Mục lục
UYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Huân nói được thì làm được, vào thư phòng tìm một cuốn tập mới rồi bắt đầu viết chữ. Lúc đặt bút xuống, Vệ Huân nhìn nhìn cuốn tập dưới tay mình cảm thấy viết chữ mà phải lật trước lật sau vậy hình như không tiện lắm. Hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi cuối cùng rút sách bài tập mới tinh của mình ra, viết chữ lên đó.



Hắn không viết theo chữ trên bảng chữ mẫu mà là lật sách ngữ văn của Vệ Lam ra viết theo bài học trong đó, lúc Vệ Lam còn đang xem hoạt hình thì xuống lầu đưa cho cậu cuốn sách này.



Vệ Lam nhận lấy, nhìn nhìn bìa sách, chắc đây là sách bài tập của Vệ Huân.



Cậu lật qua trang bìa và trang đầu tiên, trang thứ hai đã đầy chữ của Vệ Huân. Chữ hắn viết rất đẹp, giống như in ra, mỗi chữ đều gọn gàng, nét bút rõ ràng, tràn ngập sức sống. Vệ Lam nhìn, không hiểu sao lại thấy hơi hổ thẹn.



Vệ Huân chỉ vào hàng thứ hai trống không dưới hàng đầu tiên, giọng đều đều, "Viết theo hàng trên, viết ở đây này."



Vệ Lam gật gật đầu, "Biết rồi."



Vệ Huân thấy cậu không có gì ý kiến thì xoay người chuẩn bị lên lầu lại.



Vệ Lam vội vàng kéo ống tay áo hắn lại, Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, Vệ Lam giơ giơ quyển tập trong tay lên, "Em viết hết quyển này thì có thể lên lầu làm bài tập không?"



Cậu buông lỏng ống tay áo Vệ Huân, chỉ chỉ sô pha mình đang ngồi, "Ngồi chỗ này làm bài không thoải mái."



Vệ Huân bỏ vào túi quần, hỏi cậu, "Mày biết cái gì là được voi đòi tiên không?"3



Đương nhiên Vệ Lam biết thành ngữ này, cậu nghĩ nghĩ, lục lọi trong cặp lấy ra một quả bóng dính, "Cho anh nè."



Vệ Huân hơi tò mò, "Mỗi ngày mày đến trường là để học hay chơi đồ chơi vậy hả?"



"Để học mà, nhưng tiện thể chơi đồ chơi luôn. Bộ các anh không chơi đồ chơi giờ ra chơi sao?"



Vệ Huân lắc đầu.



Vệ Lam cho hắn một giải thích hợp lý, "Bởi vì các anh là học sinh cấp ba đấy, các anh lớn hơn chúng em, chúng em vẫn còn là học sinh tiểu học mà."



Cái lý do này thật đầy đủ, nói có sách mách có chứng. Nhưng Vệ Huân vẫn cậu có quá nhiều đồ chơi.



Vệ Lam cầm quả bóng dính, hỏi hắn, "Được không anh?"



"Chờ mày viết xong rồi nói." Vệ Huân nói xong, xoay người lên lầu.



Vệ Lam suy nghĩ lời hắn nói một hồi, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội nên cẩn thận cất sách vào, trước khi về nhà mình, còn đặt quả bóng dính lên thềm cầu thang lầu hai.



Ngày hôm sau đi học, hết tiết đọc sớm Vệ Lam đã bắt đầu luyện chữ, cậu viết rất nghiêm túc, từng nét từng nét, viết thật chậm, bắt chước theo chữ của Vệ Huân. Bạn cùng bàn Viên Tiểu Bàn dính vào cái bàn nhìn động tác chậm như rùa bò của cậu mà bực muốn chết, hận không thể thay cậu viết nhanh cho xong.



"Cậu viết chậm quá à Tiểu Lam."



"Đừng ồn," Vệ Lam cũng không ngẩng đầu lên, "Như tớ gọi là nghiêm túc, tớ phải viết giống một chút."



"Viết xong không phải được rồi sao? Còn phải giống nữa à."



"Chỉ viết xong mà viết không giống thì sao gọi là luyện chữ chứ."



"Nhưng cậu viết chậm như vậy thì bao giờ chúng ta mới đi đá cầu được hả." Viên Tiểu Bàn ôm cái mặt tròn vo của mình, cực kì ưu sầu.



"Chờ tớ viết xong tờ này nữa thôi, đừng có gấp, tớ......" Vệ Lam nhìn tay mình vừa chệch đã viết sai chữ "bế", sửng sốt, sau đó, thở phì phì nhìn Viên Tiểu Bàn, "Cậu, câm miệng! Đều tại cậu hết, "bế" đã không còn là "bế" mà thành "nhàn" luôn rồi, cậu mà nói chuyện với tớ, làm phiền tớ viết chữ nữa thì tớ sẽ không đi đá cầu với cậu nữa đâu."



Viên Tiểu Bàn vội vàng che kín miệng mình, "Không nói, không nói."



Vu Linh và bạn cùng bàn đi canteen trường học mua đồ ăn vặt về lớp, đã nghe thấy Viên Tiểu Bàn che miệng bảo đảm với Vệ Lam, cô bé đưa sữa chua trong lòng mình cho Viên Tiểu Bàn và Vệ Lam mỗi người một hủ, sau đó lại chia chút đồ ăn vặt cho bọn họ, cười tủm tỉm nói, "Tiểu Bàn cậu lại chọc giận Tiểu Lam nữa rồi hả."



Viên Tiểu Bàn thật ấm ức cãi cọ, "Không thể trách tớ."



"Trách cậu đó, dù sao cậu cũng không được nói nữa, nếu không không cho cậu đồ ăn vặt."



Vệ Lam nói xong đã gom hết đồ ăn vặt về phía mình.



"Đây là của Linh Linh cho cả hai chúng ta mà!" Viên Tiểu Bàn cố gắng nói lý lẽ.



"Cậu mà làm phiền tớ nữa thì không có phần của cậu đâu." Vệ Lam nói xong, cúi đầu tiếp tục luyện chữ.



Viên Tiểu Bàn cảm thấy mình thật ấm ức, ngẩng đầu nhìn Vu Linh, lên án hành vi ác liệt của Vệ Lam. Vu Linh cười giơ tay che kín mắt, rất không có nghĩa khí tỏ vẻ, "Không thấy gì hết không thấy gì hết."



Viên Tiểu Bàn nổi giận đùng đùng vặn nắp bình sữa chua ra, uống vài hớp sữa mới ngăn được cơn tức của mình.



Vệ Lam tốn cả buổi sáng mới bắt chước xong tất cả chữ trong sách. Cậu vừa ăn snack vừa cảm thán, "Mệt quá! Khó sống quá!"1



Bởi vì cả buổi sáng Viên Tiểu Bàn đều không làm phiền Vệ Lam luyện chữ, biểu hiện xuất sắc, nên thành công đạt được tư cách ăn đồ ăn vặt, cậu khó hiểu nói: "Vậy cậu còn viết làm gì, còn viết nghiêm túc vậy nữa."



"Chắc chắn là anh trai kia của cậu ấy kêu cậu ấy viết." Vu Linh nói.



Vệ Lam gật đầu, "Anh ấy kêu tớ luyện theo chữ anh ấy, còn đặc biệt viết ra cho tớ viết theo."



Buổi sáng lúc Vu Linh thấy Vệ Lam luyện chữ, cũng có đứng bên cạnh xem một hồi lâu, nên cảm thán, "Chữ anh ấy viết đẹp quá đó."



Vệ Lam gật đầu, "Đúng vậy."



"Vậy cậu luyện chữ theo chữ anh ấy thật à."



Vệ Lam sầu khổ nhìn cô bé.



Vu Linh mỉm cười, "A, vậy sau này trong ba chúng ta chỉ có chữ của Tiểu Béo là xấu quắc thôi."



Viên Tiểu Bàn đang ăn snack, nghe vậy sửng sốt, Vệ Lam nhìn cậu nhỏ, vỗ vỗ vai cậu, "Đừng sợ, tớ đưa cậu bảng chữ mẫu trước đó, cậu luyện tập đàng hoàng thì cậu cũng sẽ xứng tầm với chúng tớ thôi."



Viên Tiểu Bàn không hiểu sao mình cũng "đã" quyết định luyện chữ, vẻ mặt chết đứng, cậu nhỏ còn không chưa kịp từ chối, Vệ Lam đã đưa bảng luyện chữ trước đó Vu Linh cho cậu vào tay Viên Tiểu Bàn, "Cố lên."1



"Tớ......" Viên Tiểu Bàn muốn từ chối, nhưng mà Vu Linh đã ngắt lời, "Tớ sẽ kiểm tra cậu thường xuyên, đây là bảng chữ mẫu tớ đặc biệt đi mua đó, không cho cậu bỏ mất, cũng không cậu làm qua loa đối phó tớ, nếu không tớ sẽ tức giận đó nha."



Vu Linh là cô bé duy nhất trong ba đứa, được hưởng đặc quyền "không thể làm cho tức giận", nên Viên Tiểu Bàn chỉ có thể nhìn bảng chữ mẫu trên tay mình, đau khổ khôn nguôi đồng ý.



Buổi tối, Vệ Lam lại tới nhà Vệ Huân, tâm tình cậu rất tốt, nên vừa thấy Vệ Huân đã dâng bảng chữ mẫu của mình như hiến vật quý.



"Em viết xong rồi." Cậu nói vừa lật cho Vệ Huân xem.



Vệ Huân bắt lấy, xem rất nghiêm túc, Vệ Lam thấy hắn không nói lời nào, nên đứng bên cạnh không ngừng tâng bốc mình, "Em viết nghiêm túc lắm đó, Viên Tiểu Bàn kêu em đi chơi em cũng không đi, cậu ấy nói chuyện với em, em cũng không cho nói, em sợ cậu ấy làm phiền em viết lắm luôn. Đi học viết, tan học cũng viết, đặc biệt cố gắng."



"À, vậy mày đi học không nghe giảng đàng hoàng đúng chứ?" Vệ Huân nhạy bén bắt được trọng điểm.



Vệ Lam liên tục lắc đầu, "Không phải, là môn mỹ thuật, cô cho chúng em vẽ tranh mà không giảng bài, nên em mới viết."



"Vậy cô kêu mày vẽ mà mày không vẽ?"



"Cái đó là bài tập về nhà, tiết sau mới nộp, em về nhà vẽ là được rồi nha." Vệ Lam đối đáp trôi chảy.



Vệ Huân nhìn cậu một cái, không nói gì.



Vệ Lam hỏi hắn, "Anh thấy em viết thế nào? Được chứ?"



Vệ Huân nhìn sách bài tập trong tay, hắn nhìn ra đúng là Vệ Lam viết rất nghiêm túc, nét bút mỗi chữ đều rất rõ ràng, cũng không xuất hiện tình trạng ngã trái ngã phải như viết ngày thường, hơn nữa, có mấy chữ đơn giản viết cũng giống vài phần.



"Tạm."



"Vậy em lên lầu làm bài tập được chưa anh?" Vệ Lam thử nói.



Vệ Huân nhìn cậu, "Mày thấy sao?"



Vệ Lam đặc biệt không biết xấu hổ trả lời nói, "Em thấy được."2



Lúc cậu nói câu này còn dám gật gật đầu, vô cùng khẳng định bản thân.



Vệ Huân nhìn biểu tình và động tác của cậu, cảm thấy thật thú vị. Hắn nhìn đứa bé vẻ mặt chờ mong trước mặt, cảm thấy nuôi một đứa nhỏ như vậy cũng không tệ, mỗi ngày Vệ Lam đều rất vui vẻ yêu đời, cũng làm tâm tình hắn tốt hơn một chút. Trên đời này, có người nuôi mèo, có người nuôi chó, hắn nuôi một đứa bé, hình như cũng không phải không được.11



Vệ Lam thấy hắn không nói lời nào, chỉ nhìn mình, nhắc nhở hắn, "Hôm qua anh đã nhận bóng dính của em rồi đó."



"Nên?"



"Bóng dính đổi tư cách lên lầu làm bài tập, anh nhận rồi tức là em được lên lầu." Vệ Lam nói có sách mách có chứng.



"Vậy anh trả lại cho mày?" Vệ Huân cố ý nói.



Vệ Lam vội vàng xua tay, "Sao được, nhận rồi thì không cho trả lại, anh nhận tức là anh đồng ý."



Vệ Huân nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu, còn muốn nói đạo lý nữa chứ, cảm thấy hơi buồn cười, hắn không nói nhiều nữa, cúi đầu thay giày ra, đi về hướng cầu thang.



Vệ Lam đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi, "Được không, được không anh?"



"Chờ ngày mai mày luyện chữ xong rồi nói."



"Em coi như ngày mai em viết không tệ thì anh đồng ý với em đó."



Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, "Mày cũng lẻo lự thật."1



Vệ Lam cười cười, chỉ coi như hắn đồng ý, "Cảm ơn anh."



Vệ Huân nhìn cậu đang cười với mình, không phản bác lại cậu, chỉ nhìn Vệ Lam một hồi mới xoay người lên lầu.



Trước khi ăn cơm Vệ Lam đã làm xong bài tập, chỉ chừa lại một câu để lát nữa hỏi Vệ Huân. Lúc ăn cơm, Vệ Lam nói trước một hồi ăn cơm xong muốn hắn giảng một bài tập cho cậu, Vệ Huân không nói gì coi như đồng ý.



Hôm nay thím Vương lại làm sườn xào chua ngọt, Vệ Lam rất thích ăn món này, ăn hết miếng này lại đến miếng khác.2



Vệ Huân vô tình nhìn cậu một cái, mới phát hiện trong chén cậu chỉ có sườn, không có bất kì loại rau nào. Vệ Huân vô thức nhìn cậu thêm hai lần, chỉ thấy Vệ Lam rất chăm chú ăn sườn, ăn xong miếng này lập tức gắp miếng khác. Hắn nhớ mang máng lại cảnh hai người ăn cơm với nhau, mới ngạc nhiên phát hiện, trong trí nhớ có hạn của mình, hình như lúc Vệ Lam ăn cơm chỉ ăn duy nhất một món, mấy món khác đũa cũng không chạm vào.



Vệ Huân cảm thấy mình đã rất hiểu biết cậu, nên rất chắc chắn đây không phải là vì khách sáo hay ngượng ngùng, mà chỉ vì cậu kén ăn.



Hắn nâng đũa đè lại chiếc đũa Vệ Lam đang gắp sườn, Vệ Lam khó hiểu nhìn hắn, "Sao dạ?"



Miệng cậu hồng hồng, còn dính một ít sốt chua ngọt.



"Lau miệng đi." Vệ Huân nói.



Vệ Lam nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt trở lại trên người Vệ Huân, "Giấy ở chỗ anh kìa."



Vì thế Vệ Huân rút một tờ giấy đưa cho cậu.



Vệ Lam nhận lấy, lau lau miệng, "Được rồi."



Vệ Huân vừa lòng, bắt đầu đặt câu hỏi, "Thím Vương chỉ làm một món ăn sao?"



Vệ Lam lắc đầu.



"Vậy mấy món khác không ngon?"



"Đâu có."



"Anh không cho mày ăn?"



"Cũng đâu có đâu."



"Vậy sao mày chỉ ăn một món này?"



Vệ Lam bị hỏi đến nghẹn họng, bệnh kén ăn của cậu rất nghiêm trọng, chỉ thích ăn thịt mà không thích ăn rau. Bình thường lúc ăn cơm với Vệ Hy hay Vệ Minh, hai người luôn gắp rau vào chén cho cậu, nhìn cậu ăn hết mới thôi. Vệ Lam thuộc về loại từ nhỏ đã rất có nguyên tắc của mình, đồ ăn đã gắp đến chén, cho dù cậu không thích cũng sẽ ngoan ngoãn ăn hết, nhưng nếu không vào chén cho cậu, thì món cậu không thích sẽ tự cho phép mình không chạm vào miếng nào.2



Lúc làm Vệ Lam có tật giật mình nhất, chính là Vệ Hy và Vệ Minh nói chuyện gì đó hăng say, hai người đều quên gắp đồ ăn cho cậu, ngay lập tức cậu sẽ ăn hết món mình muốn ăn, chờ đến khi Vệ Hy và Vệ Minh nhớ tới chuẩn bị gắp đồ ăn cho cậu, cậu đã một bước nhảy cao ba thước, kêu "Con no rồi", chạy ra khỏi phòng ăn, còn cảm thấy tự hào vì sự thông minh nhanh nhẹn của mình.



Sở dĩ cậu thích tới nhà Vệ Huân như vậy, cũng có một phần nguyên nhân là vì tuy Vệ Huân cùng ngồi ăn trên một bàn với cậu, nhưng chưa bao giờ quản cậu ăn cái gì, cậu có thể thoát dây cương, yên tâm lớn mật chỉ ăn món thịt mình thích. Cậu vẫn luôn cho rằng hình ảnh tốt đẹp này cứ mãi diễn ra như vậy, nhưng bây giờ, hình như Vệ Huân phát hiện rồi.1



Vệ Huân nhìn cậu chột dạ nở nụ cười, ha ha nói, "Bởi vì sườn này ngon quá trời, anh ăn một miếng đi nè, ngon lắm luôn á."



Cậu gắp một miếng vào chén của Vệ Huân, dùng ánh mắt ám chỉ Vệ Huân, nếm thử đi nha.



Vệ Huân bỏ vào miệng cắn một miếng như cậu mong muốn, còn nói, "Không tệ."



"Phải không?" Vệ Lam tự giải vây cho mình, "Thế nên em mới không nhịn được ăn thêm mấy miếng đó."



"Nếu mày đã biết mày ăn nhiều, vậy mấy miếng còn lại, mày cảm thấy nên chia thế nào hả?"



Vệ Lam nhìn hắn, đau lòng nói, "Đương nhiên là để lại cho anh của em rồi."



"Hiểu chuyện vậy à?" Vệ Huân nhìn vẻ mặt đau lòng của cậu, hỏi.



Vệ Lam tim đau kịch liệt gật gật đầu, còn không quên khen tặng mình, "Trước giờ em đều rất hiểu chuyện."



Vệ Huân cảm thấy bộ dáng rõ ràng là không nỡ còn phải giả vờ tình nguyện của cậu thật đáng yêu, hiếm khi hắn nở nụ cười, nhìn Vệ Lam còn đang nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, ôn nhu nói, "Đứa bé hiểu chuyện thì phải có phần thưởng nhỉ."



"Ví dụ như cho em lên lầu làm bài tập sao?" Vệ Lam thấy có một cây thang ngay trước mặt, đã bắt đầu muốn bò lên trên.



Vệ Huân lắc lắc đầu, hắn cầm đũa, không chút hoang mang vững vàng gắp một đũa rau diếp cá bỏ vào chén Vệ Lam, "Ví dụ như, anh giúp em gắp đồ ăn."6



Vệ Lam nhìn rau diếp cá trong chén mình, cả người đều không khoẻ.



Vệ Huân thừa dịp cậu đang ngây người, lần lượt gắp các món rau khác vào chén cậu.



Lúc này Vệ Lam mới tỉnh táo lại, vừa la vừa bảo vệ chén của mình, "Đủ rồi đủ rồi, em ăn không hết, đủ rồi anh."



Vệ Huân nhìn cái tay bảo vệ chén của cậu, nói, "Lấy tay ra."



Vệ Lam vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Đủ lắm rồi."



"Ngày thường mày không ăn ít cơm như vậy."



"Hôm nay em không đói bụng." Vệ Lam nhanh chóng trả lời.



"Vừa rồi lúc thím Vương bưng thức ăn lên, mày đã nói gì với anh hả?" Vệ Huân hỏi cậu.



Vệ Lam: "......"



Vệ Huân ôn nhu mở miệng: "Em nói, hôm nay luyện chữ mệt mỏi quá à, em phải ăn nhiều một chút mới bù đắp được."3



Vệ Lam:......



Vệ Lam yên lặng bỏ tay mình ra. Cậu không nên chỉ cho Viên Tiểu Bàn im lặng một mình, cậu cũng phải im lặng mới phải!



Vệ Huân gắp rau vào chén cho cậu, "Được rồi, ăn cơm đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK