa, có khi nó sẽ lật cả cái Hoàng Tuyền này của ta lên cũng không ngoài khả năng đâu a. Huynh như vậy có phải đang gây khó khăn cho ta không?”
“Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần giúp ta chế vong đan, sau đó đợi Dương Vương tỉnh dậy thì lập tức xóa toàn bộ kiếp số của nó trong sổ sinh tử của ngươi là được, việc còn lại ta sẽ lo, đương nhiên cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhất ngôn kí xuất, Ngô Quang ta lấy danh nghĩa của Thập Điện Diêm La ra thề với ngươi.”
“Thôi được rồi, được rồi, dù sao ta cũng nợ huynh một lời hứa, xem như hôm nay liều cái mạng này mà giúp huynh vậy.” Diêm Vương thở dài nói, đoạn cằn nhằn: “Nhưng sao lại có ác cảm với tiên nhân như thế chứ?”
Cũng vì lời hứa đó, Diêm Vương giúp Ngô Quang chế ra loại vong đan từ quỷ tức chi hoa và canh quên của Mạnh Bà, thứ canh chứa tám giọt lệ của bát khổ nhân gian. Sau đó đưa cho Ngô Quang và dặn y cho Tà Đế uống đúng vào lúc khi hắn vừa kết thúc lịch kiếp xong, và phải uống trước khi một hồn kia của hắn quay trở về xác. Nhưng Ngô Quang lại không ngờ được rằng một hồn được tách ra để lịch kiếp kia của Tà Đế không hiểu vì gì mà tan biến không còn chút manh giáp nào để quay về, khiến y có chút hoang mang giữa lời dặn của Diêm Vương, lại sợ nếu không kịp cho Tà Đế uống, hắn sẽ tỉnh dậy thì nguy. Thế là Ngô Quang cứ thế đưa viên vong đan ấy vào người Tà Đế rồi rời đi, tiếp đó chỉ đợi Đông Nô và Mị Giả đến báo tin Tà Đế đã tỉnh dậy cho y biết mà thôi.
Nhưng y trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được rằng, chỉ vì một hồn bị tan biến kia của Tà Đế, cũng chỉ vì viên vong đan mà y để vào người Tà Đế không đúng thời điểm khiến nó không thể phát ra hết công hiệu. Khi Tà Đế tỉnh dậy, tu vi không tăng, hơn cả còn sụt giảm vì một hồn bị diệt kia, ký ức lúc lịch kiếp hầu như toàn bộ đều quên đi chỉ duy nhất một đoạn ký ức ngắn ngủi quẩn quanh lấy hắn hơn vạn năm qua, ngay cả gương mặt của nữ nhân trong ký ức đó hắn cũng chẳng nhớ. Cứ thế trở nên day dứt, cứ thế trở nên khó chịu, cũng vô cùng khó hiểu. Cho đến khi hắn vô tình gặp được nàng, quân cờ của hắn…
Tà Đế chắp hai tay phía sau, một thân cẩm bào đứng hiên ngang trên Vọng Hương Lầu, hắn dõi mắt nhìn gương mặt của tiểu Thủy Thần phàm nhân hiện lên qua tấm gương tròn lớn, được bao quanh bởi những làn khói lúc hồng lúc xanh huyền ảo. Nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của nàng đang khúm núm chịu đòn từ một tiểu nữ nhân nhân ăn mặc sang trọng khác, nhìn nàng ngồi co ro cố gắng không khóc trong góc phòng chứa củi, nhìn nàng vui vẻ nói chuyện với tên tiểu Kim Thần kia, hắn cứ thế nhìn tất thảy mọi thứ về nàng qua chiếc gương ấy.
Nàng vẫn còn qua lại với tên đó?... Hắn sẽ cắt đứt đoạn duyên này.
“Thứ lỗi cho thần chậm trễ, người đến đột ngột quá nên…”
Tần Quảng vừa nói vừa hấp tấp cùng phán quan, tư quân và Hắc vô thường đi nhanh đến chỗ Tà Đế, rồi chợt khựng lại khi thấy Tà Đế đang chăm chú xem một tiểu phàm nhân có ấn ký của Thủy Thần hiện trên gương vọng.
Bạch vô thường nảy giờ đóng băng đứng bên cạnh Tà Đế và Đông Nô, lúc này như tìm được tia nắng giúp tan chảy lớp băng kia mà nhanh chóng lùi lại đứng bên cạnh Hắc vô thường, nhăn mặt càu nhàu: “Muội đi lâu thế?”
"Muội cố gắng nhanh rồi, huynh vẫn chưa mất miếng thịt nào mà." Hắc vô thường bĩu môi.
Đông Nô nghiêm mặt nói: “Mau tìm cho vương một thân xác cao quý ở dị giới Lệ Quốc.”
“Hả?” Tần Quảng há hốc mồm ngạc nhiên, đoạn lúng túng nói: “Cái này… Sao Ma Tôn lại muốn tìm một cơ thể phàm nhân? Người có thể hô biến một cái là có thể có một thân xác phàm nhân ưa thích rồi đi đi lại lại ở cái nơi dị giới đó mà.”
“Lão già lắm lời, có theo lệnh vương hay không?” Đông Nô gằng giọng.
“Cái này… Đông Nô đại nhân quả là làm khó ta mà… Ta biết tìm thân xác nào bây giờ, mỗi phàm nhân đều có sẵn một kiếp quy định, hết kiếp phải đến đây chịu phạt rồi đầu thai, đâu có thân xác nào không có linh hồn mà được tồn tại ở dị giới chứ.”
Vừa nói dứt câu, bỗng một tên quỷ hai đầu vội vã chạy đến chỗ Tần Quảng hắn, quỳ gối nói: “Bẩm Diêm Vương! Có một linh hồn vẫn chưa tận kiếp nhưng không chịu trở về thân xác, hắn cứ ngồi bên cạnh Mạnh Bà than thở, chúng nô có cố gắng bắt giữ nhưng hắn cứ liên tục chống đối.”
Tần Quảng cười bối rối nhìn Tà Đế và Đông Nô, nói: “Xin cho phép thần xử lý chút chuyện này chút ạ.” Đoạn quay sang tên quỷ hai đầu đang quỳ dưới đất, trừng mắt quát: “Tên nào dám cả gan làm càn ở lãnh địa của ta? Mà sao hắn chưa chết mà có thể đến được đây hả?”
Tên quỷ hai đầu bộ dạng run cầm cập lén mắt nhìn Hắc Bạch vô thường nói: “Là… Hắn nói là do hai vị Hắc Bạch vô thường dẫn hắn đến.”
“Có chuyện này?” Diêm Vương gằng giọng.
Bạch vô thường lúng túng nói: “Chúng… Chúng nô tài thật sự là không rõ là đã bắt nhầm người.”
Hắc vô thường nhanh miệng phụ họa: “Vâng, thật sự chúng nô tài không biết là có trường hợp đó.”
“Mau đem tên đó đến đây cho ta.”
Tần Quảng lớn tiếng ra lệnh, tên quỷ hai đầu vừa nghe xong liền “vâng” một tiếng rõ to rồi nhanh chóng chạy đi không dám chậm trễ. Một lúc sau thấy hắn quay trở lại cùng với hai tên quỷ tóc đỏ mỗi đứa xách mỗi bên nách của linh hồn trên mặt nổi đầy những gân đen xanh vô cùng ghê rợn kia, áp giải đến chỗ hắn.
“Ngươi chính là tên cả gan không chịu quay về thân xác khi chưa tận kiếp?” Tần Quảng trừng mắt hỏi, khiến linh hồn kia bị khí thế của hắn dọa cho một phen khiếp sợ, liền lập tức quỳ rạp người chẳng dám mở miệng cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đoạn quay sang tư quân, Tần Quảng nói: “Xem trong sổ sinh tử tên này là ai? Thuộc triều nào?”
“Vâng.” Tư quân nghe lệnh liền lôi ra cuốn sổ sinh tử dày cộm kia ra, vung tay một cái liền ngay lập tức mở đúng vào kiếp số của linh hồn kia, hắn nhìn từng chữ trong sổ, nói: “Tên này tên Tùy Nhuận, giáo chủ của Phục Linh sơn trang, từ lúc còn trong bụng mẫu thân đã bị kế mẫu hạ độc dược nhưng may mắn thoát chết, ngược lại khiến gương mặt trở nên vô cùng kinh dị nên từ nhỏ đã luôn đeo mặt nạ. Số kiếp đã định hưởng dương năm hai mươi tám tuổi vì ăn phải dược xung khắc với độc tố trong người, nhưng một kiếp nạn khác trong năm mười sáu tuổi của hắn, là khi đi săn ở ngoại thành bị chính người mình yêu và đệ đệ cùng cha khác mẹ rắp tâm hãm hại nhưng may mắn thoát được cái chết. Mà…” Nói đến đây bỗng tư quân có chút mập mờ, khó xử liếc mắt nhìn Hắc Bạch vô thường đang e sợ đứng bên cạnh, đoạn nói tiếp: “Mà vì Hắc Bạch vô thường bắt nhầm linh hồn của hắn thay vì là tên lính bên cạnh nên…”
Tần Quảng trợn mắt nói: “Hắc Bạch vô thường! Hai ngươi còn không mau đem hắn trở về.”
Hắc Bạch vô thường đồng thanh “vâng” một tiếng đoạn bước nhanh đến chỗ linh hồn đang quỳ dưới đất kia, định mau chóng xốc nảy hắn lôi đi, mau chóng tránh khỏi chỗ này, nhưng còn chưa kịp chạm vào, thì hắn đã hấp tấp lớn tiếng nói: “Tiểu nhân mệnh yểu như thế, khi tỉnh lại cũng chẳng sống được bao lâu, nếu Hắc Bạch vô thường đã vô tình bắt tiểu nhân đến đây, vậy hà cớ gì không để tiểu nhân có cơ hội mau chóng kết thúc kiếp đó sớm hơn.”
“Hồ nháo!” Tần Quảng quát.