"Mami, đó là gì vậy?"
Quế Chi liếc ra, trên bếp lửa có nướng ngô, còn thêm một ít khoai nướng.
"Khoai lang đó con".
"Khoai lang là gì? Mami, con muốn ăn".
Quế Chi lắc đầu, Huỳnh Bảo ít khi vòi vĩnh cô điều gì, nên mỗi lần thằng bê nói muốn ăn, Quế Chi không tài nào nói không. Cô đưa xe vào vệ đường, dặn Huỳnh Bảo. "Mami xuống mua cho con, con ngồi yên đây đợi mami, không được chạy lung tung. Biết chưa?”
Huỳnh Bảo đưa tay trái lên làm động tác chào cờ, Quế Chi cười khanh khách xuống xe chạy về gánh hàng rong. Khoai lang vừa nướng, mùi hương đi đâu cũng thấy nhớ. Trì Tuyết từng nói, Quế Chi thích chẳng giống ai, cô ấy lại không biết, Quế Chi thích khoai, vì chỉ khi cô muốn ăn, người ấy không quản gió mưa đi mua cho cô mà thôi.
Quế Chi ngồi xuống lựa, chẳng mấy chốc thanh toán về xe. Vừa về đến xe, Quế Chi sững người. Khoai lang vừa mua rơi trên mặt đất.
Cửa xe mở toang, trong xe không thấy Huỳnh Bảo đâu. Cô hoảng hốt chạy vào xe, không thấy bóng dáng Huỳnh Bảo đâu nữa. Quế Chi lôi điện thoại ra, mở định vị. Trên đó có một điểm màu đỏ, đang di chuyển với tốc độ rất nhanh. Quế Chi không nghĩ ngợi gì, leo lên xe đuổi theo.
Vị trí màu đỏ là của Huỳnh Bảo, cô đi một chặng dài qua những con đường quen thuộc, càng đi càng thấy đường về rất quen. Quế Chi không tài nào hiểu được, cô mới về nước không bao lâu, ai lại đi bắt cóc con cô? Tống tiền? Không phải. Trả thù riêng? Quế Chi không hề đắc tội ai, ai lại đi bắt con cô kia chứ.
Quế Chi lái xe càng lúc càng nhanh, đến một ngã rẽ thì thấy có gì không đúng. Chấm đỏ càng lúc càng chậm dần, cuối cùng dừng ở một điểm. Quế Chi lái xe vào trong, tâm tình phức tạp xoắn xuýt hơn rễ sam. Đây là biệt thự nhà Minh. Phản ứng đầu tiên của Quế Chi là, Minh điên rồi á? Tại sao bắt cóc con cô? Phản ứng thứ hai, liệu có phải Minh biết điều gì rồi, nên muốn tranh quyền nuôi dưỡng Bảo với cô?
Cho dù là suy nghĩ nào đi chăng nữa, Quế Chi vẫn không thể bình tâm. Bảo là tất cả với cô, động vào con cô xem, cô sẽ liều mạng với anh.
Có lẽ trước đây Quế Chi không dám vào biệt thự, cũng không muốn gặp Minh. Nhưng Huỳnh Bảo tiếp thêm dũng khí cho cô, cho dù đây là hang cọp cô cũng phải vào. Quế Chi lái xe đến trước cổng đi vào sâu trong biệt thự.
Cô đóng sầm cửa lại, dáo dác nhìn quanh. Chấm đỏ đã dừng lại trong một phòng ở lầu hai. Quế Chi hít sâu, theo bóng sáng nhìn vào phòng khách. Biệt thự quá yên tĩnh, Quế Chi không nghĩ gì đã đi vào, vừa vào chưa kịp giảm sốc đã thấy người nọ.
Anh ngồi trên ghế sô pha, vắt chân lên, nghiêng đầu đọc một quyển sách. Mới năm năm không gặp, cuối cùng Quế Chi cũng nhìn thấy được dấu ấn thời gian trên người anh. Trước đây, Quế Chi không thích gọi chú cô là chú, cảm thấy một bức màng sẽ làm khoảng cách giữa cô và anh thêm xa lạ. Còn bây giờ lại khác.
Minh ngồi trên ghế, vẫn yên tĩnh vẫn trầm tĩnh. Thời gian càng lúc càng tôi luyện anh thành một người không thích nói cười. Quế Chi chợt ủ ê, bỗng không muốn bước đến nữa.
Minh ngẩng đầu lên, nhìn Quế Chi không ngoài dự đoán, ngón tay hơi run lên.
Hai người nhìn nhau rất lâu, ở giữa có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều tình cảm tràn ra. Cuối cùng, chỉ có Quế Chi mở miệng.
"Anh là ai? Tại sao bắt con tôi?"
Minh nhìn chăm chăm Quế Chi, à không, là cô gái rất giống với Quế Chi này. Năm năm trước nghe tin Quế Chi qua đời, năm năm Minh sống như một cái xác không hồn. Đến khi vô tình bắt gặp cô ấy trong sân bay, từng cử chỉ nét mặt, thậm chí đứa bé trong lòng cô, đều khiến Minh kinh ngạc, trái tim họ lần nữa tìm lại nhịp đập.
Cảm giác mất rồi tìm lại được xúc động ra sao, phải trải qua một lần mới có thể cảm nhận được.
Minh dùng ba ngày điều tra, mới hay Quế Chi lừa anh, năm năm trước giả chết, năm năm sau lại quay về. Quế Chi giả chết, anh không dám đào bới bất cứ tin tức nào về cô, cuối cùng bỏ lỡ cô ngần ấy năm. Bây giờ gặp lại, cô ấy lại giả vờ không quen anh.
Minh cong môi, đứng dậy, Quế Chi nhìn Minh đi đến cạnh mình, thầm trấn an đừng hoảng, đừng sợ. Minh không bỏ lỡ một giây nào, đến cạnh cô, hít hà hương thơm từ cô. Người có thể đi, thời gian có thể trôi, nhưng hương hoa muôn đời không thay đổi. Cô còn nói, cô không phải Quế Chi?Quế Chi đã lâu không gặp anh, trong lòng có nhớ mong hay không chỉ mình cô biết. Cô bỗng muốn chạy trốn, dũng khí trước mặt anh chẳng là gì. Cô sợ anh từ bé, yêu mà sợ, sợ lại muốn có cho bằng được. Tình yêu có một loại càng khó càng tha thiết mong mỏi muốn có, Quế Chi vừa hay lại rơi vào loại này.
Minh đứng trước cô, che khuất bầu trời của cô. Trong một thoáng, cô nhìn thấy anh khẽ cười.
“Chào Arian. Em rất giống một người thân của tôi. Nên tôi dùng cách này mời em đến đây".
“..."
Quế Chi nhìn Minh, muốn đào bới ra thứ gì trên khuôn mặt nghiêm túc của anh, cuối cùng cô cũng cười với anh.
“Cách mời của anh đặc biệt nhỉ, bắt con người ta rồi nói là mời? Tôi muốn nhắc cho anh Minh đây nhớ, xã hội pháp trị, bắt cóc là phạm pháp. Anh bắt con tôi vì mục đích gì? Cái lí do giống người này nọ thời này ai còn dùng nữa? Nếu muốn theo đuổi tôi, mong anh xếp hàng từ đây đến tết, hẳn tôi sẽ cho anh một cái hẹn. Tất nhiên, nếu chồng tôi đồng ý".
Minh nhìn Quế Chi hồi lâu, “Em có chồng rồi?"
Quế Chi gật đầu. "Không có chồng không lẽ tôi tự công tự thụ sinh con?"
Minh sờ cằm, như thể đang suy nghĩ lời cô rất nghiêm túc. Đến khi ánh mắt anh thay đổi, Quế Chi thoáng thấy ác ý không nên có ở anh. Quế Chi hơi run, Minh điên cuồng sao cô cũng biết, nếu không mấy năm qua cô đã không chật vật xoay vòng công ty của ông đến vậy. Quế Chi không tự chủ nuốt nước bọt, Minh lại áp sát vào.
Cô lùi lại, anh cũng lùi theo, cuối cùng Quế Chi hết đất lùi, đụng phải sô pha. Cô không ngồi xuống, cứng rắn nhìn Minh.
"Tôi đã là phụ nữ có gia đình, mong anh tránh xa ra".
Minh nhìn Quế Chi không chớp mắt, nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình. Quế Chi nhìn mắt anh, hơi thở gần trong gang tấc, cô không thể thở được. Minh hỏi lại lần nữa.
"Em có chồng rồi?"
"..."
Quế Chi trong mắt Minh chẳng qua là một cô bé cậy mạnh, hai người ở bên nhau bao lâu, liếc mắt là thấy được suy nghĩ của đối phương. Chỉ là, bây giờ cô thật sự không đoán được Minh đang nghĩ gì. Quế Chi gật đầu.
Vậy mà câu tiếp theo của Minh, làm Quế Chi không tin nổi vào tai mình.
“Tốt lắm, tôi rất có hứng thú với em".
Chú à, kịch bản cô gái này thật thú vị, em phải là của tôi qua lâu lắm rồi. Anh còn định dùng chiêu trò này với cô? Đến bây giờ, có ngốc đến mấy Quế Chi cũng biết Minh nhận ra mình, nhưng không dám nói. Ai mà biết chú sẽ dùng hình phạt gì để xử đẹp cô... Nếu là Quế Chi, có ai lừa cô đã chết năm năm, chắc chắn cô không bao giờ tha thứ.
Minh cúi đầu, bế bổng cô lên vai. Quế Chi choáng váng, vẫy vùng.
"Bỏ tôi xuống, anh muốn đưa tôi đi đâu? Con tôi đâu. Minh! Anh bị điên rồi phải không?" Quế Chi nhìn vào hướng đi, đây là phòng ngủ. Mới gặp, đã bế cô vào phòng ngủ là tiết tấu quái quỷ gì? Quế Chi đấm mạnh trên vai anh, Minh vác cô như bao bố cũng buồn quan tâm. Vào phòng cửa đóng rầm lại, vứt Quế Chi lên giường. Cô choáng váng cả mặt mày, định bò dậy, đã thấy anh kéo rút dây nịt.
Sau tiếng lạch cạch, ngay cả quần tây cũng đã rơi xuống.
"..."
Quế Chi suýt thì chửi thề.
Cô bò dậy xuống giường, Minh đã áp người lên, giữ hai tay cô lên đỉnh đầu, trong đêm, Quế Chi nghe tiếng anh thì thầm.
“Kêu đi, có rách họng cũng không ai đến cứu em đâu”.
Đậu xanh rau má, đây là ai? Chú là ai, tôi không quen chú, chú đi ra đi... Mới mấy năm không gặp, ai đổi chú cô rồi?