Tô Lạc Lạc vội gật đầu: “Em no rồi.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi!” Nói rồi Long Dạ Tước đưa tay qua bàn, Tô Lạc Lạc chìa tay ra, bàn tay được anh dùng sức nắm chặt.
Tô Lạc Lạc nói với Thiện Oánh: “Xin lỗi nhé, tạm dừng ở đây vậy.”
Nói xong, hai người dắt tay nhau đi trên lối đi bên cạnh ra ngoài.
Thiện Oánh hơi lúng túng không biết nên xử lý thế nào, cô ta cắn môi, trong mắt thoáng qua vẻ oán hận. Tô Lạc Lạc còn khinh thường cả việc làm bạn với mình ư? Có khi nào Thiện Oánh mình đây phải ăn nói khép nép để xin một người làm bạn đâu?
Xem ra Tô Lạc Lạc này thật sự không coi mình ra gì!
“Có gì hơn người đâu! Còn không phải là ỷ vào việc được Long Dạ Tước thích à!” Thiện Oánh buồn bực uống một ly rượu, lúc này có một người đàn ông gần đó đi tới định cụng ly với cô ta thì bị cô ta lạnh lùng trừng một cái, sau đó Thiện Oánh bỏ đi.
Trong đại sảnh, hoạt động chính trong bữa tiệc tối nay chính là buổi đấu giá sắp bắt đầu. Thiện Oánh đang rất bực mình, kêu một người bạn thân ra giá giúp mình, Long Dạ Tước đã thích sợi dây chuyền kia như thế thì cô ta cũng sẽ không để anh lấy được nó dễ dàng, cô ta muốn xem người đàn ông này có thể trả bao nhiêu tiền vì Tô Lạc Lạc. Với Thiện Oánh, cho dù phía cô ta ra giá cao bao nhiêu thì sau cùng chỉ cần vào công ty từ thiện nhà cô ta ghi một con số là được, cùng lắm thì cô ta làm sổ giả thôi.
Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không để Long Dạ Tước lấy được sợi dây chuyền ngọc trai này quá dễ dàng.
Các vị khách cũng đều đã ăn tối xong, bắt đầu lục tục ra đại sảnh. Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc ngồi tại một cái bàn ở hàng đầu, Tô Lạc Lạc cúi đầu lật cuốn sổ giới thiệu, lật tới trang in hình sợi dây chuyền kia. Những viên ngọc trai này quả thật là hoàn mỹ hiếm thấy trên đời, viên nào cũng tròn trịa lấp lánh, không những thế giữa các ngọc trai còn có kim cương hồng xinh đẹp làm toát lên sự thời thượng sang trọng.
Tô Lạc Lạc thật sự rất thích sợi dây chuyền này, vì đây là vật quý mà mẹ cô đã trân trọng cất giấu.
“Vâng, buổi đấu giá sẽ được bắt đầu ngay sau đây.” MC lên sân khấu giới thiệu mười vật báu được đem ra đấu giá, món nào cũng đều đặc biệt có giá trị, và các vị khách ở đây cũng đều đến vì những vật báu này. Món mở đầu buổi đấu giá nhanh chóng được bán đi với giá cao gấp ba so với giá ban đầu.
Bà Thiện ngồi tại một bàn khác hết sức vui vẻ, vì mỗi một số tiền lấy được từ nơi này bà ấy đều dùng cho sự nghiệp làm từ thiện, công ty của bà có thể giúp được nhiều người hơn.
Ba món liên tiếp đều được bán ra với giá tiền rất cao, tiếp đó chính là vật mà bà Thiện đã đóng góp. Đó là một sợi dây chuyền ngọc trai quý giá và hi hữu, có vài người trong số các nữ khách mời ở đây để mắt tới nó, hơn nữa còn quyết định mua lại với giá cao.
Khi MC nói bắt đầu đấu giá, lần ra giá nào người ta cũng thêm từ năm mươi ngàn đến một trăm ngàn tệ, cũng có người thêm tận năm trăm ngàn tệ. Tóm lại, sợi dây chuyền trị giá một triệu nháy mắt được định giá lên đến ba triệu, nhưng con số này vẫn chưa là kết thúc, vẫn có người tiếp tục ra giá.
Long Dạ Tước đang ngồi cạnh Tô Lạc Lạc chưa mở miệng, anh đang chờ người ra giá cao nhất xuất hiện, sau đó anh sẽ đưa ra một cái giá áp đảo hoàn toàn để kết thúc, chủ yếu do sự cạnh tranh thế này cũng là một loại thú vui của các vị khách mời, anh không muốn phá hỏng.
“Năm triệu…” Một vị khách mời nữ xinh đẹp hạ quyết tâm.
“Vâng! Năm triệu lần đầu tiên.”
“Năm triệu lần thứ hai…”
“Mười triệu!” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Ôi! Bên này chúng tôi có người ra giá mười triệu! Là anh Long, có ai ra giá cao hơn không ạ?”
“Mười một triệu!” Một cô gái gần đó giơ tay.
Cô gái này chính là người mà Thiện Oánh nhờ giúp.
Long Dạ Tước nhìn thoáng qua cô gái kia, tiếp tục lên tiếng: “Năm mươi triệu!”
Cô gái vừa giơ tay kia lập tức giật mình, trong đại sảnh cũng vang lên những tiếng xì xào không ngừng.
Trời ạ! Nhà họ Long có tiền mọi người đều biết nhưng thiếu gia nhà này cũng quá xa xỉ rồi! Một sợi dây chuyền chỉ một triệu mà anh ta lại ra giá tận năm mươi triệu.
Nhất thời, cô gái này do dự không biết có nên ra giá nữa không, Thiện Oánh ở đằng xa trừng cô ấy một cái, cô ấy đành yếu ớt gọi: “Năm mươi lăm triệu!”
“Tám mươi triệu!” Giọng nói của Long Dạ Tước át luôn cả giọng cô gái kia.
Mặt cô ấy đỏ lên, ngậm miệng lại ngay, dù cho Thiện Oánh ở bên kia nháy mắt nhiều cỡ nào cũng không dám ra giá tiếp nữa vì sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
Tô Lạc Lạc cũng ngây ngẩn cả người. Người đàn ông này có cần phải ra giá cao vậy không? Cho dù anh mua cho cô nhưng ra mức giá thế này thì quá cao, cô đã bỏ luôn ý định muốn có sợi dây chuyền này rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên bà Thiện gặp trường hợp này, hiển nhiên bà ấy cũng biết người vừa giơ tay ra giá đó chính là bạn thân của con mình, mà mục đích của Thiện Oánh hoàn toàn chỉ là tăng giá một cách quá đáng.
“Tám mươi triệu lần thứ nhất, tám mươi triệu lần thứ hai, tám mươi triệu lần thứ ba…” Thế rồi MC gõ búa xuống một cái.
Bà Thiện nhìn thoáng qua Long Dạ Tước, hơi áy náy thở dài một hơi. Bà ấy định lát nữa sẽ nói chuyện riêng với anh một chút, chuyện này thật sự quá ngoài ý muốn.
Buổi đấu giá kết thúc, chỉ trong ba mươi phút mà mười món được đem ra đấu giá đều được bán đi với số tiền cao ngất ngưỡng, trong đó giá của sợi dây chuyền là cao nhất, thậm chí buổi đấu giá đã qua rồi mà các vị khách mời còn đang thảo luận về chuyện này.
Bà Thiện đi tới trước mặt Long Dạ Tước, nói với anh một cách lịch sự: “Cậu Long, tôi có thể trò chuyện với cậu một lát được không?”
Long Dạ Tước lập tức nắm tay Tô Lạc Lạc cạnh mình: “Tôi có thể dẫn cô ấy theo không?”
“Được chứ!” Hiển nhiên bà Thiện rất vui.
Hai người đi theo bà Thiện đến một căn phòng yên tĩnh, sau đó bà ấy mở lời xin lỗi: “Cậu Long, xin lỗi cậu, vừa rồi lúc đấu giá con gái tôi cố ý tăng giá nên tôi quyết định sẽ giao lại sợi dây chuyềnp này cho cậu với giá năm triệu, cậu thấy thế nào?”
Thấy mẹ mình có lòng như thế, Tô Lạc Lạc thật sự rất bội phục, nhưng Long Dạ Tước bên cạnh cô lại khẽ mỉm cười: “Bà Thiện, bà không cần tự trách đâu, tôi bằng lòng trả số tiền này, hơn nữa tôi cũng rất hứng thú với từ thiện, cũng ủng hộ sự nghiệp của nhà họ Thiện nên cứ để giá cũ đi!”
Bà Thiện lắc đầu nói: “Chuyện này… giá tiền này cao quá, vốn là sợi dây chuyền đó cũng không quý như vậy đâu.”
Long Dạ Tước híp mắt cười, nhìn cô gái bên cạnh mình: “Đây là món quà tôi tặng cho cô ấy, tôi tin rằng trong lòng cô ấy, dây chuyền này hoàn toàn xứng đáng với giá tiền đó. Cô ấy thích nó lắm.”
Giờ phút này bà Thiện mới cảm nhận được tình cảm mà Long Dạ Tước dành cho Tô Lạc Lạc, nghĩ lại càng thấy đứa con gái ngốc nghếch của mình đúng là suy nghĩ bậy bạ, quá không biết tự lượng sức mình.
Bà Thiện hơi kinh ngạc về ý nghĩa của những lời anh vừa nói, bèn nhìn về phía Tô Lạc Lạc hỏi: “Cô Tô à, cô thích dây chuyền này lắm à? Nó có ý nghĩa đặc biệt gì với cô sao?”
Lòng Tô Lạc Lạc thầm căng thẳng, đương nhiên cô không thể nói cho bà ấy biết ý nghĩa thật sự được, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích nó lắm.”