Sorry vì Sone hơi nóng tí, thôi vào truyện nà
~_Tại Villa của gia tộc họ Phan, phòng làm việc của ông Minh
- SAO CƠ?? CON MUỐN HỦY HÔN? - Ông nó và Thiên, pama nó và Thiên và pama Vi đồng thanh hét vào mặt Vi
- Vâng - Vi thản nhiên đáp lại trước cái sức công phá lớn đến chết cái lỗ tai đó
- Sao con lại muốn hủy hôn? - Ông nó điềm đạm trở lại mà hỏi
- Dạ...thì...tụi con có một sự hiểu lầm không hề nhẹ - Vi vẫn vậy, vẫn thản nhiên nhưng trong lòng thì đang rất hỗn loạn
- Chỉ có hiểu lầm thôi mà con lại muốn hủy hôn sao? - Pama Vi
- Không đơn giản như mọi người nghĩ đâu ạ, nói chung là tụi con chia tay rồi - Nhẹ nhàng nhưng sức công phá vô cùng vô cùng lớn
- Chia tay sao?? - Pama nó và Thiên
- Vâng, anh ấy thậm chí cũng không còn xem con là vị hôn thê nữa, còn công khai vợ tương lai rồi thì níu kéo làm chi nữa ạ, buông tay có lẽ sẽ tốt cho cả hai - Vi nói, nét mặt bỗng chốc trở nên u buồn đến kì lạ, ẩn sâu trong đôi mắt đen kia là một nỗi buồn vô tận mà ít ai có thể nhìn thấy
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa? - Ông nó và Thiên
- Rồi ạ, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi - Vi vẫn vậy, vẫn u buồn, có lẽ cô không nên tạo cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng nữa, tốt hơn hết hãy là cô của trước kia
- Được rồi, chúng ta tôn trọng quyết định của con, ta cũng thay mặt con trai ta xin lỗi con, nó đã làm con đau khổ rồi - Mama nó và Thiên cũng rất tiếc cho hai đứa nhưng làm sao được, đã vậy rồi thì càng không nên níu kéo, càng níu sẽ càng làm cho nhau tổn thương hơn mà thôi
- Ta cũng vậy - Papa nó và Thiên
- Ừm, con gái, con cũng đừng buồn, chúng ta luôn mong con hạnh phúc, hãy làm những gì con cho là đúng - Mama Vi an ủi
- Đúng vậy, con luôn là cô công chúa nhỏ của pama, luôn là cô công chúa có nụ cười rạng rỡ chứ không phải cái nét mặt lạnh lùng, con nên làm những điều con cho là cần thiết nhưng con không được hối hận, vì dù gì nó cũng luôn là sự lựa chọn của riêng con - Papa Vi cũng buồn cho con gái
- Vậy mọi người đồng ý chứ ạ? - Vi
- Đương nhiên rồi, tất cả mọi người đều luôn theo ý con mà - Ông nó và Thiên
- Vậy được, ông cứ hẹn Thiên đi, tối nay ta bàn việc hủy hôn được chứ ạ? - Vi
- Ừm, ta sẽ hẹn nó - Ông nó và Thiên
- Vậy tối nay con sẽ làm thư từ hôn, mọi người chỉ cần giúp con kí vào thôi ạ - Vi
- Được rồi - Đồng thanh
- Vậy thôi, bye mọi người nha, con ra ngoài trước đây - Cô cố gắng gượng một nụ cười để làm mọi người yên lòng rồi bước nhanh về phía cửa phòng
Vi rời khỏi phòng làm việc của ông nội nó và Thiên rồi bước xuống phòng khách...
- Sao rồi mày? - Vừa bước chân ra phòng khách thì Vi đã bị tụi nó và tụi hắn nhào vô hỏi tới tấp
- Ông nói sao? - Hắn
- Đồng ý không? - Nhi
- Có phản đối không? - Nhật
- Ông có hỏi chuyện gì không? - Tiên
- Cô có bị gì không đấy? - Nhật
- ............blah.................blah.....................
- .........blah..........blah....................
- STOP - Vi bực mình mà hét lên
- Dạ - Cả đám đồng thanh dạ ran
- Ngoan - Vi
- Rồi, ai muốn hỏi gì thì hỏi đi - Vi
- Ông và pama có đồng ý không? - Nó
- Đồng ý, chỉ cần chờ tối nay mọi người và Thiên kí vào thư từ hôn thôi - Vi
- Mà mày định hủy hôn thật sao? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, chắc sẽ nhanh chóng hóa giải thôi - Tiên
- Ừm, tao cũng nghĩ vậy đó - Nhi
- Tụi mày làm sao hiểu được cái cảm giác bị chính người mình yêu vì một đứa con gái khác mà ra tay tát mình khi không rõ nguyên do, làm sao hiểu được cái cảm giác chính người mình yêu lại phản bộ lòng tin của mình, nói đi, làm sao hiểu được, nói đi, hả? - Vi gầm lên, trên khuôn mặt thanh tú kia là cái chất lỏng thủy tinh đang tuôn trào. Cô khóc, đúng, cô đang khóc, tất cả bao nhiêu uất ức, chịu đựng của cô đang dần tan chảy chỉ vì một tên con trai, mà tên con trai đó lại chính là người cô yêu, tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ, tại sao lại phải dằn vặt cô như vầy chứ, cô cũng là con gái mà, cô cũng biết đau là thế nào mà...
- Vi à, tao xin lỗi, đúng, làm sao tụi tao có thể hiểu được cảm giác của mày chứ - Nó ngồi xuống ôm lấy Vi dỗ dành
- Đúng đó, mày nín đi, là tụi tao không phải - Nhi cũng ngồi xuống nhẹ nhàng dỗ dành
- Mày phải cười lên chứ, làm sao lại để thành như thế này được, tao không muốn thấy Vi của tụi tao lại biến thành một con ma khóc nhè đâu - Tiên nói, giọng nói mang một chút ý trêu đùa nhưng cũng không thiếu phần an ủi, dỗ dành
- Cô phải nín đi chứ, ai lại khóc vì một thằng con trai chứ - Hắn (anh ơi, hình như anh cũng cùng loài mà)
- Đúng đó, nín đi rồi tụi tôi sẽ mua cho cô một đống đồ ăn luôn - Huy nói như dụ trẻ con vậy làm cả bọn bật cười, cả Vi cũng vậy
- Oh yeah, cô cười rồi nè - Nhật
- Anh tài ghê - Nhi
- Tôi mà, cô phải vinh hạnh khi có thằng bạn vừa đẹp trai lại tài giỏi như tôi chứ - Huy tự mãn
- Ừm, tôi phải vinh hạnh lắm khi có thằng bạn vừa xấu, vừa ngu mà lại còn tự mãn như anh đấy - Nhi đá đểu
- CÔ NÓI GÌ HẢ? - Huy hét lên
- A, lại còn bị điếc nữa chứ, khổ thân thằng bé - Nhi lắc đầu, chép miệng
- Cô... - Huy
- Hức..hihi...hức...hihi...hức...hức...hihi... - Vi vừa khóc vừa cười khi chứng kiến cái màn cãi cọ siêu trẻ con của Nhi và Huy
- Ê, lêu lêu, vừa khóc vừa cười kìa - Tiên trêu Vi làm cô nàng càng cười to hơn nữa
- Haha, đúng rồi, lêu lêu - Nó cũng hùa vô trêu
- Lêu lêu, Vi vừa khóc nhè vừa cười - Nhi
- Lêu lêu, lớn rồi mà còn khóc nhè - Nhật
- Vi như con nít ý - Huy
- Vừa khóc vừa cười...lêu lêu Vi vừa khóc vừa cười...lêu lêu - Ngay cả hắn cũng tham gia
...Kết quả của cái màn chọc Vi vừa rồi là bị cô nàng xách dép rượt vòng vòng mà trên mặt thì nước mắt nước mũi tèm lem, khung cảnh ấy ai nhìn vào chỉ có thể thốt lên:......................”Ôi chao, sao bệnh viện lại để bệnh nhân xổng chuồng thế này“......................... (=_=”)
...Thế đấy, trong cuộc sống có rất nhiều bạn bè khác nhau, nhưng không phải ai cũng là những người bạn tốt thật sự mà chính bạn cũng không thể nhận ra. Bạn tốt chính là những người hiểu rõ bạn nhất, khiến bạn cười, giúp bạn vui, bảo vệ bạn, giúp đỡ bạn, chia sẽ với bạn và...luôn luôn tin tưởng bạn. “Đã là bạn thì suốt đời là bạn, đừng như sông lúc cạn lúc đầy“...