• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Chân bất ngờ, cúi đầu nhìn sang, một đứa bé tầm bốn năm tuổi đứng ở đàng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đeo kính râm, ngón tay chỉ lên trên tường cho anh nhìn, "Siêu thị cấm hút thuốc."

Anh ho khang một tiếng, đành phải đem thuốc thu trở về.

Bây giờ trẻ nhỏ đều thông minh như vậy sao, nhỏ như vậy biết chữ rồi hả? Hàn Chân bất giác nhìn cậu mấy lần.

Cao Tiểu Bạch không nói gì thêm, tỉnh rụi tiếp tục sau kính râm quan sát anh.

Đợi Hàn Chân sau khi rời đi, Cao Tiểu Bạch tháo xuống kính râm, quay người đi vào siêu thị, "Dì, xin hỏi trạm xe buýt đi như thế nào?"

* * *

Bên kia, Cao Tiêu Tiêu thấy Hàn Chân sau khi trở về cũng không có gì bất thường, trong lòng cũng thả lỏng.

Đến tiểu khu Thường Hoan Nhan ở, Cao Tiêu Tiêu vội mở miệng nói, "Ngừng ở của là được rồi."

Hàn Chân lại trực tiếp đem xe lái đi vào, đầu đường hỏi cô, "Quẹo trái hay là quẹo phải?"

Cao Tiêu Tiêu hơi quýnh đành phải nói, "Quẹo phải, lầu số sáu một đơn nguyên."

Xe ở trước lầu đơn nguyên chậm rãi dừng lại.

Cao Tiêu Tiêu xuống xe, vừa muốn đưa tay nhận lấy valy, Hàn Chân lại kéo lấy valy hướng gác cửa mà đi, "Ở đây không có thang máy sao? Anh đưa em đi lên."

"..."

Cao Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng cao ngất như tùng của anh, ngây dại.

Xong đời, cô còn chưa cùng Hoan Nhan nói lời nào.

"Đứng ngốc ở đó làm gì? Tới mở cửa." Hàn Chân đến gác cữa, quay đầu lại nhìn Cao Tiêu Tiêu, giọng nói kia như ra lệnh cho nhân viên của mình.

Cao Tiêu Tiêu cắn răng, đi qua mở miệng, "Thật xin lỗi, Hoan Nhan còn không biết quan hệ của em và anh, cô ấy cũng không biết anh, nhưng nếu như bị cô ấy biết chúng ta kết hôn, ảnh hưởng.. Không tốt lắm, hơn nữa, em về sau còn muốn lập gia đình.."

Trời mới biết cô lấy bao nhiêu dũng cảm mới đem những lời này nói với anh?

Cao Tiêu Tiêu cúi đầu, rõ ràng cảm thấy người bên cạnh toàn thân tỏa ra sát khí, da đầu cũng sắp bị anh hung ác nhìn chọc thủng rồi..

Cuối cùng, bàn tay lớn cầm valy buông lỏng ra, Hàn Chân không nói một lời, quay người bước nhanh mà rời đi!

* * *

Nhìn chiếc Bentley màu trắng lái đi, Cao Tiêu Tiêu nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, gọi điện cho Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, mẹ bây giờ lập tức tới đón con ha ha, đại khái.."

"Không cần đâu mẹ, com đang trên xe buýt, còn hai trạm nữa là về đến nhà."

"..."

Cao Tiêu Tiêu có chút im lặng, bất quá Tiểu Bạch thông minh lại độc lập, trước kia cũng thường xuyên ngồi xe buýt, liền yên tâm dặn dò cậu vài câu, "Được rồi, trên đường nhớ coi chừng, nhớ kỹ xuông xe ở trung cư Thúy Uyển."

"Đã biết."

* * *

Ruốc cuộc Cao Tiêu Tiêu cũng về đến nhà, Cao Tiểu Bạch đang ngậm kẹo que, trong tủ lạnh cầm ra một chai nước cho cô, mở miệng câu nói đầu tiên là, "Mẹ, con cảm thấy được con lớn lên giống như ba ba."

"PHỤT." Cao Tiêu Tiêu vừa uống một ngụm nước trực tiếp phun ra.

Bàn tay nhỏ của Cao Tiểu Bạch di chuyển kẹo que, ngây thơ như cún nhìn cô, "Thật sự! Con hôm nay ở khoảng cách gần quan sát qua rồi."

Cao Tiêu Tiêu rút giấy ra lau, vừa lau vừa nghĩ, có sao?

Nói thật, tuy cô với Hàn Chân kết hôn ba năm, nhưng thật sự rất ít ở khoảng cách gần quan sát anh, chỉ biết anh lớn lên rất tuấn tú, lại có tiền, là người trong mộng của ngàn vạn phụ nữ ở Thành phố D này.

Cao Tiểu Bạch mang dép lê nhỏ trở về phòng, rất nhanh ôm một cuốn tạp chí chạy trở lại, "Đúng rồi mẹ, trên tạp chí còn nói giá trị con người của ba ba hơn trăm ngàn vạn, con ở Baidu điều tra rồi, người đàn ông như vậy chính là thổ hào trong truyền thuyết, nếu như ly hôn tài sản phân chia phải đều, nếu không muốn đi tòa án tiến hành phán quyết.."

"..."

Cao Tiêu Tiêu im lặng lấy đi tạp chí, tiện tay ném vào sọt rác.

Cô biết rõ Tiểu Bạch có chỉ số thông minh vượt trội, không tới 5 tuổi biết được không ít chữ Hán, các loại ứng dụng mạng internet càng dùng thành thạo hơn, thế nhưng không có nghĩa là cần cậu đi quan tâm chuyện người lớn.

Cao Tiêu Tiêu ngồi xổm người xuống, nhìn vào mắt to con trai nói, "Tiểu Bạch, sau này đừng có mua những.. tạp chí này, mẹ chuẩn bị cùng anh ta ly hôn rồi, sau này con không còn ba, anh ta có tiền hay không cũng không liên quan gì đến chúng ta. Đem anh ta quên đi, được không?"

Cao Tiểu Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn, một lát sau, mới có chút không cam lòng gật đầu.

Cao Tiêu Tiêu cười cười, xoa xoa tóc của cậu, đứng dậy kéo valy trở về phòng dọn dẹp.

Cao Tiểu Bạch thì đứng ở phòng khách tiếp tục suy tính: Hôm nay cùng ba ba lần đầu gặp mặt, cảm giác thái độ của ông ấy đối với trẻ em cũng không tệ lắm, không biết cho phí bồi thường có nhiều không?

* * *

"Cao tiểu thư, đây là Chủ tịch kêu tôi giao cho cô."

Chu Nhất Ngọ, quán café gần trung cư, luật sư Thẩm đem đơn ly hôn để trước mặt Cao Tiêu Tiêu.

"Phần này trong đơn cho thấy, ngoại trừ 500 vạn phí đền bù tổn thất ly hôn, còn có tài sản trên danh nghĩa của Thiếu gia cùng cô không có liên quan gì tới nhau. Đương nhiên, nếu như Cao tiểu thư cảm thấy những điều kiện này không hài lòng, tôi có thể cùng chủ tịch xin phép."

Cao Tiêu Tiêu cầm lấy đơn ly hôn đơn giản nhìn nhìn, 500 vạn phí đền bù tổn thất, đã đủ rồi, cô không tham lam.

Cô cầm lấy bút, không chút do dự ký tên xuống.

"Đơn này khi nào mới có hiệu lực?" Cô hỏi.

"..."

Luật sư Thẩm hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông gặp phải tình huống như vậy, lại không nói đây là phụ nữ.

Dừng một chút, ông chuyên môn trả lời, "Đợi thiếu gia ký tên, phần đơn sẽ chính thức có hiệu lực."

Cao Tiêu Tiêu gật đầu, "Vậy thì xin nhờ luật sư Thẩm rồi, tôi hi vọng thủ tục mau chóng xong xuôi."

Luật sư Thẩm, "..."

* * *

Tập đoàn Hàn Thái, văn phòng tổng giám đốc.

Tô Chanh đứng ở đàng kia, nhìn người đàn ông sau bàn công tác đối với một đống tư liệu thất thần.

Làm trợ lý cho Hàn Chân năm năm, đây là lần đầu tiên thấy anh thất thần.

Một lát sau, Tô Chanh nhíu mày, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở, "Hàn thiếu? Hàn thiếu!"

Hàn Chân lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Tô Chanh, "Hàn thiếu, tư liệu điều tra ngài muốn đều ở đây, xin hỏi còn có chuyện khác không?"

"Không có, cô đi ra trước đi." Hàn Chân nhếch môi mỏng, rất nhanh lại bỏ thêm một câu, "Đúng rồi, chuyện này tạm thời giữ bí mật."

Tô Chanh cười cười, "Hàn thiếu yên tâm, tôi biết rõ nên làm như thế nào."

Hàn Chân nhẹ gật đầu, đợi Tô Chanh sau khi rời đi, tầm mắt của anh lại lần nữa trở lại đống tư liệu kia.

Đúng vậy, bởi vì Cao Tiêu Tiêu hành vi khác thường, cộng thêm đột nhiên mãnh liệt muốn ly hôn, lại để cho anh đối với quan hệ giữa cô cùng Cố Hướng Bắc sinh ra hiếu kỳ.

Cho nên ngày hôm qua bị Cao Tiêu Tiêu làm tức giận, nửa đường, Anh trực tiếp giọi điện cho Tô Chanh điều tra quan hệ của hai người.

Trong tư liệu cho thấy, Cố Hướng Bắc trước khi xuất ngoại là nam thần trường học, độc thân ba năm, cho đến đại học năm 4 năm mới có bạn gái đầu tiên, nhưng tất cả mọi người lại không biết tên của cô ta, cũng chưa từng thấy qua cô ta, chỉ biết là trong điện thoại anh ta gọi cô là "Tiêu Tiêu", còn thường xuyên đi ngoại thành thăm cô.

Thế nhưng tư liệu của Cao Tiêu Tiêu lại hoàn toàn không có đoạn ghi chép này, chỉ có ba năm ở chỗ anh.. tin tức: Cao Tiêu Tiêu, nữ, quê quán thành phố D, cô nhi, tốt nghiệp trung học..

Liên hệ với tiệc rượu ngày đó Cố Hướng Bắc với Cao Tiêu Tiêu u ám, Hàn Chân cơ hồ có thể để xác định, anh ta và Cao Tiêu Tiêu có quan hệ không tầm thường, thậm chí, có thể "Tiêu Tiêu" là Cao Tiêu Tiêu! Nếu không sẽ không trùng hợp như vậy!

Thế nhưng.. Cao Tiêu Tiêu quê quán là thành phố D.

Hàn Chân cau mày, trực tiếp bấm số Úc Duật Đình, "Duật Đình, giúp tôi tra một chút ghi chép của Tiêu Tiêu ở thành phố."

* * *

Rất nhanh, Úc Duật Đình liền gọi lại, "Tôi điều tra rồi, Tiêu Tiêu tháng này không có rời thành phố D."

"..."

Hàn Chân lập tức nhăn mày.

"Này, tôi nói này người anh em, cậu bị thần kinh gì à? Làm gì vậy đột nhiên điều tra vợ của mình?" Úc Duật Đình nhịn không được ba hoa lên.

"Duật Đình, tôi hoài nghi.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK