Mục lục
Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ghế sa lon bên ngoài, giọng của cô bé chơi đùa truyền vào, còn có chút âm lẩm bẩm lầu bầu của con bé.

Mà con bé lại không biết ở trong phòng bếp, lúc này ba và mẹ đang ôm nhau đấy!

Mặt Lâm Thiển Hạ đỏ hồng lên, cảm giác giống như lúc cô gặp anh lần đầu tiên, mang theo chút ngượng ngùng.

Thật sự thì cô đã trải qua nhiều  chuyện như thế, không ngờ lại một lần nữa có một đoạn tình cảm chân thật này!

Quyền Quân Lâm cúi đầu xuống, hôn lên sợi tóc của cô một lần lại một lần nữa, giống như anh hôn người phụ nữ này như thế nào đi chăng nữa vẫn không thể đủ được.

“Được rồi, được rồi mà.” Tuy Lâm Thiển Hạ rất thích được anh hôn như thế, nhưng cô có chút lo sợ con bé sẽ chạy xông vào bắt gặp cảnh này.

Quyền Quân Lâm cười nhẹ một tiếng, buông cô ra, rồi anh dịu dàng nói: “Em ra ngoài chờ đi, bữa sáng sẽ lập tức xong ngay.”

Cô đi ra ngoài  nhìn thấy con bé ngồi chơi dưới đất, thở dài một hơi, cô cảm giác có một tia vui vẻ tràn ra trong tim mình, nó làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy thả lỏng.

Có thể nó chính là cảm giác của cô thật sự đã buông xuống chuyện kia rồi, đúng là cô đã nghĩ thông suốt, Quyền Quân Lâm làm một người đàn ông tốt, cô có thể gả cho anh thì cũng là phúc phần của cô, mặc dù bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Cô có hận Sở Trạch Hiên và Lâm Mông Di thì cũng không liên quan gì đến anh.

Tay Lâm Thiển Hạ đưa qua ôm lấy con gái mình, hôn lên cái đầu nhỏ của con bé, huống chi, họ còn một đứa con gái đáng yêu như thế, làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình không có một gia đình nguyên vẹn đâu chứ?

Bữa ăn sáng được bưng ra, Lâm Thiển Hạ lập tức chạy đến giúp đỡ anh, nhưng Quyền Quân Lâm lại từ chối, đứng cùng với cô trong phòng bếp, rồi lại cùng nhau đem đồ ăn bưng lên bàn.

Lúc cô xoay người, lại đập vào mắt thấy bộ dạng mập mờ của đối phương, Lâm Thiển Hạ xấu hổ liếc đến ánh mắt có ý cười của anh.

Lúc ăn cơm xong, Quyền Quân Lâm nhìn Lâm Thiển Hạ nói: “Thiển Hạ, ba mẹ anh rất muốn gặp em, khi nào em có thời gian rảnh vậy?”

Lâm Thiển Hạ nghĩ đến Tống Cầm mẹ của anh, lòng của cô tự nhiên lại có một loại áp lực, lúc trước cô cũng có gặp bà, cô cũng biết người phụ nữ này là một người có tính cách cường thế.

Nhưng mà không muốn gặp, cũng phải gặp rồi.

“Họ có thích Nhan Nhan không? Họ có tình nguyện chấp nhận em không?” Lâm Thiển Hạ lo lắng một chút hỏi.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm lộ ra một tia an ủi: “Em đừng lo, họ rất thích Nhan Nhan, họ cũng muốn gặp em nữa, họ muốn cảm kích người đã nuôi lớn bé Nhan Nhan đấy.”

“Vậy còn mẹ của anh thì sao? Bà ấy cũng nghĩ thế à?” Giọng Lâm Thiển Hạ khẩn trương hỏi.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm nao nao: “Mẹ của anh có phải bí mật tìm em không?”

Lâm Thiển Hạ không ngờ anh suy đoán chuẩn như thế, cô thoáng khựng người lại, rồi có chút chột dạ, cô nói: “Không có … Không …”

Quyền Quân Lâm nhìn thái độ của cô như thế lập tức hiểu ra, lúc này anh cũng không làm khó cô, chắc chắn là mẹ lại nói cô  những lời không đúng rồi.

“Thái độ mẹ của anh đối với em đã có chút tiến triển rồi, tuy trước kia bà ấy có hiểu lầm em một chút, nhưng bây giờ bà ấy đã tiếp nhận em hoàn toàn rồi.”

“Thật vậy sao?” Môi Lâm Thiển Hạ mím lên cười cười, trong lòng cô cũng thả lỏng đi.

“Hai ngày nữa em có rảnh không? Họ lúc nào cũng rảnh hết đấy.”

“Buổi chiều em có thời gian rảnh.” Lâm Thiển Hạ nói, bây giờ cô cũng không có đóng phim nhiều nữa, đợi phim truyền hình hoàn thành, cô chỉ cần lồng tiếng cho phim là được rồi.

“Tốt, vậy anh nói với ba mẹ một chút, buổi tối đưa em với Nhan Nhan về nhà ăn cơm nhé.” Quyền Quân Lâm nói trong mừng rõ, rồi cười.

Lâm Thiển Hạ vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Vậy còn công ty của ba em thì sao rồi?”

“Anh quyết định sẽ đầu tư vào công ty của ba em, giúp công ty của ba em mở rộng quy mô, nhập khẩu các thiết bị tiên tiến, sau này anh sẽ đặt đơn hàng cho đồ gia công ở trong nước, chắc nhờ công ty của cha em làm việc giúp rồi.”

Lòng Lâm Thiển Hạ mừng rỡ, như vậy thì ba sẽ không còn lo lắng cho công việc của công ty nữa rồi.

“Cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ vui vẻ nói.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm lập tức nhìn sang: “Đều là người một nhà, còn khách khí như thế à?”

Lâm Thiển Hạ cắn môi mỏng của mình một chút, rồi nở nụ cười, cô cũng không nói gì thêm.

Tại tập đoàn nhà họ Sở, Sở Trạch Hiên viết xong hợp đồng ly hôn, anh ta thỏa mãn nhìn mặt trên hợp đồng, Lâm Mộng Di chỉ có thể lấy được, chỉ là những các vật phẩm tư nhân của cô ta, còn sản nghiệp nhà họ Sở của anh, cô ta cũng không thể lấy được.

“Năm đó tôi giấu nghề, không ngờ bây giờ thật sự rất hữu dụng, nếu không thì sản nghiệp nhà họ Sở ở trong tay tôi oan uổng rồi.” Sở Trạch Hiên nhìn anh vô cùng khoa trương nói một câu.

Bởi vì chính người luật sư này năm đó đưa đề nghị này cho anh.

“Tổng giám đốc Sở, gia đình anh làm ăn lớn, chuyện này anh nên chuẩn bị trước đi, vì phụ nữ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng tài sản gia tộc tuyệt đối không được chia cho người ngoài đấy.”

“Anh nói đúng rồi, phụ nữ đối với tôi chỉ là có được một cách dễ dàng, chỉ cần ly hôn rồi, tôi sẽ lại được tự do.” Bây giờ Sở Trạch Hiên vô cùng hưởng thụ  tự do sinh ra từ bản thân mình, mà Tiểu Liên cũng chỉ là công cụ bán mạng cho anh ta mà thôi.

“Tôi chúc mừng tổng giám đốc Sở, sau này có diễm phúc rồi.”

Trong đầu của Sở Trạch Hiên bây giờ lại nhớ đến bóng dáng của nhiều người phụ nữ, nhưng cuối cùng dừng lại bóng hình của Lâm Thiển Hạ, nếu nói ở thế giới này, anh hối hận nhất là chuyện gì thì chắc là chuyện năm đó anh đã giao sự trong trắng của Lâm Thiển Hạ cho Quyền Quân Lâm.

Nhưng lần này anh sẽ dùng một chút thủ đoạn để Lâm Thiển Hạ oán hận Quyền Quân Lâm, nhưng sao anh ta lại có cảm giác như Quyền Quân Lâm nhất định sẽ có kế hoạch để cho Lâm Thiển Hạ lại yêu mến anh lần nữa đây.

Bây giờ, Lâm Bằng lại dựa vào anh ta, sớm muộn gì Lâm Thiển Hạ cũng sẽ quay trở lại với anh ta mà thôi: “Đáng tiếc thật, người phụ nữ tôi thích nhất lại không thể chiếm được.” Sở Trạch Hiên hừ lạnh một tiếng

“Tổng giám đốc Sở, anh còn nhiều thời gian, thời gian còn dài mà! Anh chắc chắn có thể thực hiện được nguyện vọng của mình mà.”

Trong mắt của Sở Trạch Hiên lập tức vui vẻ lên, nghe được những lời anh ta thích nghe như thế, đúng là anh còn có thời gian dài, đợi đến khi Quyền Quân Lâm thất thế rồi, đến lúc đó, anh ta sẽ có được Lâm Thiển Hạ mà thôi.

“Đi thôi, anh đi với tôi tìm Lâm Mộng Di, rồi bắt cô ta ký tên vào đây.” Bây giờ Sở Trạch Hiên không muốn làm vợ chồng với Lâm Mộng Di dù chỉ là một ngày.

Mà giờ phút này, Lâm Mộng Di đang trốn ở trong nhà, mang theo vẻ mặt khóc lóc cầu xin, mấy ngày nay cô ta đã dày vò bản thân thành bộ dáng của người tàn tật rồi, gương mặt của cô ta chỉnh sửa, không còn được bảo dưỡng nữa cho nên nhìn thấy có chút dọa người.

Đặt biệt là cằm tiêm của cô ta, càng ngày lại càng nhọn hơn rồi.

Thiệu Thu nhìn con gái mình như thế, đành nhắm mắt lại, lòng bà đau đớn nói: “Mộng Di à, vực tinh thần dậy một chút đi, không có chuyện gì khó đâu, con vẫn còn trẻ cơ mà!”

“Mẹ, con không muốn ký tên, con không muốn rời khỏi Trạch Hiên, con muốn sống cùng với anh ấy.” Lâm Mộng Di phát hiện, thật ra cô ta có thể khoan dung để cho Tiểu Liên sống, còn nữa, thân phận phu nhân họ Sở của cô phong quanh cỡ nào, thời gian qua cô tiêu sái cỡ nào chứ.

“Nói gì cũng muộn rồi, con nhìn xem Sở Trạch Hiên đã chuẩn bị ký giấy ly hôn với con rồi kìa.”

“Con sẽ cầu xin anh ấy, con sẽ đồng ý tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ cần không ly hôn, nếu con ly hôn rồi, con không muốn để Lâm Thiển Hạ xem thường con.” Giọng Lâm Mộng Di kêu lên khàn đặc: “Mẹ có biết không? Con sợ nhất là bị cô ta xem thường mình, vì cô ta giỏi hơn con, nhưng vì cái gì cô ta đều giỏi hơn con chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK