Tham Lang Vương vừa chết, Sở Vân ngưng tụ thể lực toàn thân, cuối cùng mất đi áp lực bên ngoài, hóa thành mồ hôi tràn ra.
Trong trận chiến ấy, hắn thật sự đạt tới khí thần cực hạn.
Nếu muốn làm lại một đòn kia, căn bản là không có khả năng.
- Vân, huynh làm được.
Kim Bích Hàm khẽ thì thào, phá vỡ sự yên tĩnh. Những giọt nước mắt trong suốt của vì vui sướng chảy xuôi.
- Chưởng môn!
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên, hắn cũng chảy nước mắt, tầm nhìn cũng mơ hồ.
Cảnh tượng trước mắt này, khắc thật sâu trong tâm trí hắn. Hắn thề, cả đời cũng sẽ không quên.
Sở Vân vẫn quỳ gối trên mặt đất, thân hình chật vật, thở hồng hộc. Mà thi thể không đầu của Tham Lang Vương, lại vẫn đứng lặng trên mặt đất, thẳng như thương, cho dù đã chết, vẫn thể hiện rõ ràng khí độ và sức mạnh của Vương giả!
Nhưng người thắng, là Sở Vân, mà không phải Tham Lang Vương hắn!
Đây là chiến tích khiến người ta khó có thể tin tưởng đến mức nào!
Đây là kết quả khiến người ta giật mình đến mức nào!
Sở Vân so sánh với Tham Lang Vương, giống như chuột nhỏ đối với voi lớn. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Nhưng hiện nay, voi lớn cũng ngã xuống, chuột nhỏ còn sống.
Chiến tích này, quả thực là vang dội cổ kim!
Chưa từng có người nào có thể lấy thực lực Quân cấp giết chết cường giả Vương cấp.
Nhìn chung trong lịch sử Tinh Châu, không có điều nào như vậy.
Không, hiện tại có.
- Ha ha, chiến thắng.
Nhị Lang Thiên Quân nói xong lời này, ngửa đầu ra, hoàn toàn hôn mê. Trước đó, hắn vận dụng đạo pháp thần thông, thay Sở Vân chia sẻ linh áp. Thể xác và tinh thần đều bị thương nghiêm trọng. Hiện nay rốt cuộc chống đỡ không được, ngất đi.
Sở Vân cũng muốn hôn mê, chuyện gì cũng không muốn xen vào.
Hiện nay mắt hắn thấy đầy sao, toàn thân bị thương nặng, cảm giác mê muội mãnh liệt khiến hắn rất hoài nghi, sau một khắc nữa, có lẽ không thể kiên trì được nữa.
Nhưng hắn phải kiên trì.
Tuy Tham Lang Vương đã chết, nhưng hắn còn để lại một đám Kiếp Yêu.
- Ngươi lại giết chủ nhân chúng ta!
Thao Thiết miệng nói là ngôn ngữ loài người, trong giọng nói tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Đến bây giờ nó còn không chấp nhận được hiện thực.
- Chủ nhân Tham Lang Vương đã chết? Tất cả đều là ảo giác sao?
Lúc này Bạch Nhãn Lang cảm thấy trong óc đều là một mảng mơ hồ.
- Ngươi một Quân Cấp nho nhỏ, lại giết chủ nhân của ta. Ta muốn báo thù cho chủ nhân!
Một Kiếp Yêu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ đậm, tức giận xông tới.
- Hả? Vậy ngươi cứ thử xem...
Sở Vân cắn răng, cố lấy chút hơi sức cuối cùng, run rẩy đứng dậy.
Các Kiếp Yêu trước mắt không nhịn được đều lui về phía sau.
Theo đạo lý mà nói, lúc này toàn bộ thể lực của Sở Vân đã không còn, hồn phách tản ra, linh quang cũng ảm đạm tới cực điểm, căn bản là không có chút khí thế.
Nhưng những Kiếp Yêu của Tham Lang Vương, lại đều sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Tiểu tử này cổ quái, không ngờ giết chết chủ nhân Tham Lang Vương. Không thể tưởng tượng được! Không thể tưởng tượng được!
Lại có Kiếp Yêu kêu lên.
- Ta đi. Ta đã tự do. Các ngươi muốn báo thù, các ngươi tự làm đi.
Có Kiếp Yêu đã tự động rời khỏi.
Có tấm gương phía trước, rất nhanh các Kiếp Yêu liền bỏ đi hơn nửa.
- Ta muốn ăn ngươi!
Thao Thiết hét lớn một tiếng, không kiềm chế được hung tính, vọt về hướng Sở Vân.
Nhưng ngay sau đó, trong tiên nang của Sở Vân bay ra mấy đạo kỳ quang. Các Cực Nhạc Tiên Phi tạo thành Bát Quái Chiến Trận, trực tiếp thu Thao Thiết. Thiên Hồ chủ động xâm nhập chiến trận, nghênh chiến Thao Thiết.
- Ta muốn đi theo ngươi.
Bạch Nhãn Lang chủ động cúi đầu, không ngờ lúc này hướng về Sở Vân xưng thần.
- Ngươi đánh bại lão chủ nhân, Bạch Nhãn Lang ta chỉ đi theo người mạnh hơn.
Sở Vân cũng không bất ngờ. Bạch Nhãn Lang, là một yêu thú nổi danh về mức độ trung thành cực thấp.
- Vậy ngươi theo ta tung hoành thiên hạ đi.
Sở Vân gật đầu, nuốt vào một viên thượng đẳng đan dược, khôi phục linh lực, sau đó tạm thời ký kết khế ước minh hữu với đầu lang này.
- Rống!
Cuối cùng là mấy con Kiếp Yêu còn lại, thấy không có hy vọng báo thù, không cam lòng rít gào một tiếng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nó vừa đi, đàn Yêu thú hoang dã vốn bị linh áp của Tham Lang Vương bức bách phải tránh rất xa, lại bắt đầu vây lại.
Sở Vân liền triệu ra Kiến Mộc, phối hợp với mới Bạch Nhãn Lang vừa đầu nhập vào.
Tiếu Tiểu Hiền dùng Tầm Bảo Thử, chiếm lối vào hiểm yếu, vừa ngăn cản sự tấn công của các Yêu thú khác.
Mà ba người hắn và Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền, lập tức bắt đầu dùng đan dược, giành giật từng giây, tiến hành hồi phục.
Sau ba phút, Sở Vân mở hai mắt đầu tiên. Đương nhiên thương thế của hắn còn chưa phục hồi, nhưng đã có thể khởi động chút linh quang, ký kết khế ước với tiên nang thượng đẳng Thôn Thiên Đại của Tham Lang Vương.
Khế ước ký kết rất thuận lợi.
Một khắc sau khi giết chết Tham Lang Vương, Sở Vân ngộ ra đạo của mình. Hiện nay hắn đã tấn chức Hầu cấp.
Tuy rằng hiện nay linh quang Hầu cấp vô cùng ảm đạm, nhưng chất đã biến hóa.
Sau năm phút đồng hồ, Tiếu Tiểu Hiền và Kim Bích Hàm đứng dậy, cùng tiến vào trong Bát Quái Chiến Trận.
Sau đó Sở Vân cũng gia nhập.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt giành giật từng giây, Thao Thiết không thể thoát khỏi Bát Quái Chiến Trận, bị yêu vật của Sở Vân, Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền thay
nhau công kích, cuối cùng bị Bảo Quang Mông Trần quyết làm tu vi suy yếu, lại bị Sở Vân vận dụng Thiên Bạo Đan tăng phúc Trấn Yêu Tháp, miễn cưỡng trấn áp xuống.
- Đi.
Một phút trước khi thế giới Long Môn đóng cửa, Sở Vân hủy bỏ Bát Quái Chiến Trận, cầm toàn bộ yêu vật trong tay thu vào trong túi. Đồng thời giữ chặt cánh tay Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm. Tiếu Tiểu Hiền thì ôm lấy Nhị Lang Thiên Quân.
Ầm!
Ba người chợt cảm thấy mắt hoa lên. Trong phút chốc trời đất quay cuồng. Khi lại mở mắt ra, phát hiện cả bốn người đã ở vùng thôn quê hoang dã.
- Đây là chỗ nào của Đại Hoang quốc vậy?
Kim Bích Hàm đứng dậy, cố gắng giữ thân hình đã suy yếu, miễn cưỡng nhìn ra xa.
Chỉ thấy cuối tầm nhìn, mơ hồ có một thành trì.
Thế giới Long Môn đóng cửa, bọn họ bị cưỡng chế truyền tống đi ra. Hiện nay cũng không ai biết bản thân đang ở chỗ nào.
- Bên kia không phải có thành trì sao? Đi vào hỏi một chút không phải là biết ngay?
Tiếu Tiểu Hiền ho khan hai tiếng, giọng điệu còn có chút suy yếu.
- Không. Chúng ta tìm một chỗ tiềm tàng, rời xa thành trì.
Sở Vân lại lắc đầu, cũng không giải thích nhiều.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền thoáng nghi hoặc. Tuy nhiên hắn cũng là người thiên tư thông minh, ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của Sở Vân.
Bọn họ hiện nay, may mắn giết chết Tham Lang Vương, tuy dùng đan dược, nhưng thực lực vẫn chưa khôi phục được năm thành. Mạo muội tiến vào thành trì, nếu đụng phải Vô Thường Hầu, cường địch vân vân, chính là phiền phức rất lớn.
Cho dù không gặp, một khi tin tức về hành tung bị lộ ra ngoài, rất có khả năng sẽ dẫn tới đám người Vô Thường Hầu bao vây tiễu trừ.
Mặc dù Sở Vân có tiểu bảo thạch mật môn, có thể khi nguy nan, triệu Vạn Độc Vương đến cứu viện. Nhưng thêm một chuyện, không bằng ít một chuyện. Làm gì phải mạo muội phiêu lưu đây?
Lúc này, đoàn người Sở Vân rời xa thành trì, mãi đến khi hình bóng thành trì khổng lồ hoàn toàn khuất dạng nơi đường chân trời, lúc này bọn họ mới xâm nhập tới gần một vùng núi hoang, triển khai không gian chiến trận, tiến vào trốn bên trong.
Có Cực Nhạc Tiên Phi, cùng với Tiểu Bao Tử trong người, Sở Vân cũng không thiếu linh đan diệu dược.
Sau một ngày đêm, thương thế trên người hắn đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thể lực khôi phục lại, linh quang cũng không hề ảm đạm như trước. Sức chiến đấu khôi phục tới tám phần.
Đồng dạng, Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm cũng đều thoát khỏi trạng thái chiến lực thấp đáy cốc.
Chập tối ngày hôm sau, Nhị Lang Thiên Quân cũng mở hai mắt, tỉnh dậy.
Trước tiên, hắn xem xét thương thế, phát hiện đã hồi phục được bảy tám phần. Hiển nhiên, khi mình hôn mê, đã được người khác cho dùng đan dược.
- Ta thiếu ngươi một cái mạng, Sở Vân.
Hắn nhìn Sở Vân ở bên cạnh khẽ nói.
Sở Vân mở hai mắt, rời khỏi trạng thái suy nghĩ, con mắt thâm thúy nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân:
- Ngươi không thiếu ta điều gì. Nếu không có sự trợ giúp to lớn của ngươi, ta cũng không thể có năng lực tập kích giết Tham Lang Vương.
Lời nói này chính là sự thật.
Sở Vân giết chết Tham Lang Vương, cực kỳ miễn cưỡng. Thiếu chút chiến lực sẽ không thể hoàn thành.
Trực Giác Chân Đồng của Nhị Lang Thiên Quân, cùng với đạo pháp thần thông "Phách Binh" đã trợ giúp rất lớn cho Sở Vân.
Nhị Lang Thiên Quân chậm rãi lắc đầu:
- Là ngươi ra tay chém chết Tham Lang Vương. Trong lúc ta hôn mê, ngươi cũng không xuống tay với ta. Phần ân tình này, ta ghi tạc trong lòng. Sau này ngươi có khó khăn, ngươi cứ tới tìm ta.
Hắn ân oán rõ ràng, vẻ mặt khẩn cầu, ánh mắt kiên định.
Sở Vân gật đầu, không nhắc lại. Hắn biết Nhị Lang Thiên Quân, là loại người nói là làm, đã quyết định, tuyệt đối không người nào lay chuyển được.
Quyết định không thừa dịp Nhị Lang Thiên Quân hôn mê, ra tay giết người, là chính xác.
Giờ phút này, hắn và Nhị Lang Thiên Quân đã hóa thù thành bạn!
Trên thực tế, thật ra hắn và Nhị Lang Thiên Quân là cùng một loại người.
Bọn họ đều cố chấp với con đường của mình, tuyệt đối không dao động. Về phương diện tâm tính, cực kỳ tương tự nhau.
Điểm khác nhau chính là, Nhị Lang Thiên Quân có thiên phú hơn so với Sở Vân.
Trên phương diện tu hành, hắn khai quật xuất phát từ tiềm lực huyết mạch bản thân, sớm nghênh đón thời kỳ trưởng thành với tốc độ cao. Đồng thời lĩnh ngộ con đường bản thân phải đi sớm hơn so với Sở Vân rất nhiều.
Từ phương diện này mà nói, hắn chính là đại địch của Sở Vân. Tiềm lực thâm hậu, tính uy hiếp xếp vị trí đứng đầu.
Luận tài hoa, Sở Vân không thừa nhận cũng không được, so sánh với triển vọng của Trực Giác Vương, hắn rõ ràng thua chị kém em. Ưu thế của hắn ở chỗ hắn có kiến thức sâu rộng hơn nhờ sống lại, còn có khí vận không tồi.
Khi vừa mới gặp Nhị Lang Thiên Quân, Sở Vân một lòng một dạ muốn giết chết đại địch tương lai này.
Nhưng theo tình hình phát triển, sau khi giao đấu với hắn, cùng hắn liên thủ đối kháng với cường địch, ngược lại tâm tư này của Sở Vân đã phai nhạt.
Từ trên người Nhị Lang Thiên Quân, hắn thấy được bóng dáng của mình, thấy được mình còn thiếu sót. Từ trên người Nhị Lang Thiên Quân, hắn học tập được rất nhiều, kiểm chứng được rất nhiều, cũng bởi vậy nâng cao hơn rất nhiều.
Người hiểu ngươi nhất, thường thường không phải bằng hữu của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Nhị Lang Thiên Quân đối với hắn Sở Vân mà nói, vừa là địch cũng vừa là bạn. Giống như một tấm gương để hắn tự ngẫm lại, một ma đao thạch khiến mình càng thêm dũng cảm.
Chờ bọn hắn trải qua nạn kiếp Tham Lang Vương, đồng cam cộng khổ chiến đấu, tình bằng hữu đã thay thế được sự thù địch ban đầu trong lòng bọn họ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hai ngày sau, bốn người Sở Vân vẫn ở trong không gian trận pháp, tiến hành tĩnh dưỡng điều tức.
Bốn người bọn họ phân chia chiến lợi phẩm thu được trên người Tham Lang Vương.
Di sản của Tham Lang Vương phong phú đến mức khiến người ta giật mình. Ngoại trừ hai Kiếp Yêu triệu năm ra, trong tiên nang thượng đẳng Thôn Thiên Đại của hắn, còn có hơn mười yêu vật phụ trợ. Trong đó có Yêu thú kỳ lạ có thể nuốt khí vận - Tham Cật Xà.
Ngoài ra, còn có lượng lớn Yêu thú còn non, Yêu thực còn non.
Tam Xoa Huyết Thứ Phong, Nguyệt Nha Phi Tượng, Lưu Tinh Du Chuẩn, Băng Giáp Ô Tặc, Lăng Hàn Khuẩn, Phượng Huyết Tảo, Thảo Nê Mã, Thần Du Ngô Công,
Phong Hỏa Yên Lang, Hoàng Nê Long Thu...
Gần như yêu vật trong mỗi một tầng thế giới Long Môn, đều có ít nhất một nghìn con, bị trấn áp ở trong tiên nang.
Sự đầy đủ khiến bốn người Sở Vân mở mang kiến thức hiểu được cái gì gọi là tham lam.
Chắc chắn dọc đường đi, Tham Lang Vương vơ vét ba thước, đoạt lấy gần hết tất cả những gì có giá trị.
Trong đó, có cả bảy nghìn con Thiên Mã, phần lớn là Thiên Mã con.
Thấy số lượng Thiên Mã này, bốn người đều líu lưỡi không nói nên lời.
- Có nhiều Thiên Mã như vậy, nhất định Tham Lang Vương không chỉ đánh cướp một con Lục Kình. Hắn tham lam vô cùng, không có tiết chế. Ngay cả có Tham Cật Xà, trong thời gian ngắn, hắn đã khiến khí vận của mình tiêu hao rất lớn. Nếu không cũng sẽ không biết tới điểm cuối cùng, cố tình đụng độ với chúng ta ở nơi này.
Trong lòng Sở Vân chợt hiểu ra.
- Tham Lang Vương thật sự là người tốt. Biết chúng ta không có thực lực, đi bắt những Yêu vật hoang dã. Hắn đã ra sức làm thay chúng ta. Hắc hắc hắc...
Tiếu Tiểu Hiền ở một bên cười đê tiện.
- Ta không có tư cách được chia một phần nào trong những chiến lợi phẩm này. Tính mạng của ta đều là Sở Vân ngươi cứu.
Bỗng nhiên Nhị Lang Thiên Quân xua tay từ chối, thái độ rất kiên quyết.
- Sao vậy được? Tất cả mọi người đều ra sức. Nhất định phải chia phần cho ngươi. Về phần ngươi muốn hay không, đó là chuyện của ngươi.
Sở Vân nói như đinh đóng cột, rất có nguyên tắc.
Tuy nhiên Nhị Lang Thiên Quân kiên quyết không chịu. Hắn rất ghét thiếu ân tình người khác. Hiện nay đã thiếu Sở Vân ơn cứu mạng, lại nhận mấy thứ này, khiến hắn cảm thấy càng tiến sâu vào lưới "nhân tình", càng ngày càng khó thoát khỏi.