Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Nhược An bừng bừng lửa giận, đố kỵ đến ghiến răng ghiến lợi, tay cũng không tự chủ được mà nắm chặt thành đấm khiến móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay đến hằn máu. Cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Đông Nô đang vô tình dõi đến mình mới khiến nàng ta sực tĩnh mà nhanh chóng trưng ngay cái vẻ mặt lo lắng ra. Đoạn đi đến bên cạnh Tà Đế, nàng ta cất giọng hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì ư? Muội nghe nô tì bẩm báo Huyền Minh cô nương nôn ra máu rồi hôn mê nên đã vội đến đây, tình trạng của muội ấy trông có vẻ nghiêm trọng..”
“Câm mồm.”
Giọng nói mang đầy huyết khí của Tà Đế cắt ngang cả lời ra vẻ quan tâm mà Nhược An đang nói dở, khiến nàng ta chỉ biết mím môi im bặt mà nuốt một ngụm khí lạnh. Đoạn nghe tiếng động, Nhược An quay đầu nhìn ra hướng cửa, liền thấy hai môn đồ của Phục Linh phái đang lôi một tỳ nữ gương mặt tái xanh vì sợ hãi vào phòng, đoạn ném mạnh nàng ta xuống nền đất rồi cúi đầu lùi người ra sau.
Tỳ nữ kia bị ném ngã ra đất liền nhanh chóng quỳ gối dập đầu hoảng loạn, nói: “Nô tì, nô tì thật sự không biết gì cả, nô tì không phải người hạ độc Huyền Minh cô nương, nô tì thật sự không biết trong mấy món ăn đó có độc. Thật sự không phải nô tì làm, xin giáo chủ tha mạng.”
Đông Nô lạnh giọng cất tiếng hỏi: “Ai đã sai ngươi làm việc này?”
“Nô tì thật sự không biết, nô tì không làm chuyện này, xin đại nhân minh xét, xin giáo chủ minh xét.” Minh Lan trong lòng sợ hãi vừa khóc lóc vừa luôn miệng xin tha, chợt trong đầu nghĩ đến Tiểu Lan, cảm giác như tìm thấy một tia hy vọng sống, liền nhanh chóng nói: “Lúc đến thiện phòng nô tì có gặp Tiểu Lan, đúng vậy, nô tì có gặp Tiểu Lan. Đông Nô đại nhân hãy cho người mời muội ấy đến hỏi thử xem, nô tì thật sự không làm điều này. Tiểu Lan có thể làm chứng cho nô tì.”
“Cho người lôi Tiểu Lan lên đây.”
Đông Nô lên tiếng ra lệnh, hai môn đồ lúc nảy liền đồng thanh đáp “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng làm theo lệnh. Ngọc Hương đứng bên cạnh Nhược An trong lòng có chút bất an, lại nghĩ lúc này không nên có bất cứ biểu hiện gì bất thường để tránh bị hồ nghi nên cố gắng trấn tỉnh bản thân.
Nhược An nhìn tỳ nữ đang quỳ mọp run rẩy dưới đất kia, rồi lại nhìn sang Đông Nô, lên tiếng hỏi: “Đại phu đâu rồi? Đã chuẩn đoán được là trúng loại độc nào chưa?”
“Đại phu đã cùng Hồng Liên đến phòng thuốc trực tiếp làm thuốc cầm độc rồi, chuẩn đoán là một loại độc mang tên Nhuyễn Hồn của Tây Vực, loại độc này vốn không có thuốc giải, và ta hiếu kỳ là sao Nhược An tiểu thư lại quan tâm đến Huyền Minh cô nương như thế? Lẽ nào…” Đông Nô khẽ cau mày.
“Bình thường ta vẫn quan tâm đến Huyền Minh cô nương đấy thôi, Đông Nô ngươi nói hiếu kỳ là hiếu kỳ thế nào, ta lại chẳng hiểu ý ngươi cho lắm.” Nhược An mỉm cười nói, đoạn vội chuyển chủ đề, nàng ta ánh mắt lo lắng nhìn Tà Đế, ôn nhu lên tiếng trấn an: “Nhuận ca, huynh đừng quá lo lắng, đại phu nhất định sẽ tìm được thuốc giải cứu Huyền Minh cô nương mà.”
Đúng vậy, tốt nhất là chàng đừng phí công lo lắng vô ích nữa, vì ta nhất định sẽ giết được tiện nhân đang hôn mê trên giường kia, nhất định mang chàng trở về bên cạnh Nhược An ta.
Mặc cho Nhược An cứ đứng đấy giở giọng khuyên nhủ quan tâm, Tà Đế vẫn chẳng mảy may để tâm đến, cũng chẳng buồn lên tiếng đáp lại lời nàng ta. Đôi mắt vô hồn cứ hướng cố định đến Thủy Thần. Nhìn nàng nhắm mắt nằm im bất động như thế, nhìn đôi môi còn hằn rõ độc tính của nàng, lại nhìn cơ thể gầy yếu của nàng đang càng lúc càng hô hấp khó khăn khiến tim hắn chợt thắt lại.
Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt từ nàng, bản thân rõ ràng biết rõ nếu lúc này nàng không may không thể tỉnh lại nữa, thì cũng chỉ đơn giản là kết thúc một kiếp phàm nhân ngắn ngủi ở dị giới này mà thôi, nàng rồi sẽ lại quay về với địa vị của mình, tiếp tục làm một thượng thần tiêu dao tự tại.
Hắn biết rõ như thế, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên một loại cảm giác đau nhói thiêu đốt tim gan. Cứ như lúc này hắn đang thật sự nhìn nàng từng chút, từng chút một rời khỏi hắn. Cứ như hắn sẽ không còn được nhìn thấy được nụ cười hiếm hoi mà nàng dành cho hắn nữa, sẽ không còn nhận được sự quan tâm chăm sóc từ nàng nữa. Lúc này nhìn nàng ngoan ngoãn nằm đây, không còn tìm cớ tránh mặt hắn, cũng không còn lớn gan lớn mật giận dỗi hắn nữa, nàng ngoan ngoãn như một sủng vật biết nghe lời như thế nhưng sao lại khiến lòng hắn đau nhói đến như vậy.
“Ả ta đến rồi thưa giáo chủ.”
Một tên môn đồ nghiêm giọng cất tiếng, một tay lôi Tiểu Lan đến bên cạnh Minh Lan đang sợ hãi quỳ gối kia, Minh Lan vừa trông thấy Tiểu Lan liền giống như vớ được một thân cây cứu mạng, liền lập tức xấn người tới tóm lấy cánh tay Tiểu Lan, nói: “Muội, Tiểu Lan, lúc trưa muội đã đến trù phòng, muội có thể làm chứng cho ta đúng không? Ta chẳng lén lút làm gì cả, ta và Huyền Minh cô nương không thù không oán, ta sao có thể hãm hại cô nương ấy chứ?”
Cảm nhận mọi ánh mắt trong gian phòng hầu như đều đang đổ dồn về phía mình, nổi thấp thỏm lo sợ trong lòng Tiểu Lan lại càng tăng lên, nàng ta lén đưa mắt thăm dò, liền nhận được ánh nhìn sắc bén của Hồng Liên, cảm giác chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa nhất định cả nàng và Ngũ Lang cũng không yên ổn.
Tiểu Lan nuốt một ngụm khí lạnh, quay đầu sang nhìn Minh Lan bên cạnh, vẻ mặt ưu tư gạt tay nàng ta ra, nói: “Minh Lan tỷ tại sao lại không chịu nhận lỗi, thường ngày tỷ vẫn luôn nói với muội rằng tỷ không thích cái vẻ tỏ ra lạnh lùng của Huyền Minh cô nương sao? Lúc trưa ta còn thấy tỷ lén lúc mang thứ gì đó giấu vào người, lại không ngờ tỷ…”
Minh Lan nghe như sét đánh ngang tai, trợn mắt bàng hoàng nhìn Tiểu Lan, đoạn lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải, không phải ta mà, sao muội lại nói như thế, ta đã bao giờ..”
“Đừng sai lầm thêm nữa Minh Lan tỷ à, tỷ hãy mau nhận lỗi rồi giao giải dược ra đi, biết đâu sẽ được khai ân.” Tiểu Lan tỏ vẻ phiền lòng nhìn Minh Lan, lên tiếng cắt ngang lời nàng ta đang nói dở, không muốn nàng ta lải nhải thêm bất cứ điều gì gây bất lợi cho mình.
Minh Lan bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan dường như ngộ ra điều gì đó, trợn mắt nhìn Tiểu Lan, quát: “Tiểu Lan! Là ngươi đúng không? Là ngươi hại ta đúng không? Tại sao ngươi lại làm thế? Ta tin tưởng xem ngươi như tỷ muội, tại sao ngươi lại hãm hại ta? Tại sao? Chính ngươi đã hạ độc Huyền Minh cô nương rồi vu oan giá họa cho ta, là ngươi. Bộ dáng hấp ta hấp tất như có tật giật mình khi đó của ngươi, sao tại lại ngu ngốc đến giờ mới nhận ra chứ, ngươi lại dám vu oan giá họa cho ta..”
Minh Lan đôi mắt ngấn nước đỏ hoe đầy phẫn nộ, dằn co với Tiểu Lan như chẳng thể chịu đựng nổi sự đả kích lúc này khiến không khí trong phòng bỗng chốc trở hỗn loạn chẳng khác gì cái chợ. Ngọc Hương đứng sau Nhược An nảy giờ trong lòng không ngừng lo lắng bất an trước cái vở kịch đổ lỗi mà Tiểu Lan tạo ra sẽ nhanh chóng bị lộ ra sơ hở nên vội lên tiếng quát: “Nô tỳ cứng đầu, làm sai còn không chịu nhận tội, cả gan dám hạ độc Huyền Minh cô nương, đúng là đáng chết.”
Minh Lan nghe xong, đôi tay đang nắm lấy tay Tiểu Lan kia bất giác khựng lại rồi buông thõng, nàng ta hướng mắt đến chỗ Ngọc Hương rồi lại chuyển dần đến những người có mặt trong phòng như tìm một tia hy vọng sống cuối cùng, lắc đầu tiếp tục phủ nhận, nói: “Không phải nô tì, thật sự không phải nô tì làm mà, xin hãy tin nô tì.”
“Ngươi…”
Người luôn im lặng từ nảy đến giờ bỗng dưng lên tiếng khiến căn phòng ồn ào không chút trật tự kia bất giác im hẳn đi, mọi ánh mắt như đổ dồn đến người nam nhân cao quý đang ngồi cạnh giường.
Tà Đế đặt nhẹ tay Thủy Thần xuống giường, ánh mắt lóe huyết quang nhìn thẳng đến hai tỳ nữ đang quỳ rạp trước mặt hắn khiến họ sợ đến run cả người. Hắn đứng dậy, với tay rút thanh kiếm bên hông Đông Nô ra, đoạn băng lãnh tiến từng bước đến chỗ họ. Minh Lan tái mặt vội dập đầu xin tha mạng vì nàng biết có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai tin mình, chẳng ai tin một người chẳng có một chút chứng cứ chứng minh bản thân vô tội như nàng.
Ánh kiếm sắc bén lạnh người chợt nhá lên, rồi như vô tình rơi thẳng xuống cánh tay của Tiểu Lan. Nhanh như chớp khiến cánh tay của nàng ta đứt lìa mà rơi ra nền đất, máu vươn vãi khắp nơi, cơn đau như ập đến dù bất ngờ vẫn khiến nàng ta đau đớn ôm lấy một bên cánh tay đã bị chặt đứt lìa ra kia hét lên đầy đau đớn.
Minh Lan bàng hoàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy lưỡi kiếm bén nhọn trên tay Tà Đế đang nhỏ từng giọt máu tươi tanh tưởi, đoạn nhìn Tiểu Lan bên cạnh đang đau đớn la hét cùng cánh tay của nàng ta đơn độc nằm dưới nền đất lạnh kia, lập tức bị dọa đến mức trợn mắt ngất xỉu. Những người có mặt trong phòng cũng không tránh khỏi ngoại lệ mà bị hành động lãnh huyết tàn ác ấy của Tà Đế dọa cho một phen hoảng hồn.
Mặc kệ Tiểu Lan lúc này trông bộ dáng đau đớn thảm thương thế nào, Tà Đế vẫn một dáng vẻ thản nhiên như chỉ vừa mới chặt một khúc gỗ, chém một nhánh cây mà cất giọng lạnh tanh, nói:“Ta bình sinh ghét nhất kẻ dám dối ta.”
“Nô tì thật sự… Không làm, nô tì… ” Tiểu Lan cắn chặt răng đau đớn, cố gắng biện minh đến cùng rằng bản thân vô tội.
“Mùi độc dược bám trên người ngươi và máu độc của nàng ấy thật sự rất giống nhau, là ta đã nhầm lẫn ư?” Tà Đế trợn mắt khiến Tiểu Lan giật thót người.
Đông Nô cúi đầu, đáp: “Người không nhầm, đó là một thưa giáo chủ, trên người tỳ nữ ngất xỉu kia vốn chẳng có mùi hương như máu độc của Huyền Minh cô nương. Loại Nhuyễn Hồn của Tây Vực này vốn có một đặc tính là nếu trộn lẫn với các món ăn hay thức uống nào đó đều sẽ trở nên không mùi không vị nhưng nếu tiếp xúc với da thịt hay là máu người sẽ trở thành một mùi hương êm dịu của hoa mai.”
Nghe Đông Nô nói xong, lúc này Nhược An mới để ý đến việc trên người Tiểu Lan thật sự có tỏa ra hương hoa mai, chỉ là nàng vì có chút lơ là đã không sớm chú ý đến việc này từ trước, cứ nghĩ đó là mùi hương đặc biệt của nàng ta. Lúc này quan sát lại mới thấy nàng ta vốn chẳng đeo một chiếc túi hương nào trên người, càng không ngờ loại độc dược này còn có cả đặc trưng đó.
Nhược An tay nắm chặt thành đấm, cảm giác bất an cũng bắt đầu dấy lên trong lòng, bắt đầu dò xét. Ngọc Hương ở bên cạnh nàng từ nảy đến giờ, trên người ngoài mùi hương hoa nhài của chiếc túi hương nàng ta hay mang theo ra thì chẳng có một chút mùi hương khác biệt nào cả. Nhờ vậy khiến Nhược An âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Kẻ đứng sau ngươi là ai?”
Tà Đế ánh nhìn sắc bén hỏi Tiểu Lan, âm giọng tỏa đầy hàn băng khiến nàng ta rợn cả tóc gáy, chỉ biết cúi đầu không dám mặt đối mặt với hắn. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, Tiểu Lan một tay ôm chỗ bị thương không ngừng tuôn máu kia, đôi mắt mệt mỏi lén dõi đến chỗ Ngọc Hương, liền ngay lập tức nhận được ánh nhìn sắc lẹm uy hiếp của nàng ta. Tiểu Lan nuốt một ngụm khí lạnh, trong đầu bất chợt nghĩ đến nam nhân nàng yêu, kiên quyết nói: “Nô tì thật sự không biết, nô tì thật sự không làm, xin giáo chủ minh…”
“Sọc”
Âm thanh xuyên qua da thịt lạnh gáy ấy vang lên khiến những lời còn chưa kịp biện hộ kia của Tiểu Lan theo đó mà nghẹn lại cùng nàng ta. Tiểu Lan vẫn một động thái quỳ gối cúi đầu, chỉ là gương mặt đang cúi gầm kia của nàng ta trợn to hai mắt thất kinh, bàn tay vừa nảy đang ôm vết thương đầm đìa máu cũng bất chợt buông thõng. Máu trên lưng Tiểu Lan bắt đầu chảy xuống loan ra nền nhà nơi nàng ta đang quỳ.
“Ngoan cố.”
Tà Đế để lại một câu rồi bình thản rút thanh kiếm đang đâm trên lưng Tiểu Lan ra, đoạn ném nó xuống sàn nhà, hắn mặt lạnh buông câu: “Dọn dẹp chỗ này đi.”
Tiếp đó quay trở lại giường của Thủy Thần, Tà Đế nâng tay bế lấy thân hình yếu ớt của nàng lên, mặc kệ gương mặt thất kinh của những người có mặt trong phòng mà cất bước thản nhiên rời đi.