Chương 23
Dòng nước ấm phủ quanh thân thể, Hạ An mệt mỏi vô lực dựa vào bồn tắm, đầu óc vẫn còn chút choáng váng, nàng vươn tay chống lên thành bốn tắm muốn đứng lên, nhưng hoa mắt đến không thể động đậy.
Từ khi chuyển đến khoa ngoại thì liên tục bận bịu, trạng thái hai ngày nay của nàng luôn trong tình trạng không tốt, đêm nay còn không ngừng uống rượu.
Có đôi lúc Hạ An cảm thấy mình điên rồi.
Không biết tiết chế thân thể thì sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã mất thôi
Giống như đêm nay vậy. Tỏ ra yếu đuối, nói một câu cần giúp đỡ khó khăn đến vậy sao?
Diệp Quan biết rõ Hạ An chật vật thế nào, nàng có phải xem mình là người sắt, Diệp Quan nhớ tới lúc trước mình tay trắng lập nghiệp, dù dốc sức thế nào cũng không cố chống chèo như Hạ tiểu thư bây giờ.
"Đừng động." Diệp Quan hạ lệnh xong xoay người đi lấy áo tắm từ tủ quần áo.
Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, Hạ An hai mắt mê mang, trước mặt mông lung không nhìn rõ, sau một lát mơ hồ nhìn thấy Diệp Quan đi tới gần mình ..
Sau đó trước mặt càng lúc càng mờ.
Dù cho Hạ An chưa bao giờ oán giận nhưng nàng thật sự rất mệt.
Đêm nay không phải chỉ vì uống nhiều rượu, mà còn thêm áp lực tích tụ lâu ngày đạt điểm giới hạn, nếu không phải vậy Hạ An sẽ không vùi mặt vào vai Diệp Quan từng hồi từng hồi oan ức lẩm bẩm nói "Em mệt mỏi quá."
Diệp Quan ngồi xổm ôm ngang Hạ An bế nàng lên, Diệp Quan nghĩ, đầu tiên nên choàng áo tắm qua người đối phương, che lấp những chỗ không nên nhìn trước. Nhưng hình ảnh khi cô vừa bước vào phòng tắm cứ quanh quẩn trong đầu, nghĩ ngợi một chút Diệp Quan nghiêng đầu giúp Hạ An mặc lên áo tắm
Thân thể Hạ An mềm nhũn, thuận thế dựa vào lòng Diệp Quan.
Cách một lớp áo tắm, Diệp Quan ôm lấy Hạ An.
Rất nhiều lần cô dung túng để Hạ An tựa vào lòng mình, Diệp Quan cúi đầu, chớp mùi ngửi được mùi hương thơm ngát, là mùi dầu gội xen lẫn sữa tắm, Hạ An nghiêng mặt dựa vào lòng Diệp Quan, đầu tóc có chút ngổn ngang, Diệp Quan dùng đầu ngón tay nhẹ vén tóc vươn trên mặt nàng, vẫn là khuôn mặt thanh thuần nhưng quật cường, chỉ có đôi môi trắng bệt, dưới mắt một mảnh xanh nhạt, tiều tụy gầy gò.
Diệp Quan sờ sờ khuôn mặt Hạ An, nhẹ vỗ vỗ, da dẻ nhẵn nhụi sưởi ấm lòng bàn tay cô. Diệp Quan nghĩ muốn lại gần Hạ An thêm một chút, nhẹ rút ngắn khoảng cách, tâm tư bay xa.
"Diệp Quan, cô thấy mình bình thường sao?
"Không một ai có thể hiểu được cô."
"Diệp Quan, cô có bệnh."
Rất nhiều chuyện không được nhắc đến chứ không phải quên đi.
Là một người trưởng thành lại quen với cô đơn, thậm chí còn cho rằng cả đời này sẽ như vậy. Mãi đến một ngày, phát hiện được bản thân chạm đến một tia nắng ấm...
Sẽ không nhịn được muốn đến gần ấm áp. Diệp Quan chính là như vậy.
Cô cụp mắt nhìn Hạ An đang chôn mặt vào lòng mình, bàn tay chậm rãi từng chút từng chút ôm chặt lấy nàng, tựa như muốn cướp đi hơi ấm của đối phương. Không thể nói được nguyên do tại sao cô lại lưu luyến hơi ấm này, thật ra ngay tại đêm Hạ An ở đầu đường ôm cô, cô đã lưu luyến.
Hạ An cau mày, chật vật mở mắt.
"Dậy thôi." Diệp Quan nhỏ giọng gọi nàng.
"Ừm ..." Phải vài giây sau Hạ An mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo lại lập tức phát hiện ra mình đang dựa vào lòng Diệp tổng, áo tắm trên người lỏng lỏng lẻo lẻo
Không cần nghĩ cũng biết là ai giúp nàng thay áo tắm, hai gò má Hạ An đỏ ửng nhìn chằm chằm Diệp Quan đang gần trong gang tấc.
Càng nghĩ mặt lại càng nóng, hơn nữa Diệp Quan còn đang ôm nàng...
Hai người cứ vậy nhìn nhau, Diệp Quan nhìn ra sắc mặt Hạ An hơi biến hoá.
Cô nghĩ, hoá ra em ấy sẽ thẹn thùng, lại nghĩ đến dáng vẻ tiểu hồ ly thanh thuần của Hạ An khi ở Dạ Sắc, cùng người thân mật không chút biến sắc. Bây giờ nhìn lại thì đấy chắc là vẻ ngoài, giả tạo.
Nói đến cùng thì mới chỉ là một cô gái ngoài hai mươi.
Hạ An làm bộ thản nhiên.
Diệp Quan vẫn ôm nàng, nhẹ nói: "dậy."
"Ừm." Hạ An cúi đầu nói một tiếng, vịn lấy Diệp Quan đứng lên.
Ra khỏi phòng tắm, Hạ An nói: "Chúng ta đi thôi."
Vừa mới nói xong Diệp Quan đã liếc nàng một cái, nhìn cục u trên trán nàng, nói: "Té như vậy vẫn chưa mất trí nhớ?"
Tuy Diệp tổng nói chuyện ghét bỏ những tay đỡ lấy Hạ An không chút nới lỏng, Hạ An cảm động trong lòng, nàng nâng tay sờ sờ trán của mình, đau đến hít một ngụm khí lạnh, đúng là u một cục....
Hạ An cười cười, nhận thua nói: "Ừm em sai rồi, mất trí nhớ rồi."
Lời vừa nói ra khỏi miệng làm Hạ An thất thần, bởi vì nàng cảm thấy những câu nói kiểu này nàng sẽ không nói ra.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ An tươi cùng ung dung, Diệp Quan liền không biết nên nói thêm cái gì, tối nay cũng không biết là ai ôm mình nỉ non nói mệt mỏi quá.
Dáng vẻ y hệt như khi Diệp Vãn sinh bệnh.
Nhưng bây giờ lại có thể tươi cười rồi.
Mệt mỏi quá độ sẽ làm cơ thể bị sốc, trong bụng trống rỗng lại nốc quá nhiều rượu, cứ vậy mà hết mệt ngay sao? Thật ra Hạ An biết rất rõ cơ thể của mình lúc này ra sao.
Ngồi xuống bàn ăn, sau khi uống hai ly nước mật ong thì Hạ An mới bớt choáng váng, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan ngồi đối diện. Giữa hai người quá mức yên tĩnh, Diệp Quan đúng là rất hiếm khi nói chuyện.
Hạ An nhìn nhìn áo tắm trên người: "Diệp tổng."
Diệp Quan không để ý, hớp một ngụm nhỏ nước ấm.
Hạ An lại nghĩ cô không nghe thấy, lại kêu: "Diệp tổng."
Lại một câu Diệp tổng, Diệp Quan lúc này mới đáp: "Đã nói đừng kêu Diệp tổng."
Vừa nãy ở trong phòng tắm dịu dàng như vây, bây giờ lại trở về lạnh nhạt xa cách, Diệp Quan nói trước giờ chưa gặp ai cứng đầu như Hạ tiểu thư, Hạ An lại nói trước giờ chưa từng thấy ai giả dối như Diệp tổng, rõ ràng ôn nhu tận xương tủy lại biểu hiện ra vẻ không có tình người.
Dùng một từ khái quát để hình dung thì là, muộn tao (muốn dịch thảo mai hết sức)
Không kêu Diệp tổng thì...
"Được." Hạ An nhớ tới Diệp Quan năm lần bảy lượt nói mình không chú ý diễn xuất, nàng nhướng mày, lẽ thẳng khí hùng kêu một tiếng: "Mình à~"
Nghe được tiếng gọi ái muội này, Diệp Quan sửng sốt, ánh mắt ngừng lại ở nụ cười Hạ An.
"Không phải chị nói em diễn không đủ nghiêm túc sao, kêu vậy chắc đủ nghiêm túc rồi ha." Hạ An nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quan, quỷ ma xui khiến lại kêu một tiếng: "Mình à?"
Khi hai chữ này được kêu ra có cảm giác rất vi diệu, Hạ An vốn định trêu chọc Diệp Quan thêm một chút, ai ngờ....
Diệp Quan nghe xong thản nhiên đáp: "Ừm, sao vậy?"
Nếu có người thứ ba ở đây, hẳn là nghĩ hai người thật sự ân ân ái ái.
"Em...." Đến lượt Hạ An không nói nên lời nàng đổi chủ đề, giọng điệu trở lại bình thường nói: "Em muốn mượn quần áo của chị, váy em bẩn rồi."
"Đi theo tôi."
Hạ An cao cỡ một mét sáu lăm nhưng nàng không biết Diệp Quan cao bao nhiêu, nhìn tổng thể chí ít cũng gần một mét bảy, hơn nữa Diệp Quan rất hay mang giày cao gót
Dù là khí tràng bên ngoài hay bên trong thì Diệp tổng luôn cho người ta có chút chút áp lực.
"Chúng ta về thôi". Vừa nghĩ tới tiểu gia hỏa vẫn còn đợi mình, Hạ An vội vàng thay đồ, thổi khô tóc.
Áo sơ mi và quần jean đơn giản, tuy không vừa vặn lắm nhưng vẫn có thể mặc, Hạ An cúi người xắn ống quần lên, chân nàng không dài như Diệp tổng, chỉ có thể chấp vá như vậy trước.
Diệp Quan nhìn Hạ An: "Ăn xong hẳn đi."
"Hả?" Hạ An định thần lại thì đã thấy trên bàn để sẵn một hộp đồ ăn.
"Lại té xỉu thì tôi cũng không rảnh đưa cô đến bệnh viện." Diệp Quan nói.
Hạ An yên lặng nhìn nhìn Diệp Quan sau đó tới bàn ăn, nàng dần quen thuộc với cách quan tâm người khác của Diệp Quan, Hạ An nghĩ, nếu mình thật sự té xỉu thì Diệp Quan sẽ không mặc kệ.
Mở ra hợp đồ ăn, mùi thơm nức mũi, Hạ An nhìn phần cơm chiên trước mặt: "Nhiều quá vậy?"
"Ăn xong về nhà." Diệp Quan vốn định kêu phần một người ăn nhưng nghĩ đến dáng vẻ khi ăn của Hạ An thì kêu quán ăn làm nhiều cơm một chút.
Cơm chiên còn bốc hơi nóng mùi thơm nức mũi làm Hạ An cảm thấy thực đói bụng, nàng kéo ghế, nhất thời không để ý đến tướng ăn của mình.
Diệp Quan hững hờ đánh giá người đối diện, nghĩ thầm, chỉ là một hộp cơm chiên bình thường lại có thể ăn đến trông ngon miệng như vậy, mùi hương không tệ, có chút hấp dẫn.
Hạ An cúi đầu ăn hai muỗng mới nhớ tới một chuyện, nàng ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Diệp Quan cũng đang nhìn chằm chằm mình, hỏi: "Chị muốn cùng ăn không, mùi vị không tệ lắm đâu."
Diệp Quan nghĩ, với Hạ An mà nói có khi cơm chan nước tương nàng cũng ăn như cao lương mĩ vị, cô nói; "Cô ăn đi."
Nhìn biểu hiện của Diệp tổng, Hạ An cảm giác người này đang chê mình, cũng đúng, cơm chiên bị mình ăn rồi mới kêu người ta cùng ăn, có chút không phải phép.
Hạ An yên tĩnh ăn cơm, lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh vào đêm nay, cơm chiên nóng hổi làm dạ dày rất thoải mái, Hạ An cúi đầu vừa ăn vừa cảm động cười.
Đêm nay Hạ An khóc từ tâm, cười cũng từ tâm.
Cuộc sống vốn không bất công như vậy, có đắng ắt có ngọt.
Ngọt chính là đêm nay nàng gặp Diệp Quan.
Tuy Hạ An không hiểu Diệp Quan nhưng nàng có thể kết luận, Diệp tổng nhất định là một người rất tốt.
Diệp Quan thấy Hạ An vừa ăn vừa cười, nghĩ nghĩ nói: "Tâm trạng không tốt thì không cần cười."
"Cám ơn." Hết thẩy cảm động trong lòng, Hạ An quy vào hai chữ cám ơn đơn giản, nàng mỉm cười nhìn Diệp Quan, nói: "Nhờ phúc của Diệp tổng, tâm trạng em bây giờ rất tốt."
"Mạnh miệng."
"Không lẽ chị muốn nhìn em khóc đến vậy sao?" Hạ An hỏi ngược lại, thật ra Diệp Quan nghĩ nàng miễn cưỡng vui cười không có gì đáng trách, bởi vì phần lớn người nghe đến hoàn cảnh của nàng đều sẽ sinh lòng thương cảm, nàng tiếp tục nói: "Hay chị nghĩ em nên tiếp tục khổ sở? Nói thật không cần chỉ an ủi em, em nghĩ rất thoáng, sẽ không yếu đuối như vậy."
Phần lớn thời gian Hạ An đều cười đến rộng rãi, Diệp Quan cũng nhìn ra được nàng là thực lạc quan, bằng không không thể một mình gánh vác đến bây giờ.
Cẩn thận ngẫm lại những gì đêm nay Diệp Quan đã làm cho mình, Hạ An chậm rãi thu lại nụ cười, nàng cẩn thận hỏi Diệp Quan: "Chị đang thương hại em phải không?"
Hạ An sợ nhất là bị người khác thương hại, so với thương cảm nàng có cảm giác mình cần sự thấu hiểu hơn.
Diệp Quan hiểu được lý do tại sao Hạ An lại hỏi vậy, nói: "Dựa theo hợp đồng là tôi giúp cô, cô giúp tôi, chỉ có vậy."
Nhắc đến hợp đồng làm lòng Hạ An yên tâm hơn không ít, bao gồm cả chuyện vay tiền Diệp Quan.
"Sau này em nhất định sẽ nghiêm túc."
"Hửm?"
"Làm theo hợp đồng, nghiêm túc làm vợ làm mẹ."
"Vậy là tốt nhất." Diệp Quan nhớ lại hai chữ 'mình à' Hạ An đã gọi, có ngọt có nghiêm, xác nhận đủ nghiêm túc.
~~~
Mẹ ruột có lời muốn nói:
Lá tổng trước khi kết hôn: Hạ tiểu thư, cô không cần diễn đến thân mật như vậy.
Cũng là Lá tổng nhưng là sau khi kết hôn: Hạ tiểu thư, phiền cô diễn chân thực một chút.
[Bạch bạch bạch] hành trình tự vã của Lá tổng lần thứ N+
Danh Sách Chương: