• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân lang của Nhân thật sự quá lớn, nếu như ở nơi bình thường có lẽ sẽ đem mọi người dọa chạy, mà Mạc Lâm hiện tại lại là nơi tràn ngập tranh đấu cùng tham lam, trên đường cái đại bộ phận người bị dọa chạy, lại còn có tiểu bộ phân người không có hảo ý mà nhìn chằm chằm dị chủng lang cùng oa nhi đáng yêu trên lưng nó, có số người còn muốn hung hăng hành hạ tiểu oa nhi kia.

“Nhân, người nơi này thật đáng ghét ác.” Sương Sinh cúi người xuống, ở bên tai Nhân nhỏ giọng nói. Cậu hiện tại rất hy vọng thần kinh của mình thô một chút,có thể bỏ qua những kẻ nhưng hổ rình mồi xung quanh.

Nhân cũng có chút khó khăn, trước kia nó đều là ở nơi bí ẩn mà chấp hành nhiệm vụ, chưa từng quang minh chính đại xuất hiện ở nhân loại đích thành thị, nó cảm giác mình giống cái xem xét vật, loại cảm giác này làm cho mình đích tình tự ẩn ẩn có chút táo bạo.

“Chúng ta đi tiểu phố đi.” Ánh mắt bọn người kia làm cho người ta rất không thoải mái.

“Hảo.”

“A, bọn họ theo kịp.” Một người một lang tiến vào một con hẻm nhỏ âm u, phía sau cư nhiên theo tới đại đội nhân mã, Sương Sinh rất không cao hứng, miệng đô lên.”Thật đáng ghét.”

“…” Nhân đang tự hỏi muốn đại khai sát giới hay không, nhưng mà nghĩ đến tiểu tử trên lưng kia không thích sát sinh, nhịn xuống.

Nhân vẫn luôn bị sử dụng như một món vũ khí, từ trước đến nay vẫn là được hạ lệnh phải giết người nào, liền giết người đó, làm vũ khí, không cần tình tự cùng ý nghĩ dư thừa nào, khiến nó có ý thức như nhân loại, chỉ là vì thực nghiệm cùng một ý nguyên nhân khác, cho nên hiện tại, nhân mặt đối mặt với phiền toái, nghĩ không ra nên giải quyết như thế nào.

Con lang trảo dính đầy máu tươi này kỳ thật rất đơn thuần.

Nhân một bên ra sức suy tư phải giải quyết phiền toái này như thế nào, một bên chú ý đám người mặt lộ vẻ hung quang chung quanh, thực hiển nhiên đám người kia là đồng bọn, mỗi người đều cầm súng, thậm chí đã đùng đùng khai hỏa, bắt đầu từng bước tới gần, Nhân bất động thanh sắc, vẫn đang chậm rãi bước đi thong thả.

Nhân một bên ra sức suy tư phải giải quyết phiền toái này như thế nào, một bên chú ý hành động của đám người, không đến vạn bất đắc dĩ, nó không hy vọng ở trước mặt tiểu Sinh đại khai sát giới, đám người kia gặp một người một lang cư nhiên từ đầu đến đuôi đều tỏ vẻ không có chuyện gì, không khỏi có chút chần chờ, tuy nói bên này nhiều người, nhưng phần lớn biến dị loại đều rất là lợi hại.

“Nhân, không cần sợ, có pháp bảo sư phó ở, bọn họ không thể tổn thương đến chúng ta.” Sương Sinh gập người tựa trên tấm lưng rộng của lang, cùng nó nói lặng lẽ nói, “Không phải sợ bọn họ, nếu bọn họ xông lên, cậu liền đánh thí thí bọn họ. Thật không rõ bọn họ vì cái gì phải đuổi theo chúng ta, có phải vì cậu rất khốc, bọn họ hợp ý muốn bắt cậu trở về làm sủng vật không? Giống kẻ có tiền hay nuôi cẩu cẩu?”

“Tôi cảm thấy là cậu rất đáng yêu, mà không phải vấn đề tôi rất khốc.” Chưa từng có người nói nó khốc cỡ nào, cũng sẽ không có nhân loại cảm thấy dị chủng lang vừa suất lại khốc, mà hiện giờ bị tiểu tử này không ngừng khen ngợi mình, Nhân cảm thấy trong nội tâm dâng lên một cảm giác quái dị, cảm thấy mình có thể quả thật rất tuấn tú lại thực khốc.

Có thể đây gọi là đắc chí mà nhân loại hay nói? Nếu có thể, hy vọng có thể vẫn nghe được tiểu tử kia ca ngợi như vậy.

“Nhân, chúng ta vẫn là quay về khách sạn đi.” Sương Sinh bỉu môi, bọn người xấu này đều khiến cho cậu không có hứng thú đi dạo phố, “Trở về kêu người bán hàng chuẩn bị thức ăn trực tiếp đưa lên, ăn xong tôi liền ngủ.” Nói xong liền ngáp một cái.

“Hảo.” Nhân nhớ kỹ diện mạo đám người kia, mở cánh ra nháy mắt bay về phía không trung, trong đám người bùng nổ một trận súng vang, viên đạn đụng vào pháp khí hộ thân hình thành cái lồng phòng hộ, hết thảy bắn trở về, người ầm ầm ngã xuống.

Thứ này quả nhiên rất mạnh.

Trở lại gian phòng bên trong khách sạn, gọi điện thoại đến phục vụ kêu cơm, người đưa cơm chậm rãi tiến vào, theo thân mình run rẩy cùng tốc độ rời khỏi nhanh chóng kia có thể nhìn ra được, hắn thực sợ hãi.

“Có cái gì phải sợ.” Sương Sinh một bên than thở, vừa ăn cơm, còn thường thường ngắp một con cá, chân gà linh tinh nhét vào miệng Nhân.

“Đến, há mồm, a…”

“Sinh Sinh, tôi không đói bụng.” Nhân thực bất đắc dĩ, loại cảm giác được phân phó há mồm cho ăn này rất quái dị, được đút ăn phải là tên nhóc trước mặt này mới phải. Nghĩ đến đây, Nhân cúi đầu nhìn nóng vuốt của mình, sau đó có chút thất vọng mà lắc đầu.

“Tôi thích uy cậu ăn.” Sương Sinh cắn đầu đũa, mở to đôi mắt, chịu đựng không được thế công đáng yêu vô ý thức của cậu, Nhân chần chờ một chút, cuối cùng gật gật đầu.

Ăn xong, Sinh Sinh ngồi ở trên giường, dựa lưng vào thân hình cường tráng của lang, cửa sổ mở ra, gió thổi túng lớp áo làm lộ ra cái bụng tròn đang tiêu hóa, chậm rãi, cứ thế chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên, tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng thấy được vương tử điện hạ cậu nhớ mãi không quên.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến lão đại một tay chống đầu nhìn mình, một tay ở trên mặt mình hậm rãi mềm nhẹ vuốt ve, trong mê mê mang mang, Sinh Sinh hướng về phía ngực của lão đại trong mộng nhào tới, miệng vô ý thức than thở.

“Lão đại em rất nhớ anh ác, nhưng em không có tiền, lại bị người khi dễ, cũng không thể mua khoang thuyền trò chơi vào gặp anh, a ~( ngáp). Anh không phải cũng cảm giác được tưởng niệm của em, cho nên chạy vội tới hiện thực tới tìm em? Mặc điện hạ thân ái …” Đôi mắt vốn mở to lại đột nhiên rũ xuống, trông rất mệt mỏi.

”Đúng vậy a, anh rất nhớ…Sinh Sinh, cho nên chạy tới.”

Thanh âm lão đại nghe thật hay, lời nói ra lại làm cậu thật thoải mái.

Sương Sinh nữu nữu thân mình, tỏ vẻ cậu thật cao hứng, dùng giọng mũi nói, “Kia lão đại anh không cần đi ác, chờ em thanh tỉnh, em phải ôn chuyện với anh… ZZZZZ ”

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, được ánh nắng ấm áp phơi nắng thật sự thoải mái, Sinh Sinh ở trong ổ chăn mấp máy một chút, ngáp dài, chui ra ổ chăn, ừ nga nga thoải mái mà kêu rồi duỗi người, lắc lắc đầu, xoay xoay mông vận động vận động.

Thân là người tu chân ngưng nguyên kỳ, cho dù không làm vận động rèn luyện này, thân thể cũng sẽ rất tốt, sẽ không có tật xấu gì, nhưng là Sương Sinh thích, con đường tu chân dài như vậy, giống như khổ hạnh tăng không ăn không uống quang bế quan tu luyện kia rất nhàm chán, Sương Sinh thích hành động như người thường, vẫn không đổi được, lại càng không muốn sửa.

Giống như ăn cơm uống nước ngủ, đều là chuyện tốt đẹp cỡ nào a, cậu mới không cần ăn ích cốc hoàn không có hương vị.

Giai cấp tu chân: khai quang, ngưng nguyên, linh động, nguyên đan, nguyên anh, chân linh, huyễn ảo, hợp thể, độ kiếp, đại thừa. Sinh Sinh bị vây ngưng nguyên kỳ, còn là tiểu thái điểu trong giới tu chân, cần cố gắng nhiều hơn.

Một phen vận động xong, làm người ta thần thanh khí sảng, Sinh Sinh dũi dũi thủ đá đá chân, nhảy đến trên lưng Nhân đang nằm úp sấp bên giường.

“Buổi sáng tốt lành, Nhân.”

“Buổi sáng tốt lành, Sinh Sinh.”

“Nhân hôm nay tính toán làm cái gì? Tôi hôm nay hảo hảo tu luyện một chút, thật lâu không có cố gắng, sư phó trở về nhìn đến tiến độ tu chân của tôi như vậy, sẽ đánh ta.” Đầu củng củng nhuyễn mao trên cổ lang.”

“Tôi cùng cậu.” Nhân nói, kéo dài cổ để cậu củng.

“Nhân tốt nhất.” Sương Sinh vui vẻ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK