Mục lục
Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Con người sở dĩ thống khổ là bởi vì theo đuổi lệch lạc cái gì đó.

Theo đuổi lệch lạc cái gì đó, sẽ cảm thấy không có động lực, khắp trong người có cảm giác đau đớn dày vò. Tương phản với truy cầu thực sự mà mình muốn, cho dù điều đó có thực sự gian khổ, tình cảnh khó khăn đi nữa, cũng đều cảm thấy hạnh phục trong từ tận đáy lòng.

Sở Vân hiểu rõ tâm tư của hắn. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, trải qua vô số lần sống chết tôi luyện, khiến hắn hiểu rõ chính mình.

Làm chúa tể một phương, đứng ở một chỗ, cả ngày bị những việc triều chính quấy nhiễu, căn bản không có tự do.

Một vị vua hợp cách tài trí mưu lược kiệt xuất, xây dựng lợi ích tổng thể. Bởi vậy không có nhiều thời gian nhàn rỗi, lý trí cũng sẽ thúc đẩy hắn hy sinh thỏa hiệp một phần.

Cái này chân chính không phù hợp với bản tính của Sở Vân. Dòng máu chảy trong cơ thể hắn luôn thích phiêu lưu mạo hiểm. Huống chi, hắn cũng hiểu rõ ưu thế lớn nhất của chính mình, cho tới lúc này đã quen thuộc hiểm cảnh mật địa.

Nếu như là trở thành chúa tể một phương, nhất cử nhất động đều khiến các thế lực lớn quan tâm. Hắn đâu còn thời gian, còn cơ hội tìm hiểu những bí mật thế giới đây? Quả thực lãng phí một đời người. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tài phú trong những hiểm cảnh mật tàng quý hiếm. Rất nhiều bảo vật, mặc dù là quốc đảo có thế lực cũng muốn đỏ mắt cướp lấy. Nhưng rốt cuộc khốn đốn khuất phục Thư gia đảo nho nhỏ, buông tha những thứ này, bằng không chính là đón nhận cái chết.

Tầm mắt của Sở Vân rất lớn.

Hắn cũng hiểu rõ, thời gian trôi đi, ưu thế mình sống lại càng ngày càng ít. Hai mươi năm sau, hắn sẽ mất đi ưu thế giác ngộ tiên tri.

Chỉ cần có cơ hội tốt, ưu thế của ký ức sẽ được chuyển hóa thành thực lực của chính mình, mới là vương đạo chính đồ.

Thư Thiên Hào nghe xong lời Sở Vân nói, rơi vào trầm mặc.

- Nghĩa phụ, hài nhi rất xin lỗi.
Sở Vân thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ cảm giác của Thư Thiên Hào lúc này cũng không hơn gì. Hy vọng hài tử của chính mình, kế thừa nghiệp cha, chuyện này cũng là chuyện thường tình của con người.

Thế nhưng trên đường đời, chỉ phụ thuộc vào chính mình.

Tuy rằng Thư Thiên Hào là nghĩa phụ hay cũng chính là trưởng bối của hắn, thế nhưng Sở vân không muốn đi theo bước chân của Thư Thiên Hào, hắn muốn chạy trên con đường của chính mình.

- Ha ha, hùng ưng rốt cục cũng rời khỏi vòng tay che trở của cha mẹ, vương thú cũng có lãnh địa riêng của chính mình. Điều này ta có thể lý giải.
Sau một hồi, lúc này Thư Thiên Hào mới phun ra một ngụm khí.

- Nghĩa phụ?
Sở Vân thật không ngờ Thư Thiên Hào nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt. Hắn có thể nhận ra được, Thư Thiên Hào cũng không nói trái tâm ý của chính mình, mà thực sự tiếp nhận hắn rồi.

- Tại sao? Tiểu tử thối, khinh thường lão tử sao? Một thanh niên muốn ra ngoài là chuyện tốt. Nếu như thay đổi tâm ý, có thể tùy ý trở về. Con mãi mãi là thiếu đảo chủ Thư gia, mãi mãi như vậy.
Thư Thiên Hào cảm thán như vậy, tiếp tục nói:
- Kỳ thực tại rừng rậm san hô, sau khi nghe con suy đoán về Tinh Hải Long Cung, ta đã có dự cảm này.
Trong khi nói, ánh mắt của ngươi tỏa ra quang mang, thần tình hưng phấn từ trước tới nay chưa từng có. Nếu nói như là không có hứng thú, tại sao có thể nghiên cứu
những thứ này, đạt được được trình độ như vậy? Nghĩa phụ chúc mừng con, con đã tìm được con đường của chính mình.

- Nghĩa phụ!
Sở Vân thở ra mạnh mẽ, viền mắt ửng đỏ, trong lòng đầy cảm động.

Thân tình là gì?

Thân tình là yêu, là hy sinh chính mình, là buông tay cho ngươi bay đi xa. Khi mệt mỏi, bị thương hãy trở về.
Thân nhân mãi mãi ở nhà chờ ngươi trở về.

Ở đây chính là cảng, đời người như biển rộng, tràn ngập gió hiu mát. Cảng luôn luôn ấm áp và an toàn.

- Ngươi chớ dùng thái độ của nữ nhi. Thư gia đảo không trói buộc ngươi, ngươi chừng nào muốn đi thì đi lúc đó. Không ai ngăn cản ngươi. Ngươi chừng nào muốn về thì đây vẫn là nhà của ngươi. Mấy ngày này, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Trận chiến này chúng ta đánh tan liên quân, khiến bọn chúng sợ hãi. Càng khiến Vệ gia đảo này trở thành miếng thịt béo bở, hấp dẫn sự chú ý của các thế lực. Tin rằng ngày hòa đàm cũng sắp tới. Đến lúc đó, nếu con có thời gian hãy đi cùng ta một chuyến.
Thư Thiên Hào căn dặn nói.

- Vâng!
Sở Vân gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý.
- Trong thời gian này, chuẩn bị nghỉ ngơi và chỉnh đốn thật tốt. Đàm phán hòa bình, cũng coi như cùng lão đa đi gặp các anh hùng hào kiệt khắp nơi.

Tháng 8.

Sau khi lập thu, gió thu nhè nhẹ đập vào mặt mà đến. Mùa hè khô nóng đã đi xa, gió biển mát mẻ cũng lộ ra thấm vào lòng người.

Đặc biệt bầu trời mùa thu cao vời vợi. Lúc này không có gợn mây, giống như khối thạch anh màu xanh trong suốt không tỳ vết.

Tâm tình Sở Vân giống như là bầu trời ngày hôm nay, sảng khoái đến cực điểm.

Điều này không chỉ do ngả bài với nghĩa phụ, biểu lộ tâm tình chí hướng của chính mình, nhận được sự tán thành. Mấu chốt chính là trông thấy nghĩa phụ vui vẻ.
Đến bây giờ đã trôi qua hơn một năm, Thư gia đảo không ngừng phát triển, niềm vui sự hăng hái trong lòng Thư Thiên Hào từ từ được nâng lên. Thẳng đến thu phục Thương Lam Hải Long, liên quân đại bại. Sở Vân có thể cảm thấy được, Thư Thiên Hào giống như một mãnh hổ đã tỉnh lại. Sau khi tự chặt cánh tay, hùng tâm tráng chí trầm mặc ẩn sâu trong nội tâm đã sống lại.

Dựa vào cảm nhận của mình, hắn có thể lý giải được Thư Thiên Hào. Hắn biết nghĩa phụ sẽ không tình nguyện cố thủ tại Thư gia đảo.

Chính là Thư Thiên Hào quyết không cam lòng buông tha Vệ gia đảo.

Chỉ cần một thời gian, để Thư gia đảo có thể hồi sức sau cuộc đại chiến, tiêu hóa hết bảo tàng của Tinh Hải Long Cung. Mở rộng lĩnh vực, chinh phục thế giới, tất sẽ phải làm. Được xưng là Chư Tinh Mãnh Hổ, há lại là người ngồi thủ trong thành, không dám tiến thủ?

- Chiến tranh ngày sau ắt không thể thiếu. Mặc dù nghĩa phụ có Thương Lam Hải Long, thế nhưng bây giờ cũng chỉ đạt cảnh giới Đại Yêu. Đại đa số gia chủ thế lực nhất lưu đều có chiến lực Linh Yêu. Nếu như ta nhanh chóng trưởng thành, cũng sở hữu chiến lực
Linh Yêu, chắc chắn có thể trợ giúp nghĩa phụ rất nhiều.

Sở Vân bắt đầu nhìn lại chính mình, một mạch sắp xếp lại gặt hái sau cuộc chiến.

Đầu tiên là tu vi của yêu vật trong tay đã tăng vọt.
Trong chiến đấu, hấp thu yêu tinh vẫn là cách nhanh nhất đề thăng tu vi. Túy Tuyết Đao trong tay Sở Vân, không biết giết bao nhiêu yêu thú, chém bao nhiêu yêu binh, yêu thực.

Đương nhiên trên chiến trường, có một bộ phận lớn yêu tinh bị thất lạc. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại, cấp tu vi của Túy Tuyết Đao đột nhiên tăng vọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK