Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay Liên Hoa, kéo cô vào ngồi chung với mình mặc cô giãy giụa.
Thắt chặt dây an toàn, một tay Triển Thiếu Khuynh đỡ Tiểu Bạch một tay ôm Liên Hoa, tàu siêu tốc kịch một tiếng xong bắt đầu chạy.
“Aaaaaaaaaaaa!”
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
Triển Thiếu Khuynh ngồi vững trên tàu siêu tốc, ôm chặt hai người mà anh yêu thương nhất, nhẫn nhịn tiếng hét của hai người, tứng tiếng hét ngày càng lớn gần như muốn rách lỗ tai anh!
Nhìn vẻ mặt vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi của Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh nở nụ cười ấm áp, thì ra cô cũng có lúc như thế này.
Cô là một người phụ nữ rất đáng yêu, luôn muốn tìm kiếm cảm giác kích thích nhưng bẩm sinh lại sợ kiểu mạo hiểm này, vì vậy mới hình thành nên dáng vẻ mâu thuẫn đó.
Tiểu Bạch ở bên này hoàn toàn vứt bỏ mặt nạ ông cụ non, cậu chính là một đứa trẻ, ở mỗi khúc rẽ đều hét lớn, bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bạch nắm chặt tay áo anh, mong được anh cổ vũ và bảo vệ.
Cuối cùng tàu siêu tốc cũng dừng lại, tiếng hét chói tai cũng ngưng theo, Triển Thiếu Khuynh xoa xoa tai, uhm, hình như tai anh ù mất rồi….
Bước xuống tàu siêu tốc, Triển Thiếu Khuynh nhìn hai mẹ con, Liên Hoa cả người vì gào thét mà đổ mồ hôi, hai má đỏ ửng nhưng trong mắt tràn đầy vui vẻ và hưng phấn.
Kế bên cô là Tiểu Bạch cũng có trạng thái tương tự, giống như hai chiếc bánh bao một lớn một nhỏ, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng.
Xem ra Liên Hoa không thấy mệt, mới bị tàu siêu tốc kích thích một lần còn chưa làm cô choáng váng.
Triển Thiếu Khuynh bắt đầu tin lời Tiểu Bạch, nếu như vậy sau khi Liên Hoa chơi ba trò mạo hiểm mà bị choáng đầu cần phải chăm sóc vậy thì không phải anh có thể…
Tiểu Bạch đã ổn định lại được nhịp tim, mắt cậu lóe sáng nhìn tấm bản đồ, sau đó kéo tay Liên Hoa quay người chạy đi: “Mẹ ơi, mẹ ơi tàu siêu tốc chơi hay lắm đúng không? Con mới phát hiện ra ở đây còn một trò chơi hay nữa cơ, là tàu trượt lên thẳng, chúng ta mau đi chơi thôi!”
Liên Hoa vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, bị Tiểu Bạch kéo tay dắt đến chỗ tàu trượt lên thẳng, đến khi cô tỉnh táo lại thì trò chơi cũng chuẩn bị bắt đầu!
“Aaaaaaaa!” Liên Hoa nắm chặt Triển Thiếu Khuynh ở bên cạnh, rồi hét một tràng dài.
“Hay quá hay quá! Aaaaaaaa!” Tiểu Bạch thích mê, đem toàn bộ những điều pphieenf muộn hét ra hết.
Triển Thiếu Khuynh vẫn giữ bình tĩnh đồng thời nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Liên Hoa, chỉ cần cô cảm thấy khó chịu thì sẽ cho dừng cho chơi tiếp theo lại ngay lập tức!
Xuống khỏi tàu trượt lên thẳng, trạng thái của Liên Hoa vẫn còn rất tốt, Tiểu Bạch chỉ vào thuyền hải tặc bên cạnh nói to: “Ồ, thuyền hải tặc hay quá kìa! Mẹ ơi, lâu quá không chơi rồi, chúng ta đi chơi đi!”
Liên Hoa cứ như thế bị Triển Thiếu Khuynh và con trai dụ dỗ đi chơi, cô và Tiểu Bạch cũng vẫn như lúc chơi những trò trước mà gào thét, lột tả được toàn bộ sự kích thích của các trò chơi.
Với hai người mà nói những trò này hoàn toàn là để luyện sức mạnh của thanh quản và khảo nghiệm thể lực.
Triển Thiếu Khuynh vẫn ở bên hai người, trong lòng anh bất lực đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Chẳng trách người ta nói phụ nữ và trẻ em là những người cần được bảo vệ, anh hoàn toàn không hề cảm thấy có trò nào là mạo hiểm và kích thích mà Liên Hoa cùng Tiểu bạch lại có thể sợ đến gào thét cả buổi như vậy, hoàn toàn mất hết hình tương lạnh lùng thường ngày…
Nhưng người phụ nữ của mình sợ đến mức trốn trong lònganh, con trai thì sợ đến mức ôm chặt cánh tay anh, cảm giác này thoải mái không ngờ…
Xuống tàu hải tặc, Liên Hoa mệt mỏi thấy rõ, bước chân của cô cũng loạng choạng, gương mặt vừa rồi còn hồng hào thì lúc này biến thành màu trắng bệch, nagy cả ánh mắt cũng đờ đẫn, mơ hồ.
“Liên Hoa, em không sao chứ?” Triển Thiếu Khuynh vội vàng đỡ lấy Liên Hoa rồi tới cửa hàng bên cạnh mua nước, cẩn thận đỡ cô ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi: “Đây, em uống nước đi, em có sao không?”
“Mẹ ơi, có choáng đầu không mẹ, có mắc ói không mẹ?” Tiểu Bạch ỏe bên cạnh cũng nhẹ vuốt lưng cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ ơi mẹ giỏi thật, sức chịu đựng các vòng xoay của mẹ bây giờ cao hơn rất nhiều rồi đấy, con tin rằng không lâu nữa mẹ sẽ không sợ gì hết!”
Liên Hoa dựa vào ngực Triển Thiếu Khuynh, một lúc sau mới lấy nước anh đưa, ngửa miệng uống một ngụm, giống như một cô bé ngốc nghếch, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói với hai người: “Uhm, mẹ không thấy khó chịu nữa, mẹ rất ổn…”
Triển Thiếu Khuynh lập tức thấy có gì đó không đúng, Liên Hoa ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào? Mà bây giờ lời nói và động tác của Liên Hoa cũng chậm hơn cả khúc!
Lẽ nào, lẽ nào đây chính là trạng thái choáng váng mà Tiểu Bạch nói?
“Liên Hoa, em nhìn xem đây là mấy ngón tay?” Triển Thiếu Khuynh giơ hai ngón tay huơ huơ trước mặt Liên Hoa.
Liên Hoa hơi nhăn mày, dường như không nhìn rõ bàn tay anh, đưa tay ra gượng gạo nắm lấy tay anh.
Cô nghiêm túc cúi đầu đếm thử: “Một ngón, hai ngón…Ồ, có hai ngón tay.”
Triển Thiếu Khuynh xém chút bật cười thành tiếng, thì ra, thì ra sau khi cô chơi mấy trò mạo hiểm thật sự sẽ choáng váng đến mức không biết mình đang làm gì nữa!
Cô sẽ trỏe nên rất nghiêm túc rất nghe lời, ngoan ngoãn đểngười khác muốn làm gì thì làm!
Liên Hoa mơ hồ máy móc thật đáng yêu quá mức! Còn đáng yêu hơn cả cậu con trai của anh rất nhiều!
Đáng yêu ngoài sức tưởng tượng!
Triển Thiếu Khuynh đột nhiên muốn ôm Liên Hoa rồi nhéo lên khuôn mặt của cô, sự yêu thương trào dâng trong lòng anh, sao cô lại có nhiều dáng vẻ đến thế, mà mỗi một dáng vẻ đều khiến anh yêu chết mất!
“Mệ ơi, mẹ còn chơi tiếp với con không?” Tiểu Bạch không hề nhận ra sự khác thường của mẹ, trong mắt cậu mẹ cậu như thế nào đi chăng nữa vẫn luôn là một người mẹ xuất sắc nhất, hiện giờ mẹ chỉ là hơi choáng váng chút thôi, không ảnh hưởng đến chuyện cậu đặt câu hỏi.
“Mẹ con như thế này còn để mẹ con chơi nữa sao? Cha ngồi nghỉ với mẹ con một lúc, vệ sĩ và bảo mẫu nhà họ Triển sẽ đến chơi với con ngay bây giờ nhé…” Triển Thiếu Khuynh vỗ nhẹ lưng Liên Hoa cho cô uống nước, nghiêm nghị nói với con, ánh mắt trách móc nhìn thẳng Tiểu Bạch.