Mục lục
UYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người lấy vé, kiểm vé, Vương Hướng Hải đi theo sau bọn họ, mang mũ và mắt kính, chọn góc độ chụp mấy tấm ảnh chụp. Chờ cách trong chốc lát, hắn đánh giá Yến Thanh Trì cùng Giang Mặc Thần hẳn là đã ngồi xuống, thuận tay mua bắp rang và Coca, mới lôi kéo tiểu thiếu gia nhà mình cùng nhau đi vào.



Vào phòng chiếu phim, Yến Thanh Trì mới phát hiện thế nhưng là gian tình lữ, —— chỗ ngồi không phải là loại này ghế dựa bình thường phòng chiếu phim, mà là sô pha. Hơn nữa mỗi cái sô pha đều phi thường to rộng, bảo đảm có thể chứa được hai người. Y quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, đầy thâm ý cười một chút.



Giang Mặc Thần vội vàng mở miệng, "Anh tùy tiện chọn, cái phòng này một người cũng không có, ai biết đây là gian tình lữ a!"



"Em phải tin sao?"



"Không thì sao, chẳng lẽ anh còn chuyên môn vì em chọn gian tình lữ?"



"Em đâu có nói như vậy."



"Ánh mắt em rõ ràng chính là ý này!"



"Ai, Giang tiên sinh a, nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị a." Yến Thanh Trì nói xong, tự động chọn vị trí ngồi xong.



Giang Mặc Thần cất bước đi qua, ngồi xuống cạnh y, "Những lời này gửi lại cho em, tự mình đa tình là bệnh, phải trị."



Yến Thanh Trì mắt lé liếc hắn, "Nga? Vậy anh ngồi ở đây làm gì? Nếu em là anh, lúc nói lời này, đã đổi chỗ ngồi trước."



"Vị trí này của em là chỗ xem đẹp nhất có được không? Anh chỉ là đơn thuần muốn xem phim có được không?" Giang Mặc Thần phản bác.



Yến Thanh Trì nghe vậy, gật gật đầu, đứng lên ngồi xuống gian bên cạnh, "Vậy em đem vị trí tốt nhất xem phim để lại cho anh, tự anh hảo hảo ngồi, ngàn vạn lần đừng lại đây."



Giang Mặc Thần: "........."



Yến Thanh Trì mỉm cười cười, "Hảo hảo xem phim nga ~"



Giang Mặc Thần: "........." Tiểu gây sự này rốt cuộc là từ đâu ra a! Đã sinh Giang sao còn sinh Yến, dựa vào cái gì mà mỗi một lần đều là mình bị dỗi không lời nào để nói a!



Lúc Vương Hướng Hải đi vào, liền thấy lão bản nhà mình và lão bản nương chính mình vừa mới phỏng đoán ra tách ra ngồi, hai người mỗi người bá một ghế sô pha, bất đồng chính là lão bản nương thoạt nhìn tâm tình thực hảo, lão bản một khuôn mặt lạnh.



Đây là làm sao vậy? Sẽ không phải lại cãi nhau đi? Chỉ mới một lát như vậy?



Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình thân là một trợ lý bình thường sống quả thực quá mức mệt mỏi, mỗi ngày đều phải hiểu rõ thánh ý không nói, hiện tại còn muốn phụ trách điều hòa quan hệ phu thê, đáng thương hắn một con cẩu độc thân, chính mình còn chưa thoát ế, thế nhưng phải nhọc lòng tình cảm của người khác. Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình thật sự quá không dễ dàng, quả thực có thể tham gia tuyển chọn trợ lý tốt nhất.



Kỳ Kỳ vào phòng chiếu phim nhìn thấy Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tách ra ngồi, có chút kinh ngạc, đang do dự mình phải ngồi nơi nào, liền nghe được Yến Thanh Trì kêu bé, vì thế bé lôi kéo tay Vương Hướng Hải, ý bảo hắn buông ra, sau đó chạy tới trước mặt Yến Thanh Trì.



Bé còn không có tới kịp nói chuyện, liền nghe được Giang Mặc Thần kêu bé, "Kỳ Kỳ, lại đây."



Kỳ Kỳ nhìn nhìn Giang Mặc Thần, lại nhìn về phía Yến Thanh Trì, hoang mang lên, bé nhỏ giọng hỏi hướng Yến Thanh Trì, "Ba ba, chúng ta không ngồi cùng phụ thân sao?"



Yến Thanh Trì ôm bé vào trong lòng ngực ngồi xuống, "Phụ thân phải hảo hảo xem phim đâu, chúng ta không quấy rầy hắn."



Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, "Nga nga" gật đầu, bất quá lại hỏi, "Ngồi với chúng ta thì không thể xem phim sao? Kỳ Kỳ rất ngoan, không quấy rầy phụ thân."



"Chính là hắn không muốn ngồi cùng chúng ta a." Yến Thanh Trì ra vẻ tiếc hận nói.



Kỳ Kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, càng thêm hoang mang, "Vì sao nha?"



Yến Thanh Trì ôm Kỳ Kỳ, mỉm cười nhìn về phía Giang Mặc Thần, hỏi, "Đúng vậy, vì sao a, Giang tiên sinh?"



Giang Mặc Thần cảm thấy chính mình đại khái là trước hai mươi tuổi sống quá xuôi gió xuôi nước, cho nên mới gặp Yến Thanh Trì một tiểu gây sự ông trời phái hạ phàm sửa trị hắn. Hắn có thể nói cái gì đây? Hắn còn có thể nói cái gì đây! Hắn chỉ có thể đứng lên đi qua đi, bất đắc dĩ nói: "Nói bậy gì đó, anh không muốn ngồi cùng em khi nào."



"Nga? Kia xem ra là muốn lâu rồi?"



Giang Mặc Thần bất đắc dĩ gật đầu.



Yến Thanh Trì cười nói: "Không phải em tự mình đa tình?"



"Phu nhân chê cười."



"Vậy vừa nãy là ai quấn lấy đây?"



Giang Mặc Thần cắn răng, "Giang phu nhân, thấy tốt liền dừng."



Yến Thanh Trì mới không sợ hắn, "Anh trả lời vấn đề của em trước nha."



Giang Mặc Thần vô ngữ, "Là anh."



Yến Thanh Trì cong con mắt nở nụ cười, y ôm Kỳ Kỳ ngồi qua bên cạnh, nhường cho Giang Mặc Thần một vị trí, "Ngồi đi, Giang tiên sinh."



Giang Mặc Thần trừng mắt nhìn y một cái, Yến Thanh Trì mi mắt cong cong nhìn hắn, Giang Mặc Thần bị y nhìn, không biết vì sao, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ đắc ý của hắn cũng còn có chút đáng yêu, chậm rãi nở nụ cười.



"Vui vẻ?" Hắn hỏi.



"Vui vẻ." Yến Thanh Trì thực thành thật.



Giang Mặc Thần thở dài, "Em thật đúng là......"



"Thành thật thẳng thắn?"



Giang Mặc Thần bật cười một chút, hắn nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Không thành thật sao? Không thẳng thắn sao?"



"Thành thật," Giang Mặc Thần cười nói, "Cũng thẳng thắn. Chính là hành vi tận dụng mọi thứ liền phải khen mình của em, thật sự là làm anh kinh ngạc cảm thán."



Yến Thanh Trì ôn nhu cười, chớp chớp mắt, không nói gì.



Giang Mặc Thần cười ngồi xuống bên cạnh y.



Mà cách đó không xa cảm thấy chính mình thập phần dư thừa — Vương Hướng Hải, an tĩnh giấu mình ở lối vào, làm bộ mình không tồn tại.



Đợi không lâu lắm, điện ảnh liền bắt đầu, Vương Hướng Hải đem bắp rang và Coca trong tay cho Giang Mặc Thần, liền chọn một vị trí xa nhất, nhắm mắt, ngủ, nằm ngủ giả chết.



Yến Thanh Trì một bên ăn bắp rang, một bên đút Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ xem rất nhập tâm, thường thường còn nhỏ giọng nói với y hai câu. Bất quá chờ đến phim chiếu được nửa, Kỳ Kỳ liền có chút mệt nhọc, bé từ khi xuống máy bay, liền bởi vì gặp được Yến Thanh Trì cùng Giang Mặc Thần mà hưng phấn, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Lúc này hoàn cảnh phòng chiếu phim vừa lúc, nhạc đệm phim hoạt hình lại thực thư hoãn, Kỳ Kỳ bất tri bất giác, liền dựa vào Yến Thanh Trì ngủ rồi.



Yến Thanh Trì xem bé ngủ, sợ mình đánh thức bé, liền không động nữa, an tĩnh ngồi.



Giang Mặc Thần vừa quay đầu nhìn thấy y ngồi cứng đờ, liền muốn ôm Kỳ Kỳ mình ngực mình nằm, kết quả bị Yến Thanh Trì cự tuyệt, "Đừng, vạn nhất đánh thức, liền không được."



Giang Mặc Thần thầm nói ngươi nghĩ ai ngủ cũng cảnh giác như em a, bất quá hắn không có nói, chỉ là an ủi nói: "Yên tâm, Kỳ Kỳ ngủ rất trầm, sẽ không dễ dàng thức như vậy, thức cũng sẽ ngủ tiếp rất nhanh, không có việc gì."



Hắn nói xong, đem Kỳ Kỳ ôm tới lòng ngực mình, thuận đường cởi áo khoác của mình đắp lên người Kỳ Kỳ, Yến Thanh Trì thấy Kỳ Kỳ thật sự không thức, cũng không nói cái gì.



Vốn là bồi Kỳ Kỳ tới xem phim, giờ liền biến thành hai người lớn bọn họ xem phim, Yến Thanh Trì đối với loại phim hoạt hình thiếu nhi này không có gì hứng thú, liền hỏi Giang Mặc Thần, "Anh thấy hay sao?"



"Anh đã rất nhiều năm không xem hoạt hình."



"Có đôi khi em sẽ xem, bất quá không phải thể loại này. Thể loại này, thật đúng là có chút khó xử em."



Giang Mặc Thần nhìn về phía y, hai người tương đối bất đắc dĩ cười một chút.



Nhưng mà cho dù lại không có hứng thú gì, cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở phòng chiếu phim, bằng không vạn nhất Kỳ Kỳ thức, bọn họ liền không cách nào công đạo với Kỳ Kỳ.



Vì để giết thời gian, Yến Thanh Trì lại bắt đầu ăn bắp rang, ăn ăn, còn không quên uống một ngụm Coca, nhưng thật ra có tư có vị. Giang Mặc Thần nhìn thấy y một ngụm bắp rang, một ngụm Coca, cũng duỗi tay vào hộp bắp rang bắt một phen.



Hai người liền như vậy vừa nói, vừa ăn bắp rang, một bên bình luận vai chính vai phụ phim hoạt hình, cũng không tính nhàm chán.



Vương Hướng Hải mua bắp rang là hộp to, nhưng mà hai người ăn cùng luôn rất nhanh, Giang Mặc Thần xem, tay tùy ý bắt vào hộp, hắn cảm giác sắp thấy đáy, mới vừa duỗi tay chuẩn bị mò sâu một chút, lại đụng phải tay Yến Thanh Trì.



Giang Mặc Thần có chút kinh ngạc, không tự giác quay đầu đi xem Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì thế mà rất tự nhiên, "Còn có một chút, trực tiếp ăn xong đi."



Y nói liền rút tay, tiếp tục ăn trên tay bắp rang.



Giang Mặc Thần nhìn y, liền thấy y đem hộp bắp rang đẩy đẩy về phía mình, "Cho, chỉ thừa một một chút."



Giang Mặc Thần duỗi tay lấy một chút.



Yến Thanh Trì thấy hắn không lấy hết, lại bắt một phen, y xem phim, thực tự nhiên sau khi ăn xong, lại lần nữa mò vào hộp, sau đó, liền lại đụng phải tay của Giang Mặc Thần.



Yến Thanh Trì thấy chính mình ngón tay đã đụng đáy, cân nhắc hẳn là hết rồi, cho dù còn, phỏng chừng chỉ có năm ba viên, để lại cho Giang Mặc Thần đi. Cho nên y không có dừng lại, chuẩn bị trực tiếp lấy tay ra.



Nhưng ngón tay y vừa mới rời đi đáy hộp, đã bị người cầm.



Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, liền thấy Giang Mặc Thần xem phim, một bộ dáng bộ thực nghiêm túc, phảng phất giống như người đột nhiên bắt lấy tay mình không phải hắn.



Hắn nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của Giang Mặc Thần, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ngọt, liền quay đầu nhẹ nhàng cười cười, không có vạch trần hắn.



Giang Mặc Thần thấy y xoay đầu không hề xem chính mình, mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy chính mình vừa mới nhất định là trong đầu đột nhiên có cọng gân đứt rồi, cho nên ma xui quỷ khiến mới cầm tay Yến Thanh Trì. Hắn bình phục một chút mình vừa mới bị Yến Thanh Trì phát hiện, khi y quay đầu nhìn hắn, tim đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, chỉ cảm thấy mình thật là có tật giật mình.



Hai người liền như vậy an tĩnh ngồi, đôi tay nắm nhau, Yến Thanh Trì tưởng đổi cái tư thế, kết quả mới vừa giật mình, đã bị người cầm thật chặt, y nghĩ thầm em lại không phải muốn đi, chỉ là đổi cái tư thế, anh đến mức này sao?



Chính là y bận tâm mặt mũi Giang Mặc Thần, không nói gì, chỉ là bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tâm nói học sinh tiểu học a, còn thích dắt tay, mối tình đầu a, ngây ngô như vậy.



Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, đột nhiên liền cười, tâm nói cũng không phải là mối tình đầu sao, trước khi gặp được Nguyên Minh Húc đậu tình chưa nở, sau đó lại cảm thấy mình thích Nguyên Minh Húc, cố tình giai đoạn trước Nguyên Minh Húc chỉ nghĩ treo hắn, nào cho hắn nếm thử tư vị yêu đương. Người đã làm phụ thân, thế nhưng còn không có một lần yêu đương đàng hoàng, đã không còn là học sinh tiểu học, nhưng vẫn còn chấp niệm dắt tay.



Yến Thanh Trì nghĩ vậy, chỉ phải theo hắn, cảm thấy hắn muốn làm sao liền làm như vậy đi, hắn cao hứng là được. Lúc này y thế mà hoàn toàn quên mất, mình trước khi xuyên qua cũng không có yêu đương, cũng chỉ là tay mới lên đường, tiểu học sinh thôi.



Chờ đến khi phim chiếu xong rồi, đèn phòng chiếu phim sáng lên, Yến Thanh Trì khụ một tiếng, Giang Mặc Thần rốt cuộc cũng buông lỏng tay.



Hắn vẫn là bộ dáng nghiêm túc xem phim, phảng phất người vừa mới trộm dắt tay không phải hắn.



Yến Thanh Trì không có vạch trần, chỉ là rút tay ra, hỏi hắn, "Muốn đánh thức Kỳ Kỳ sao?"



Giang Mặc Thần cũng yên lặng thu tay trở về, "Kêu đi." Hắn nói.



Vì thế Yến Thanh Trì thò lại gần, nhỏ giọng kêu, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, nên dậy."



- --------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK