Đinh Đinh nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Lúc này An quản gia cũng vừa có mặt tại đây sau khi An Tử Yến gọi cho ông.
Khang Thái và Thiên Kỳ cũng trong một trạng thái hồi hộp lo lắng cho Đinh Đinh…
……………
…………………
Không lâu sau đó, đèn ở phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa bật mở, một vị bác sĩ bước ra và thông báo lại rằng Đinh Đinh đã qua cơn nguy hiểm rồi. Chỉ là ngất xỉu do kiệt sức vì nhìn đói trong một thời gian quá lâu, trên người cậu nhóc tuy có nhiều vết thương nhưng chủ yếu là vết thương ngoài da nên cũng không nghiêm trọng lắm.
Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể phục hồi trở lại..
Nghe đến đây mà ai cũng thở phào nhẹ nhõm..
Tất cả đều cuối gập người cảm ơn vị bác sĩ kia rối rít, vị bác sĩ nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời gót…
…………..
………………..
Tại phòng hồi sức cấp cứu của bệnh viên Trung tâm Thượng Hải…
Lúc này An Tử Yến, An quản gia cả Khang Thái và Thiên Kỳ đều có mặt ở đây..Tất cả họ đều muốn nhìn thấy Đinh Đinh tỉnh lại..
Một lúc sau..
Đinh Đinh từ từ mở mắt ra..cậu mơ hồ nhìn thấy gương mặt của những người thân yêu nhất..từ mờ mờ ảo ảo rồi dần dần sáng rõ..
- Anh….anh hai……An quản gia….anh Khang Thái….Thiên Kỳ….- Đinh Đinh thều thào gọi tên từng người …
- Anh hai đây…anh hai ở đây..tất cả mọi người đều ở đây để chờ em tỉnh lại đó bảo bối của anh..- An Tử Yến nắm lấy bàn tay của Đinh Đinh..
Đinh Đinh khẽ đưa mắt nhìn vào bốn con người này, tất cả đều nhìn vào cậu bằng đôi mắt thân thương trìu mến xen lẫn cả sự xót xa nhưng cũng không thiếu sự hờn trách…
- Mọi..người đều ở đây sao…mọi người cho Đinh Đinh xin lỗi…là Đinh Đinh sai rồi…Đinh Đinh không nên bỏ đi…- Đinh Đinh thều thào nói, đôi mắt bắt đầu rưng rưng vì cảm thấy hối lỗi xen lẫn cảm động…
- Thôi, em không sao là tốt rồi. Em không cần xin lỗi đâu. Cứ nghỉ ngơi đi cho chóng khỏe lại, để còn đi học lại nữa..- Khang Thái nhẹ nhàng nói..
- Đúng đấy, cậu lần này là hư lắm đó Đinh Đinh, cậu để tớ ngồi một mình suốt một tuần, rồi suốt ngày toàn bị thầy cô với bạn bè trong lớp chất vấn tớ là tại vì sao cậu không đi học đó..cậu khỏe lại đi, tớ sẽ tính sổ với cậu – Thiên Kỳ tuy trong từng câu nói có vẻ hờn trách nhưng kì thực trong âm vực chính là sự vui mừng khôn xiết…
- Cậu ba…chắc là cậu đã phải chịu khổ sở nhiều lắm đúng không, xem nè, gầy đi trông thấy rõ mà..- An quản gia cũng xót xa mà nói…
Đinh Đinh nghe những lời nói đầy thân thương trìu mến này lại càng cảm thấy cảm động hơn nữa, cậu không dám nghĩ đến là mình sẽ lại có được giây phút này. Cậu đã từng nghĩ cậu sẽ bị tên bệnh hoạn Phó Dĩ Phong hành hạ cho đến chết, cả đời này cũng sẽ không được gặp lại được nữa…Không cần phải nói Đinh Đinh cảm thấy áy náy như thế nào…Cậu bỗng òa khóc…tiếng khóc hòa lẫn với tiếng thở yếu ớt…
- Thôi nào, đừng khóc…đừng khóc mà..không sao rồi..giờ không có ai có thể làm hại em được nữa, anh hai đã trừng trị tên khốn kiếp đó rồi..Chắc hắn đã làm bảo bối của anh hai sợ lắm đúng không..- An Tử Yến xót xa, ôm lấy mái đầu của Đinh Đinh áp sát vào lồng ngực của mình dịu dàng nói.
- Anh hai…đồng hồ của Đinh Đinh….chiếc đồng hồ anh hai tặng Đinh Đinh….điện thoại của Đinh Đinh…- Cậu nhóc sực nhớ ra những món đồ cậu luôn trân trọng, giọng nói lại sụt sùi…
Lúc này, như nhận thấy được An Tử Yến và Đinh Đinh cần có không gian riêng, nên ba người còn lại, ra hiệu với nhau rồi khéo léo lui ra ngoài…Họ nhẹ nhàng nhìn Đinh Đinh rồi khẽ khãng bước ra ngoài..và đóng cửa lại…
Căn phòng chỉ còn lại An Tử Yến và Đinh Đinh..
- Đồng hồ của bảo bối, anh hai đã lấy lại cho em rồi..Em yên tâm đi nha, cứ nghỉ ngơi cho tốt nha..Nhìn em thế này anh hai thực sự đau lòng lắm à – An Tử Yến nói giọng không giấu được nỗi xót xa, anh đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của đứa em trai…
- Nhưng còn điện thoại anh hai mua cho Đinh Đinh nữa..cả chiếc hộp “ Chìa khóa tương lai “ nữa..đều mất rồi…mất rồi..anh hai..- Đinh Đinh lại sực nhớ ra những thứ đã bị Phó Dĩ Phong lấy đi, cậu lại rấm rức khóc…
- Ngốc ạ…không sao, mấy cái đó đều là vật ngoài thân, mất rồi thì thôi, để sau này anh hai mua lại cho em, anh hai sẽ để dành lại cho em..đừng lo nghĩ nữa, được không hả..em phải nghỉ ngơi cho tốt, để mau chóng bình phục lại hiểu không?
- Dạ…anh hai…anh hai…có giận Đinh Đinh nhiều không…Đinh Đinh sai rồi….Đinh Đinh không nên bỏ nhà đi…Đinh Đinh không nên nghe lời người khác …
- Thôi..bây giờ chẳng phải bảo bối đã về với anh hai rồi đây sao…đừng sợ nữa …anh hai sẽ không để bảo bối một mình nữa đâu..Bảo bối cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé..Những cái khác tính sau nhé..- An Tử Yến nhẹ nhàng nói…
- Dạ…!!! Anh hai…Đinh Đinh nhớ anh hai lắm…Đinh Đinh cứ tưởng không được gặp lại anh hai nữa rồi…Anh hai…- Đinh Đinh sụt sùi nói…Rồi cậu đột nhiên ho sụ sụ, có lẽ vì do nói quá nhiều..
- Thôi thôi, bảo bối đừng nói gì nữa, bảo bối còn yếu lắm..Nghỉ ngơi đi…Anh hai sẽ ở bên cạnh bảo bối mà..Giờ bảo bối nhắm mắt lại rồi ngủ đi nha…- An Tử Yến nói rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đứa em một cái..
Đinh Đinh nghe lời anh mà khẽ nhắm mắt lại…
Anh ngồi như thế một lúc lâu, rồi như sực nhớ ra điều gì đó..Anh khẽ gỡ bàn tay của Đinh Đinh đang nắm chặt bàn tay anh, bỏ nó vào dưới chăn rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên..Anh đưa tay vuốt nhẹ mái đầu đứa em rồi đứng dậy bước ra ngoài…
Nhìn thấy An Tử Yến bước ra ngoài, Khang Thái với Thiên Kỳ nãy giờ ngồi đợi ở bên ngoài..liền vội vàng đứng dậy, tiến tới chỗ anh hỏi:
- Đinh Đinh sao rồi? đã ổn hơn chưa, có còn sợ hãi lắm không? – Khang Thái cất tiếng
- Thằng nhóc hình như vẫn còn rất sợ hãi..Tội nghiệp, chắc là bị gã chó chết đó đe dọa ghê lắm..Cũng may là hắn chưa xâm phạm được thân thể của thằng nhóc, nếu không chắc cả đời này tôi ân hận chết mất..Nó bây giờ đã ngủ rồi..
- Vậy à, vậy thì tốt rồi..Cậu nhớ bồi dưỡng cho nó mau khỏe lại nha, rồi sau đó tìm hiểu thử nguyên nhân tại sao nó lại quen biết gã đó, rồi bị hắn dụ dỗ tới đó, đấy là do bên cảnh sát yêu cầu để có thêm nhiều bằng chứng để buộc tội hắn..
- Ừ..tôi biết..Mà nhân tiện đây cũng cảm ơn cậu nhiều nha Khang Thái, nếu không có anh họ của cậu, thì không biết bao giờ tôi mới có thể tìm được bảo bối của tôi..đúng là nên cảm ơn ông trời vì đã ban cậu cho tôi đấy – An Tử Yến đầy cảm kích, vỗ nhẹ lên bờ vai của Khang Thái nói…
- Cậu đừng khách sáo như vậy mà, tôi với cậu mà còn phải để ý đến chuyện đó nữa sao, có khi tôi mới là người nên cảm ơn cậu đó..- Khang Thái ẩn ý nói …
An Tử Yến tuy cảm thấy có chút khó hiểu trong lời nói từ người bạn của mình nhưng anh cũng không để ý lắm..Anh lại hướng mắt sang chỗ Thiên Kỳ đang đứng bên cạnh Khang Thái từ lúc nãy giờ rồi mỉm cười nói:
- Anh cũng cảm ơn Thiên Kỳ nhé, cảm ơn vì luôn có mặt mỗi lúc bảo bối của anh xảy ra nhiều chuyện, có được người bạn như em, bảo bối nhà anh thực sự có phúc đó..
- Anh Tử Yến..anh đừng nói như thế, em nhận không nổi đâu. Với tư cách là bạn bè, thì trong trường hợp này nếu như là người khác mà không phải em, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy à..- Thiên Kỳ lễ phép khiêm nhường nói..
- Ừ..anh cảm ơn …
- Thôi, có lẽ tôi phải đưa Thiên Kỳ về rồi, tiện thể tôi cũng về nhà, dù sao cũng đi hơn một ngày đêm rồi, bố mẹ ở nhà cũng đang lo lắng rồi. Cậu cứ ở đây với Đinh Đinh, chắc tối chúng tôi sẽ quay lại đó..
- Trời đất, tôi quên mất, tôi lấy nhiều thời gian của hai người quá rồi. Cả Thiên Kỳ nữa, em vẫn phải đi học mà đúng không, đừng lo cho bảo bối nhà anh nữa nha..Cứ an tâm đi về, nghỉ ngơi đi, đến thăm bảo bối nhà anh sau cũng được…
- Vâng…vậy tôi đi nhé..!
- Dạ em về đây anh Tử Yến,mai trước khi đi học, em sẽ sang đây sớm thăm cậu ấy một chút rồi đi..
- Ừ…!!!
Ba người nói lời từ biệt, rồi quay bước theo hai hướng khác nhau..Đột nhiên, như sực nhớ ra chuyện gì đó, Khang Thái quay lưng lại rồi cất tiếng hỏi:
- An Tử Yến, vậy chuyện ở An Thị thì sao? Cậu có định tới An Thị không, hay là ở đây chăm sóc Đinh Đinh luôn. Ý tôi là ngày mai ấy …
- Tạm thời hôm nay, thì tôi muốn ở đây. Còn chuyện ngày mai để mai tính đi, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu nhé. – An Tử Yến đáp..
- Ừ, được rồi …!! Vậy thôi tôi đi đây..
- Ừ, cậu lái xe cẩn thận nhé…
Khang Thái và Thiên Kỳ theo hướng thẳng tiến đi ra …
An Tử Yến thì lại ngược hướng trở về căn phòng nơi Đinh Đinh đang nằm ngủ..
An quản gia lúc nãy có đến nhưng cũng đã trở về nhà để mang một vài món đồ đến bệnh viện cho Đinh Đinh …
An Tử Yến bước đến nhìn vào gương mặt của Đinh Đinh, nhìn bờ má phúng phính hốc hác đi nhiều anh thập phần cả thấy xót xa..Nhưng trong lòng nỗi giận vẫn chực chờ…
Lần này, dù muốn dù không, chờ cho đến khi bảo bối của anh khỏe lại, anh cũng phải giáo huấn cho đứa em một trận thật nặng, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể nương nhẹ được. Bởi vì nếu không như thế, thì em trai anh sẽ không nhớ, sẽ lặp lại chuyện nông nỗi này một lần nữa.. Anh không dám tưởng nếu chuyện này lại diễn ra một lần nữa…
Trước đây, An Tử Yến cứ tưởng mình sẽ không bao giờ phải giáo huấn Đinh Đinh theo cách như thế này, kì thực cho mãi đến năm 14 tuổi Đinh Đinh vẫn rất ngoan, ít khi phạm phải những lỗi lẫm đáng trách phạt, nhưng không hiểu tại sao sang năm nay cậu nhóc lại không dưới một lần trái lời anh, lại gây ra những chuyện đáng trách.. An Tử Yến cứ tưởng đã có thể hiểu và dạy dỗ đứa em một cách chu đáo nhất nhưng không, anh đã lầm..Có lẽ, vì theo thời gian, tâm lý con người cũng có nhiều thay đổi, Đinh Đinh kì thực vẫn là một cậu bé ngoan, nhưng dù sao cũng là một đứa nhóc lớn lên không có được sự dạy dỗ đầy đủ từ cha mẹ, một mình anh gánh vác cả ba vai trò không tránh khỏi sai sót…
……………
……………………..
An Tử Yến ngồi cạnh Đinh Đinh một lát rồi cũng mệt mỏi rồi thiếp dần, và ngủ gục trên người đứa em…
…………..
…………………….
Trên chiếc xe Toyota..Khang Thái đang trên đường đưa Thiên Kỳ trở về nhà…Sau một hồi im lặng, Thiên Kỳ cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc:
- Anh Khang Thái này, chuyện của Đinh Đinh bây giờ coi như đã giải quyết xong rồi.. Bây giờ có phải đã đến lúc giải quyết chuyện của anh và em không, anh bảo sau khi cứu được Đinh Đinh rồi sẽ đưa em đến một nơi đó..Hôm nay liệu đã đi được chưa hả anh– Thiên Kì cũng không hiểu tại sao cậu lại sốt sắng đến mức phải đề cập đến chuyện này …
- Hả…chuyện này….chuyện này….em để thư thư có được không, anh nghĩ là em cũng mới đi đường xa về..cũng đã mệt rồi…có gì để thêm một thời gian nữa được không…anh muốn giải quyết thêm một vài vấn đề nữa, em có thể chờ được không?- Khang Thái đột nhiên cảm thấy bối rối trước yêu cầu của Thiên Kỳ, anh không hiểu tại sao thay vì vui mừng anh lại thấy bối rối và có chút gì đó băn khoăn…
- Dạ..được rồi…em không biết đó là chuyện gì, nhưng em sẽ không giục anh đâu.. Mà thực ra, em cũng muốn chờ Đinh Đinh xuất viện cái đã … Haiza… chờ cậu ấy khỏe lại, em cũng sẽ phải mắng cho cậu ấy một trận vì cái hành động dại dột của cậu ấy.., Đinh Đinh không biết có bị anh Tử Yến mắng hay không nữa, mà nhìn thấy cậu ấy như thế em đoán chắc anh Tử Yến cũng không nỡ a…- Thiên Kỳ ngây ngốc nói….
- Hơ..anh thì lại không nghĩ vậy đâu…lần này…chắc Đinh Đinh toi rồi, chắc kiểu gì vẫn sẽ bị mềm xương đó. Anh hiểu An Tử Yến bạn anh mà, chuyện gì ra chuyện đó à..- Khang Thái nhún vai một cái nói…
- Hả…anh nói thế…là sao…? Không lẽ, anh Tử Yến sẽ phạt cậu ấy hả, không có chuyện đó đâu, trước giờ anh ấy có bao giờ đánh đòn cậu ấy đâu, anh ấy thương cậu ấy như vậy mà…- Thiên Kỳ ngạc nhiên há hốc mồm hỏi..
- Sao em nghĩ đơn giản thế hả Thiên Kỳ, thương yêu thì tất nhiên, nhưng khi cần cũng phải giáo huấn chứ, đau lòng cũng phải giáo huấn. Trách nhiệm gánh vác trên vai, một mình gánh vác cả ba vai trò thì sao tránh khỏi việc bị áp lực chứ hả em…Vậy là em không biết, đợt Đinh Đinh phải nghỉ ở nhà một tháng, là vì do bị anh hai phạt đòn do đi quán bar uống rượu hả, lần đó thực sự là thời gian thống khổ cho cả hai anh em,anh nhìn thấy mà cũng đau xót..cả hai vì quá thương yêu nhau mà lại làm tổn thương nhau… mà em không biết thật sao???
- Hơ…anh nói gì cơ…hóa ra là vì thế à…thế mà cậu ấy lại nói dối em..bảo là bị ốm gì đó thôi..thì ra là vậy…
- Chắc Đinh Đinh nó không nói với em vì nó nghĩ chuyện đó không có gì hay nên không đáng nói ra, anh thì cứ tưởng em biết rồi…Lần đó, anh đành phải biến thành An Tử Yến đó …nhưng cũng nhờ vậy mà được có được cảm giác làm anh hai…nó thật sự hạnh phúc, nhưng kèm theo đó có quá nhiều trách nhiệm…
- Hơ vậy hả..hic..không ngờ có anh hai, còn có thể bị đánh đòn à, Đinh Đinh ngoan như thế mà cũng có lúc đi uống rượu, rồi bị phạt..Nếu mà là em chắc bị thường xuyên quá…hic- Thiên Kỳ khẽ rùng mình …Không biết nếu em có anh hai, anh hai em có đánh đòn em vì em đi uống rượu không nhỉ…Bố mẹ nuôi của em thì từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đánh phạt em cả, chỉ là mắng thôi à…
- Sao em lại nói thế, không lẽ em hay phạm lỗi lắm hay sao hả Thiên Kỳ?
- Dạ…dạ…thì…nói chung em không có ngoan bằng Đinh Đinh à..cũng may là em không có anh hai…Mà anh Khang Thái này, nếu là anh thì sao…nếu em trai anh mà phạm phải những lỗi lầm đáng trách anh có giáo huấn không ạ?? Em nghĩ là không à, vì nhìn anh hiền hiền..- Thiên Kỳ cười trừ..nói
- Em thử nghĩ xem có không …Ừ..thì anh hiền thật…nhưng nếu là trường hợp cần phải giáo huấn, anh cũng sẽ không nương tay với em của anh đâu. Có huấn thì mới nên người được- Khang Thái nghiêm nghị nói…
Điều đó khiến Thiên Kỳ giật mình … Thì ra nếu có anh hai, còn có thể như vậy nữa sao. Từ nhỏ đến giờ cậu chưa hề bị đánh phạt, cậu không biết nếu như bị đánh phạt sẽ như thế nào..Nhưng theo cậu biết thì rất đau à…Thiên Kỳ đang hình dung đến ngày nếu như cậu tìm được gia đình, và cậu có anh hai…và nếu như cậu gây ra một lỗi lầm lớn nào đó..anh hai của cậu liệu có đánh đòn cậu không…có làm cậu sợ hay không …cậu không dám nghĩ nữa …
Khang Thái nhìn sang khuôn mặt đầy bối rối và trắng bệch đi củaThiên Kỳ chợt bỗng thấy xót xa..Nếu như cậu nhóc ngồi gần bên cạnh anh, là bé Tiểu Kiệt của anh thật, và nếu hai anh em anh nhận nhau..trở về sống bên nhau..thì nếu như cậu phạm lỗi, anh có đánh cậu thật hay không, liệu anh có nỡ ra tay với đứa em đã bị thất lạc nhiều năm hay không?...Chính anh cũng không dám nghĩ đến điều đó…
Điều anh cần nghĩ đến bây giờ là làm sao có thể khẳng định cậu chính là bé Tiểu Kiệt của ngày xưa…
Có lẽ sẽ như cậu nói, chờ sau khi Đinh Đinh xuất viện, anh sẽ đưa cậu đến con đường ngày xưa..chỗ anh đưa cậu đi chơi..rồi vô tình đi lạc cho đến tận bây giờ…Để xem..có thể gợi ra trong cậu những kí ức nào không.. Nếu như có..thì không còn gì phải nghi ngờ gì nữa…
Chiếc Toyota dừng lại, trước cửa nhà của Thiên Kỳ…vẫy tay chào cậu…rồi anh chậm rãi lái xe phóng đi…trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ ….
………………..
…………………………
Trời đã tối..
Tại phòng hồi sức bệnh viện trung tâm Thượng Hải..
Đinh Đinh sau một giấc ngủ dài, cậu bây giờ cũng đã tỉnh dậy..Và nhìn thấy anh hai vẫn đang ngồi bên cạnh nắm chặt bàn tay của mình…
An Tử Yến cũng đã ngủ thiếp đi nhưng anh thức giấc trước đứa em của mình, anh ngồi lặng lẽ nhìn đứa em một lúc thật lâu..
- Anh hai…anh hai ăn gì chưa, anh hai có đói bụng không? – Đinh Đinh khẽ cất tiếng hỏi…
- Bảo bối của anh thức rồi à? Hi..Còn biết quan tâm đến anh hai như vậy à, tưởng đâu không thèm lo lắng cho anh hai nữa- An Tử Yến nhẹ nhàng trách yêu em..
- Anh hai đừng nói vậy mà, Đinh Đinh lúc nào cũng thương anh hai mà..
- Thương anh hai hả..thương anh hai mà đành lòng bỏ anh hai đi như vậy đó..- An Tử Yến có chút giận hờn trong lời nói- bảo là sẽ sống tốt, mà thành ra thế này đây..
- Hm…Đinh Đinh…xin lỗi mà..Đinh Đinh ngốc nghếch à…hic hic…-Cậu nhóc thút thít
- Thôi nào, không có được khóc, bảo bối nín đi, anh biết là bảo bối thương anh. Anh cũng thương bảo bối nhiều a…- An Tử Yến nhẹ nhàng hôn lên trán của Đinh Đinh..
Đinh Đinh cũng nhẹ nhàng hôn lên bờ má anh trai một cái …
Cậu chỉ khẽ nhìn anh hai mà không nói gì cả, nhìn anh hai gầy đi nhiều, bản thân Đinh Đinh cũng thập phần xót xa, có lẽ trong một tuần cậu biến mất anh hai chắc cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cậu bỏ đi như thế đâu phải chỉ một mình cậu thống khổ, mà anh hai cũng vậy…
- “Kít,” - Có tiếng mở cửa cắt dòng suy nghĩ của Đinh Đinh- Là An quản gia, mang cháo đến cho cậu …
- Cậu ba, cậu thức rồi à..Cháo của cậu đây, cậu hai sẽ cho cậu ăn nhé. Cậu gầy đi nhiều lắm đó, khổ thân, chắc là cái tên xấu xa đó nó không cho cậu ăn uống gì đúng không…Lần sau, cậu có giận gì anh hai cậu, cậu cũng đừng làm vậy nữa nha. Cậu làm thế không khác gì lấy đi mạng sống của anh hai cậu đâu..Cậu thấy đấy, cuộc sống ngoài kia không hề đơn giản như cậu nghĩ, con người cũng phức tạp lắm, không thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ được đâu..Hiểu chưa hả cậu ba..- An quản gia đứng bên cạnh An Tử Yến, khẽ vuốt mái tóc của cậu nhủ ôn tồn nói …
- Dạ..cháu..cháu biết rồi…An quản gia…cháu sẽ không thế nữa, cảm ơn bác đã ở bên cạnh anh hai của cháu à..- Đinh Đinh rụt rè nói …
- Không cần phải cảm ơn, những gì bác nói không phải là muốn trách cậu đâu, chỉ là muốn để cậu hiểu ra vấn đề thôi. Anh hai cậu dù có nghiêm khắc với cậu một chút cũng là vì muốn tốt cho cậu…chứ hoàn toàn không phải vì cho bản thân đâu..
- Dạ…cháu hiểu rồi mà…- Đinh Đinh mếu máo…Cậu nhóc cảm thấy tủi thân lắm…
- Thôi, bây giờ bác phải về nhà đã, còn một số chuyện phải làm..cậu ở đây với anh hai cậu nhé, sáng mai bác lại vào..
- Vâng!...!
An quản gia nói rồi, khẽ chào An Tử Yến một cái rồi quay bước đi ra ngoài …
Nãy giờ, những điều An quản gia nói anh đều nghe thấy cả, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Kì thực, những lời đó là những lời anh muốn nói với Đinh Đinh, nhưng nhìn thấy đứa em trên giường vẫn còn đang bệnh thế này, anh có đôi phần không nỡ..Không ngờ, An quản gia lại thay anh làm việc này..
Suy ra cho cùng, An Tử Yến và em trai của anh có thể sống đến ngày hôm nay sau khi mẹ anh qua đời, cũng là một phần có An quản gia …
- Anh hai…Đinh Đinh đã làm anh hai phải khổ vì em rồi..em đúng là một đứa em xấu xa à..- Đinh Đinh tự trách mình …
- Thôi nào, không có sao. Biết sai là tốt rồi…Bây giờ anh hai cho bảo bối ăn cháo nha…Đói lắm rồi có đúng không?
- Dạ…!
Nói rồi, An Tử Yến nhẹ nhàng nhấc chiếc cạp lồng lên, anh cầm lấy cái chén, rút chiếc khăn giấy chỗ chiếc tủ bên cạnh giường bệnh lau đi lau lại cái chén rồi anh cầm lấy ấm nước sôi, đổ vào đó một ít nước, xoay xoay cái chén khoảng độ ba bốn vòng …rồi khẽ đổ nó xuống chiếc thau đặt dưới chân ghế..
Anh cẩn thận nâng chiếc cạp lồng rồi từ từ đổ cháo ra đầy chén..
Anh cầm chiếc muỗng khẽ gạt gạt nhẹ, rồi múc một muỗng cháo đầy, đưa lên miệng mình và thổi thổi vào đó …rồi dịu dàng nói, đưa ra trước mặt Đinh Đinh
- Nè, há miệng ra nhé, bảo bối cưng của anh hai..
Đinh Đinh ngoan ngoãn há miệng, mà đôi mắt run run vì cảm động …Anh hai của cậu đây, bố của cậu đây, mẹ của cậu đây…Bao yêu thương của cậu đều ở đây..
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên bờ mắt cậu..
Anh nhìn thấy, khẽ đưa ngón tay lên gạt đi dòng nước mắt..Rồi vẫn cứ ôn nhu, gạt nhẹ chén cháo, rồi lại dịu dàng đút cho cậu từng muỗng cháo…
……………..
- Anh hai…cháo ngon quá…Một tuần rồi, Đinh Đinh không được ăn thứ gì ngon thế này à- Cậu nhóc run run giọng nói..
- Ừ…cái gã khốn đó, hắn ta bỏ đói bảo bối của anh hai đúng không..?
- Không phải ạ..thực ra ngày đầu tiên, hắn mua mì tôm về nhưng Đinh Đinh không có ăn được, ngày hôm đó nhịn thật, hôm sau thì hắn cho Đinh Đinh ăn gói lương khô đã hết hạn à..khiến bụng của Đinh Đinh đau lắm..Mấy ngày sau đó, thì hắn có mua thức ăn ngon hơn cho Đinh Đinh nhưng mà Đinh Đinh không có thèm ăn, Đinh Đinh không ăn để cho hắn biết Đinh Đinh không bị hắn khuất phục – Cậu mếu máo kể tường tận mọi chuyện…
- Trời ơi..! Tội nghiệp bảo bối của anh hai quá..Tại sao gã khốn đó dám đối xử với cục vàng của anh hai như vậy chứ, nếu biết thế, anh hai đánh chết hắn luôn cho rồi..Mà sao bảo bối ngốc thế, sao lại tuyệt thực hả, dù có thế nào cũng ráng mà ăn vào để có sức chứ..Không sợ bị đói chết rồi làm sao mà anh cứu còn có cơ hội để cứu bảo bối được chứ - An Tử Yến xót xa ôm đứa em trai vào lòng, xót xa nói.
- Đinh Đinh..xin lỗi à…lúc đó Đinh Đinh không có nghĩ được nhiều thế …
- Ừm…thôi không có sao hết…Bắt đầu, từ hôm nay anh hai sẽ lại tẩm bổ cho bảo bối nhé, anh sẽ mua những thứ mà bảo bối thích ăn nhất, để bảo bối ăn thật nhiều thật nhiều để đôi bờ má lại phúng phính lên để anh hai véo cho sướng nhé – An Tử Yến bẹo hai bờ má của Đinh Đinh, gian manh nói …
- Hm…anh hai..lúc nào cũng thế à..toàn lợi dụng để hôn với véo má em thôi à..Anh hai nuôi em cho mập lên là để vậy thôi à..- Đinh Đinh phụng phịu..
- Ừm..chỉ vậy thôi á…”Moah”..có cách nào để cho bảo bối của anh hai bớt dễ thương không ta, ôi chao ôi sao mà cưng thế này chứ, “Moah moah” An Tử Yến chỉ chờ có thế, rồi lại nhướn cổ lên hôn vào trán Đinh Đinh mấy cái liền, anh còn siết thật chặt mái đầu của Đinh Đinh vào ngực mình…
- Ối..anh hai, đừng ôm Đinh Đinh chặt quá, Đinh Đinh thở không được à…-Cậu nhóc bị ông anh trai áp sát vào người đến nỗi thở không được, cậu khẽ kêu lên…
- Kệ..à…anh hai muốn cột chặt bảo bối vào người anh hai luôn, để bảo bối không chạy được nữa..là để phạt bảo bối, tội bỏ anh hai mà đi à..- An Tử Yến khẽ cười rồi nói, tay vẫn không buông đầu đứa em ra khỏi ngực mình…
- Hm..hm..anh hai…Đinh Đinh không thở được,không thở được- Đinh Đinh thều thào nói rồi bất chợt thả bàn tay của cậu buông lõng ra xuống giường. Đôi mắt nhắm nghiền lại
An Tử Yến thấy như vậy thì vô cùng hốt hoảng, anh đột ngột buông đứa em ra, mặt anh tái đi không còn giọt máu, tại anh..ôm chặt quá..đứa em lại đang yếu..ấy vậy mà cứ cố chấp…
- Bảo bối, bảo bối, em sao vậy, đừng làm anh hai sợ mà..- An Tử Yến khẽ lay mạnh Đinh Đinh khi thấy ánh mắt cậu nhắm nghiền..Mà không hề để ý đôi môi cậu đang mỉm cười …
- Bảo bối…bảo bối, đừng thế mà…anh hai không ôm em nữa…mở mắt ra đi mà…đừng dọa anh hai mà…bảo bối..- An Tử Yến không ngừng lay mạnh đứa em, giọng anh bắt đầu hốt hoảng gần như khóc luôn rồi..
Bất chợt, Đinh Đinh mở mắt ra…rồi cười khúc khích..
- Hi hi…Anh hai bị em lừa rồi…Là bị Đinh Đinh lừa rồi nha..- Cậu nhìn vào mặt ông anh trai lém lỉnh nói…
An Tử Yến nhìn thấy nụ cười của Đinh Đinh mà mặt anh cứ đần ra …Vừa rồi anh đúng là giống như một tên ngốc lo lắng đến nỗi thiếu điều muốn chết đi…Anh không ngờ đứa em của anh lại có thể láu lỉnh đến như vậy..
- Hay nhỉ..lại còn gạt cả anh hai nữa cơ đấy..Ghét thật đó..Hức..- An Tử Yến búng nhẹ một cái vào mũi của Đinh Đinh hơi quê độ nói…
- Hi hi..ai biểu anh hai cứ ôm em chặt quá. Thực sự là rất khó thở đó ạ…- Đinh Đinh cười lại cười lém lỉnh nói..
Niềm vui lại ngập tràn trong căn phòng nhỏ…
Sau lần này, có lẽ cả hai anh em An Tử Yến và Đinh Đinh đều sẽ rút ra được bài học cho mình. Đôi khi phải biết nhún nhường đúng lúc…để cho mọi việc không nên đi quá xa…
………………
…………………………….
Tối đến, An Tử Yến định bụng sẽ ngủ ở chỗ ghế sofa trong phòng bệnh, vì anh sợ nếu ngủ chung sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Đinh Đinh vì cậu vẫn còn rất yếu..Nhưng mà đứa em cứ mè nheo, đòi anh một mực phải ngủ cùng cậu, mặc dù anh hai cứ lần nữa từ chối, Đinh Đinh vẫn không bỏ cuộc… Sau cùng, vì để chìu đứa em mà anh phải lên giường rồi ôm lấy cậu mà ngủ..Bởi vì kì thực, An Tử Yến cũng thập phần muốn được ôm đứa em trong vòng tay để bù lại một tuần thiếu vắng….
Đinh Đinh sau một tuần sống trong sợ hãi, giờ đây cậu lại được trở về trong vòng tay đầy ấm áp yêu thương của anh hai…Cậu ngủ rất say…vì cậu biết…anh hai sẽ luôn bên cậu. Ở bên anh hai là một cảm giác bình yên và êm đềm…