• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời đã lên cao.

Vé máy bay đi vào lúc hai giờ chiều, thế nhưng trả phòng phải trước mười hai giờ, vô luận như thế nào thì bây giờ cũng là lúc phải rời giường rồi.

Vậy mà vẫn có người nằm chui rúc trong chăn không chịu đi ra.

Trì Vị Phong dùng mền trùm kín cả người, ngay cả một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cậu vốn lười biếng, nhưng bây giờ nói như vậy với cậu thật sự là hiểu lầm người tốt. Trì Vị Phong cả đêm không ngủ, rạng sáng mới nằm được một ít, sáng sớm tỉnh lại, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, nhưng bây giờ cậu không còn mặt mũi nào đối mặt với Giang Đông phụ lão, không đúng, là cậu không biết nên lấy diễn cảm gì đi đối mặt với Tả Thụy Nham, cuối cùng đành dứt khoát nằm ngay đơ trên giường.

Trì Vị Phong vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng Tả Thụy Nham rời giường, đi tới đi lui dọn đồ đạc. Trì Vị Phong cố gắng dùng mũi thở pho pho như đang ngáy.

Tả Thụy Nham hình như có nghe thấy nên dừng lại một chút, lại tiếp tục công việc của anh.

Anh ta hiện tại đang làm gì? Hiệu suất hấp âm của thảm trải trong phòng này thật tốt quá đi, cả chó nghiệp vụ cũng không nghe được tiếng chân người đi a, các người đây là đang coi thường kĩ thuật nằm úp sấp nghe tiếng vó ngựa trên mặt đất của cổ nhân sao? Trong lòng Trì Vị Phong có quỷ, đương nhiên thấp thỏm bất an, cuối cùng nhịn không được, đành phải trộm vén góc chăn thò đầu ra nhìn.

Con chuột mới ló đầu ra khổi động đã gặp một con mèo cỡ bự với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình.

Oa! Nội tâm nói nhiều quá đi, Trì Vị Phong nuốt một ngụm nước bọt, đem tiếng thét nuốt trở lại vào trong bụng. Hai tay theo bản năng túm chặt lấy góc chăn, đem kinh hách phát tiết ra.

“Tả tiên sinh…”

Đĩnh Chân Tự anh ở nơi nào nếu đụng phải phong ba đại thần không biết sẽ có biểu cảm gì!

Tả Thụy Nham thu lại cánh tay vốn định nâng chăn lên, đứng thẳng người, xem ra vừa rồi là muốn đánh thức cậu.

“Thời gian không còn nhiều.”

“…” Trì Vị Phong không biết đang có tư vị gì mà mấp máy môi.

Tả Thụy Nham anh đã quên rồi sao, anh như thế nào lại quên không còn một mảnh, cứ như thể chưa từng có việc gì xảy ra, cho dù đó không phải nụ hôn đầu tiên của lão tử đây, nhưng cũng là lần đầu tiên thân mật cùng nam nhân a, xét về mặt ý nghĩa nào đó là chuyện vô cùng trọng đại như nụ hôn đầu tiên, anh không được phép quên a!

Tâm tình của cậu cực kỳ phức tạp, trừng mắt nhìn Tả Thụy Nham, người bị nhìn trước sau vẫn như một, chỉ là yên lặng nhìn cậu.

Nếu so với bình thường, trong trò chơi ngu xuẩn dùng ánh mắt giết người này, người thua luôn luôn là Trì Vị Phong, nhưng hiện giờ trong lòng cậu oán niệm dâng trào, gắt gao trừng mắt to nhìn Tả Thụy Nham, hai mắt bắn ra dao quang kiếm binh binh bang bang.

Ngược lại, Tả Thụy Nham nhìn cậu một hồi, sau đó đem tầm mắt dời xuống.

Nhìn từ góc độ này có thể thấy được, Tả Thụy Nham đang nhìn không phải là mũi mà chính là miệng của mình. Không khí trở nên có điểm xấu hổ, Trì Vị Phong há miệng thở dốc muốn phá tan sự im lặng, nhưng một chữ cũng không phun ra nổi.

Tả Thụy Nham dường như đang thật sự nhìn môi cậu, lúc cậu hé môi, nhãn cầu anh cũng tự nhiên di động theo.

Oa anh là nhớ rõ đúng không, nhất định là chi tiết mọi chuyện từ đầu tới cuối anh đều nhớ rõ rành mạch, anh mượn rượu khinh bạc người khác, anh là tên vô tình vô sỉ, anh cố ý gây sự anh đều nhớ rõ nha, anh mau đi mua một cái cân biết thẹn là gì cho tôi ngay a!

Nhưng mà Trì Vị Phong lại không có biện pháp khởi binh vấn tội.

Đêm qua, tuy rằng nói là Tả Thụy Nham say rượu trở nên điên điên, nhưng mà nói cho cùng cũng phải kể đến khả năng kháng cự của Trì Vị Phong. Đến cuối cùng từ cưỡng hôn trở thành ôm hôn, cường X biến thành cùng X (tuy rằng còn chưa phát triển tới mức này), cậu một chút lập trường để chỉ trích đối phương đều không có.

Sau đó, cậu khiêng Tả Thụy Nham từ trong cơn mưa gió bắt được một chiếc taxi, cùng với tài xế lái xe lôi Tả Thụy Nham ngủ say đến nỗi thiên lôi đánh cũng không màng lên trên khách sạn.

Đem anh thảy lên giường, Trì Vị Phong mệt đến thở dốc, thở hồng hộc như trâu.

Tả Thụy Nham dán người lên giường, cọ qua cọ lại trên chiếc nệm mềm mại, nghiêng người tiếp tục lăn ra ngủ.

“Dậy đi! Anh còn phải đi tắm rửa thay quần áo!”

Tuy rằng phát sinh sự tình ngoài ý muốn, Trì Vị Phong vẫn rất có lương tâm không đem xác Tả Thụy Nham vứt trên đường lớn, hiện tại cũng cố gắng lay tỉnh Tả Thụy Nham.

Tả Thụy Nham lại trở mình nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Một lần nữa bắt gặp gương mặt lúc ngủ của Tả Thụy Nham thật khiến cho người ta cao hứng, nhưng mà hiện tại Trì Vị Phong không có tâm trạng để nhàn hạ thưởng thức. Ánh mắt của cậu dừng lại trên đôi môi nhạt màu của Tả Thụy Nham.

Chính là đôi môi này, vừa rồi… Cảnh tượng ban nãy hiện rõ mồn một trước mắt, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, giống như dùng Imax chiếu phim 3D Avatar vậy.

Tả tiên sinh anh nguyên lai khi uống say trở thành con ma cuồng hôn môi, tôi sẽ không chịu ngậm bồ hòn như vậy đâu!

Cậu giơ hai tay lên nhanh như hổ đói vồ mồi, nghiêng người qua

“Dựa vào cái gì tôi bị anh hôn không công như thế, tôi cũng muốn hôn lại!”

Mắt thấy sắp áp tới thân thể Tả Thụy Nham, Trì Vị Phong đột nhiên nhớ ra mình là đang làm cái chuyện điên rồ gì a.

Bị anh ta hôn hay là hôn anh ta thì có khác gì đâu a!

Trì Vị Phong vỗ vỗ hai má, trút căm phẫn bắt lấy bả vai Tả Thụy Nham, dùng sức lắc tới lắc lui

“Đứng lên, đứng lên, đứng lên, tôi không thể tắm rửa cho anh, anh tin tôi đem anh bỏ vào bồn tắm ngâm thành xác chết luôn hay không hả?”

Lắc lắc một hồi, Tả Thụy Nham vẫn không chút phản ứng. Trì Vị Phong chẳng còn biện pháp, đành vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm và khăn mặt.

“Anh không nên trách tôi nga, chính là do anh không chịu tỉnh, tôi đành phải miễn cưỡng sử dụng đôi tay tôn quý của mình thôi….”

Trong miệng cậu lầm bầm cằn nhằn, giống như đang giải thích với Tả Thụy Nham, lại giống như đang tự tiếp can đảm cho bản thân, tay run run cởi từng cúc áo sơmi của Tả Thụy Nham.

Bình thường thì loại chiếu cố người say này không có gì đáng để nói, thế nhưng người trước mắt chính là người vừa mới cùng mình hôn môi, hiện tại lại đi cởi quần áo của người ta, sự tình trở nên cực kỳ quái dị, nếu Tả Thụy Nham tỉnh lại ngay lúc này, cậu nhất định sẽ tự nhảy xuống sông Hoàng Hà tự tử để chứng minh sự trong sạch.

Trời tính không bằng người tính, Tả Thụy Nham vừa rồi còn như đang chết bỗng nhiên mở mắt ra, anh quét mắt liếc một cái đến Trì Vị Phong đang ép trên người mình cùng cánh tay đang cầm lấy cổ áo sơmi của anh.

“Tỉnh rồi thì nói một tiếng đi!” Trì Vị Phong giống như bị điện giật lập tức buông tay.

“Tỉnh.” Tả Thụy Nham nghe theo.

“Vậy đừng gây phiền toái cho tôi nữa, đi tắm rửa đi.”

Trì Vị Phong nhìn cũng không dám nhìn anh, đem chậu trở về cất, sau đó đem con người còn đang đứng sững sờ đẩy vào phòng tắm, giúp anh mở nước nóng, đem vòi hoa sen nhét vào trong tay Tả Thụy Nham, còn thuận tay giúp anh đóng cửa.

Cậu vẫn có chút lo lắng, sợ Tả Thụy Nham sẽ ngủ quên trong đó, vì thế cứ ở ngoài đi tới đi lui.

Cũng may tất cả đều thuận lợi, tiếng nước bên trong rất nhanh dừng lại, Tả Thụy Nham đi ra, thế nhưng giống như anh không nhìn thấy cậu, đi thẳng đến giường, kéo mền qua đắp kín người rồi bắt đầu lăn ra ngủ.

Nói như thế nào đây…. Uống rượu say mà vẫn còn trật tự cũng khiến người khác sinh khí. Quan trọng nhất là anh còn biết ngủ, vậy sao còn ở giữa đường loạn hôn hả?!

Chỉ chốc lát sau tiếng hô hấp vững vàng củaTả Thụy Nham truyền đến, Trì Vị Phong mới nhớ mình cũng phải đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong, mặc dù cậu mệt muốn chết nhưng lại không thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, ở trên giường trằn trọc đến khi trời sáng, còn bất chợt quay đầu xem Tả Thụy Nham đang ngủ thực ngọt ngào, trong lòng buồn bực vô cùng.

Mãi cho đến khi bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng xe cộ, cậu vì mệt đến cực hạn mới ngủ được, lúc tỉnh lại thì chợt nghe thấy tiếng động từ phía bên Tả Thụy Nham.

Nếu Tả Thụy Nham còn nhớ rõ, vậy chuyện mình cởi quần áo anh ta, anh ta tám phần cũng còn nhớ rõ.

Không, anh vẫn là quên đi, quên không còn một mảnh nào là tốt nhất, ngay cả họ tên tôi là gì anh cũng quên đi nha! Nội tâm Trì Vị Phong phi thường mâu thuẫn, nhưng cậu cũng không muốn tính toán chuyện này nữa, chỉ hận không thể đem tất cả chuyện vừa rồi coi như sổ sách đem đi đốt sạch không còn chứng cứ.

Đối với tâm rư rối rắm này của cậu, người vốn không có khả năng đọc suy nghĩ như Tả Thụy Nham cơ bản không tài nào biết được.

Anh chẳng qua là đang nhìn mặt đất, sau đó lại sờ sờ đầu Trì Vị Phong, “Rời giường.”

“Được rồi được rồi.”

Dù sao cũng đã như vậy, cùng lắm đập chút đồ để hả giận! Giặt đến thì đánh, nước đến thì đắp đê, luôn có biện pháp, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Trì Vị Phong chỉ có thể khóc không ra nước mắt, tự an ủi mình như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK