- Cuối cùng con cũng tới? - Ông Minh quay sang nói với Thiên
(P/s: Ông Minh là ông nội của nó và Thiên nha mọi người, từ giờ gọi là Ông Minh nghen)
- Nội à, gọi con tới chi vậy? - Thiên
- Có chuyện cần nói - Ông Minh
- Chuyện quan trọng lắm sao nội, có cả pama và hai bác nữa này, cả Trâm và cả...cô ta nữa - Thiên nói, cô ta ý chỉ Vi
- Ừ, rất quan trọng - Ông Minh
- Thôi, ba vào vấn đề chính luôn đi ạ - Mama nó và Thiên
- Ừm. Thiên à, Vi muốn từ hôn, gia đình hai bên đã đồng ý rồi, Vi cũng đã kí vào rồi, bây giờ chỉ cần chúng ta kí vào thôi, ta nghĩ con cũng nên đồng ý đi - Ông Minh từ tốn nói
- Vậy sao ạ? - Thiên nói mà mặt rất chi là tỉnh, Vi thấy thái độ đó thì đau lòng lắm nhưng cô đâu biết rằng hiện tai anh đang rất hỗn loạn.
- Ừm, thấy con không có thái độ gì thì chúng ta sẽ kí vào thư từ hôn luôn - Ông Vi nói rồi định đặt bút kí vào tờ giấy được in dòng chữ to tướng “THƯ TỪ HÔN” nhưng...
- KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC, ÔNG KHÔNG ĐƯỢC KÍ, MỌI NGƯỜI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC KÍ - ...Ông Minh đang định kí vào thì Thiên chạy lại giật cây bút trên tay ông rồi gầm lên.
- Anh...anh sao vậy? Chẳng phải như thế sẽ tốt cho cả hai sao? - Vi rất bất ngờ vì hành động của Thiên
- Không, không được, em không được kí vào đó - Thiên
- Thiên, con đừng làm vậy, con phải nghĩ cho con bé nữa chứ - Papa nó và Thiên
- Không, con đã nói rồi, không được kí - Thiên
- Chẳng phải con là người bỏ rơi con bé sao? Sao giờ lại muốn vậy chứ - Mama nó và Thiên
- Không phải, là tại cô ta trước...phải rồi...là tại cô ta...haha...LÀ TẠI CÔ TA - Thiên bây giờ nhìn chả khác gì người điên, lí trí và lời nói sao lại không giống nhau chứ, anh đâu muốn nói vậy, rốt cuộc chuyện này là sao? Chính anh cũng không hiểu nỗi được hành động của mình, tại sao vậy? Sao anh phải làm vậy nhỉ? Chẳng phải Vi là người sai sao? Chẳng phải chính anh đã công bố Như là vợ tương lại sao? Còn tiếc nuối gì nữa chứ? Cần Vi sao? Vi có gì tốt chứ, chẳng phải anh đã tận mắt chứng kiến Vi đánh Như sao? Loại người như vậy cần gì để anh níu kéo chứ, rốt cuộc là tại vì ai? Vì ai mà anh thành ra thế này chứ?...Đang còn mắc trong một mớ đám suy nghĩ hỗn độn thì...
“Chát” - ...Một tiếng thanh thúy vang lên kéo anh trở về thực tại, một bàn tay đã được bay thẳng vào mặt anh, in dấu tay đỏ rần. Phải, anh bị tát và người đã rộng lượng tặng anh cái tát để kéo anh về thực tại lại chính là nó. Sao chứ? Em gái tát anh trai sao? Có lẽ nãy giờ nó im lặng cũng quá lâu rồi nhỉ, cũng phải mở miệng nói một lời chứ:
- Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì chống mắt lên mà coi đây này - Nó nói rồi tiến đến tivi, gắn một cái USB lên rồi cầm remost ấn ấn mở mở cái gì đó, màn hình tivi bỗng sáng lên, một thước phim dần dần hiển thị...Mọi người đều chú tâm nhìn vào cái màn hình tivi kia, trên màn hình rộng lớn là cảnh tụi nó và ba ả kia đang cãi nhau, rồi bỗng dưng ả Như tự lấy tay Vi tát vào mặt mình rồi ngồi thụp xuống, đúng lúc Thiên đi ra nhìn thấy nên cứ tưởng là Vi tát ả...Mọi thứ còn lại dần dần được chiếu trên cái màn hình rộng lớn kia, âm lượng và hình ảnh đủ để chứng kiến và nghe thấy sự việc đã xảy ra...Chính nó đã cố ý gắn camera sau trường, chủ yếu chỉ muốn quay lại cái cảnh đánh nhau kia để về nhà xem cho đỡ chán và không ngờ kịch bản lại trật lất, nhưng rất may lần này cái camera có công dụng đấy chứ.
“Rụp” - Màn hình tivi vụt tắt, Thiên thì đầy hối hận, các vị phụ huynh thì bất ngờ, nó thì đắc chí. Còn Vi thì sao nhỉ? Các bạn nghĩ Vi sẽ thế nào đây. Vui sướng sao? Hay là đắc chí, hay là cảm thấy căm phẫn khi chứng kiến lại cảnh đó? Nếu ai nghĩ vậy thì xin chúc mừng, các bạn đã đoán................. sai rồi, cô không vui sướng, cũng không đắc chí, cũng chả căm phẫn mà cô đang rất hoang mang. Tại sao ư? Chỉ có chính cô mới hiểu được.
- Sao rồi? Mọi người cảm thấy thế nào khi xem xong phim hay đây? - Nó
- Quá nham hiểm - Các vị phụ huynh đồng thanh, kể cả ông Minh
- Còn anh thì sao, Thiên? - Nó đưa mắt sang Thiên
- .............. - Thiên không nói gì chỉ chạy lại ôm chặt lấy Vi đang ngồi đó, ánh mắt chứa đầy hoang mang, lo sợ
- Vi à, anh xin lỗi...xin lỗi em - Thiên có vẻ đã rất hối hận, anh không muốn mất cô, chỉ vì anh mà cô đã phải chịu khổ rồi
- Không...không - Vi nói, trên gương mặt hoàn hảo kia là từng giọt nước mắt đang đua nhau chảy dài
- Tha thứ cho anh, mình bắt đầu lại nha em - Thiên vẫn ôm chặt Vi giống như anh đang sợ chỉ cần nới lỏng tay ra thôi thì cô sẽ biến mất...mãi mãi
- Không bao giờ...anh có nghĩ cho tôi không? Anh có biết tôi đã đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua không? Anh có biết tôi đã phải chịu đựng tất cả như thế nào không? Anh có biết... - Vi đang nói thì bị thiên cắt ngang
- Anh biết...anh biết, anh mong em tha lỗi cho anh - Thiên nói, có thể dễ dàng nhận ra trong mắt anh bây giờ tràn đầy sự hối hận và đau khổ
- Anh làm sao biết được chứ, anh đã bỏ rơi tôi, không tin tưởng tôi, anh nói yêu tôi mà ra tay tát tôi khi không biết rõ nguyên nhân, ừ...anh yêu tôi, anh biết tôi...LÀ NHƯ THẾ ĐÓ HẢ? - Vi nói rồi giằng người ra khỏi tay Thiên chạy vụt đi, Thiên ngồi thụp xuống, nước mắt rơi, đây có lẽ là lần đầu tiên anh khóc, khóc vì người anh yêu.