Cao Tiểu Bạch chớp mắt to, nhỏ giọng trả lời, "con mua."
"Con mua mấy cái này làm gì?" Cao Tiêu Tiêu không thể hiểu được, "Con mới bốn tuổi thôi!"
Cao Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô, "Việc này cùng với tuổi của con có liên qua gì?"
"..."
Cao Tiêu Tiêu phát hiện bản thân không thể phản bác được.
Cô biết rõ con trai mình phát triển sớm, nhưng mà.. Chỉ mới bốn tuổi, cũng không tránh khỏi quá sớm đi?
Bàn tay nhỏ của Cao Tiểu Bạch đặt lên bìa mặt tạp chí, chỉ vào người đàn ông mị hoặc chúng sinh bận áo sơ mi trắng quần tây đen nói, "thì ra ba ba con là người như vậy, mẹ, trách không được mẹ vẫn luôn không đành lòng nói cho con biết."
".. À?" Cao Tiêu Tiêu có chút phản ứng không kịp.
"Ai." Cao Tiểu Bạch di chuyển cơ thể nhỏ ngồi vào trong ngực cô, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô, có lòng an ủi, "Không có sao không có sao, ba ba đã như vậy, chúng ta không cần có ông ấy cũng tốt, dù sao ông ấy cũng chưa từng gặp qua Tiểu Bạch đáng yêu, sau này hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."
Cao Tiêu Tiêu ôm cơ thể nhổ mềm mại vào trong ngực, suy nghĩ hồi lâu, thì ra Tiểu Bạch sau lưng cô lén đi thăm dò Hàn Chân rồi, còn chứng kiến tin tức không chịu nổi như vậy..
Cô cúi đầu nhìn biểu hiện tiểu gia hỏa bình tĩnh trưởng thành sớm, thuận thế dò hỏi, "Tiểu Bạch, nếu như mẹ muốn cùng ba ba ly hôn, con có đau lòng hay không?"
Cao Tiểu Bạch đầu lắc giống như trống lúc lắc, không chút do dự, "Một chút cũng không đau lòng."
".. Vì sao?"
"Sau khi ly hôn, mẹ cũng không cần tìm đủ lý do không trở về nhà rồi, sau này có thể mỗi ngày ở nhà cùng Tiểu Bạch rồi." Cao Tiểu Bạch hiển nhiên nói.
Cao Tiêu Tiêu, "..."
Lúc ăn cơm, điện thoại Cao Tiêu Tiêu vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình, cầm lấy điện thoại đi vào phòng ngủ.
Cao Tiểu Bạch phồng lên cái miệng nhỏ nhắn vừa ăn bên cạnh vừa tự hỏi, chẳng lẽ.. Lại là ba ba xấu xa gọi điện thoại tới?
Trên thực tế, cuộc điện thoại này chính xác là Hàn Chân gọi tới, khi anh ra về phát hiện Cao Tiêu Tiêu không mang lễ phục trở về, cho nên từ công ty cố ý trở về một chuyến, ai ngờ sau khi về đến nhà lại phát hiện Cao Tiêu Tiêu không thấy đâu!
"Vợ, đang ở đâu đấy?" Giọng nói từ tính dễ nghe ở đầu bên kia hỏi.
"Tâm trạng không tốt, cho nên ở nhà Hoan Nhan ngủ." Cao Tiêu Tiêu thấp giọng nói.
Hàn Chân giống như một người chồng tốt ôn nhu săn sóc nói, "Đừng quá đau lòng, cơ thể bà nội gần đây rất khỏa, bà nhất định sẽ khỏe thôi."
Cao Tiêu Tiêu "Vâng" một tiếng, "Em biết rồi."
"Được rồi, vậy em sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai.. Cần anh qua đón em không?"
"Không cần đâu." Cao Tiêu Tiêu cự tuyệt, "Em giữa trưa sẽ quay về."
"Vậy được."
Cúp điện thoại, Cao Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu.
Chuyện ly hôn, vẫn nên đợi Hàn lão phu nhân bệnh đỡ một ít rồi nói sau, bà đối với cô tốt như vậy, thật sự không đành lòng ở thời điểm mấu chốt tổn thương tới bà..
Về phần tiệc rượu ngày mai, cô mang cái kính mắt, ít xuất hiện một chút, người nhà họ Cố mấy năm rồi chưa gặp cô, có lẽ nhận không ra?
Giữa trưa ngày thứ hai, Cao Tiêu Tiêu lấy cớ thảo luận việc ly hôn, Cao Tiểu Bạch lập tức phất phất tay giống như để cho cô đi.
Đi vào biệt thự Hương Tịch Viên, không thấy được bóng dáng Hàn Chân, chỉ thấy trên ghế sa lon để hộp đựng bộ lễ phục, bên cạnh còn có một hộp đồ trang sức.
Cao tiêu tiêu ôm hộp lễ phục lên lầu, vừa thay xong quần áo, "Cốc cốc cốc" ba tiếng gõ cửa truyền đến.
Mở cửa ra, Hàn Chân đứng ở bên ngoài, một thân trang phục màu đen, áo sơmi trắng cổ áo, cà-vạt trên cổ anh cùng màu với bộ lễ phục của cô, thu lại vẽ tà khí của ngày thường, anh hôm nay, tản ra một chút tự phụ cùng vẽ lãnh cảm, bình tĩnh như cô cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng.
"Tại sao không đeo dây chuyền?" Anh nhì chằm chằm vào cổ trắng nõn của cô, lại chậm rãi đem ánh mắt dời lên, "Còn đeo kính mắt làm cái gì?"
Cao Tiêu Tiêu chớp mắt nhìn, nói, "Em không đeo mắt kiếng không nhìn thấy, đến lúc đó ở tiệc rượu làm cho anh thêm mất mặt."
"Ài." Hàn Chân bụm lấy môi mỏng, bộ dạng cười như không, "Em là vợ của anh, ai dám chê cười em?"
Cao Tiêu Tiêu ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không biết lời này của anh, đến tột cùng bao nhiêu ý tứ?
"Đã xong rồi, vậy thì lên đường thôi." Hàn Chân cắt đứt ý nghĩ của cô, nhìn bóng lưng cao của anh không thể chạm tới, Cao Tiêu Tiêu đành phải đi theo.
Tiệc rượu ở tầng cao nhất của khách sạn Lệ Đô.
Xuống xe, trên đường đi, Cao Tiêu Tiêu như tiểu nô tỳ đi theo sau lưng Hàn Chân, thủy chung cùng anh duy trì khoảng cách một mét.
Đến hội trường, kinh ngạc chính là Hàn Chính Minh cùng Chung Du Hồng vậy mà đều tới, hai vợ chồng đang cùng mọi người nói chuyện.
Cao Tiêu Tiêu trong lòng khó chịu, Hàn lão phu nhân đang ở trong bệnh viện dưỡng thương, với tư cách con cái lại vẫn có tâm trạng ở chỗ này nâng cốc trò chuyện? Cùng lắm nổi oán trách này cô chỉ dám để trong lòng, khi đợi xung quanh không còn ai, vẫn cung kính mà nói nhỏ một câu, "Cha, mẹ."
Hàn Chính Minh như không gật đầu một cái, cầm ly rượu lên uống, không có trả lời.
Chung Du Hồng lập tức nhịn không được tới nhẹ nói, "Tiêu Tiêu, con mặc bộ lễ phục này rất đẹp, bình thường cứ mặc như vậy thật tốt nha, còn có như thế nào không đem kính mắt bỏ xuống.."
Nói xong, đưa tay hướng trên mặt cô muốn tháo kính mắt.
Cao Tiêu Tiêu nhanh tay giữ lại, "Con.. Con cận độ cao.."
Chung Du Hồng đành phải thôi.
Phía trước truyền đến một tiếng ồn ào, Cao Tiêu Tiêu liếc nhì qua, hình như là người nhà họ Cố đến.
Hàn Chính Minh nhìn thoáng qua nói, "A Chân, theo ba mẹ đi gặp mấy người trưởng bối."
Cao Tiêu Tiêu cũng nhanh mở miệng nói, "Xin lỗi, thân thể có chút không thoải mái, con muốn đi toilet."
Hàn Chính Minh không có phản ứng gì, Chung Du Hồng trên mặt cũng có chút ít mất tự nhiên, bà không dám ngỗ nghịch với chồng và con trai, thế nhưng mà nay con dâu cũng đến rồi, không cùng lúc giới thiệu, không tốt lắm.