Đang đi vệ sinh, một quyển tạp chí tiện tay vớ được đã nói như vậy.
Trước mắt không nên quản tại sao trong đây lại có loại sách này, chỉ là để giải trí thôi a, thông tin cũng chẳng có gì là chính xác, cũng như mấy quảng cáo vặt vãnh hay phát ngoài đường vậy.
Nhưng mà, hiểu biết là phải hiểu biết cái gì đây?
Sinh nhật a, nhóm máu a, chòm sao a, Trì Vị Phong cảm thấy chẳng qua chỉ là thông tin cá nhân thôi, đến phòng thông tin hoặc bộ phận nhân sự là có ngay mà.
Kết luận là, nếu phải tìm hiểu, thì chính là tâm tư của Tả tiên sinh!
Thế nhưng tâm tư của Tả tiên sinh chính là kim trong đại dương…
Trì Vị Phong ngồi chống cằm trên đầu gối, bày ra tư thế người trầm tư Rodin —— bất quá chỉ là đang đi đại tiện mà thôi.
Đang vào đúng thời điểm tập trung suy nghĩ, Trì mẫu thân lại tới gõ cửa như nổi trống
“Tiểu Phong còn không mau lên đi, ở bên trong đó lâu như vậy là mụn táo bón vẫn chưa rơi vào a?”
A mẹ của con trung tiện (đánh rắm >_<) thực khỏe mạnh, không cần nguyền rủa con đâu. Còn có, con không mặc hắc y phục rơi vào bồn cầu tự hoại cũng không đấu nổi Ma Vương đâu. Khó lắm mới vận dụng chút trí não đã bỏ phế lâu năm để lo lắng một chút vấn đề, không ngờ lại bị người mẹ không mỹ cảm cắt ngang, Trì Vị Phong chép miệng nhấc quần đi ra ngoài. ………… Tới thời điểm ngồi trong quán ăn sáng, Trì Vị Phong vẫn tiếp tục suy nghĩ. Hay tay chống cằm, mắt thâm trầm nhìn về phương xa. Sau đó từ phía xa xa kia xuất hiện một chắm đen nhỏ, chậm rãi, chậm rãi phóng đại dần. Chính là hắc y Đại Ma Vương đang từng bước vững vàng đi tới. Được rồi, nếu không thể nghĩ ra được cách giải quyết, không bằng hảo hảo quan sát đi, hơn nữa, không phải thay đổi thái độ mới là bước đầu tiên chân chính sao? Trì Vị Phong hướng Tả Thụy Nham quơ quơ tay, “Tả tiên sinh, bên này.” “Uh.” Tả Thụy Nham chỉ đáp một tiếng, tỏ vẻ đã thấy được. “Tả tiên sinh, anh ăn cái gì? Tôi đi gọi món.” Tuy rằng nguyện vọng chủ quan của Trì Vị Phong là muốn biểu đạt chút quan tâm bình thường giữa bạn bè với nhau, nhưng mà thái độ ân cần như vậy không phải là nịnh nọt quá sao? Tóm lại trong mắt những người đang đọc đây, Trì Vị Phong quả thật như một chú chó nhỏ. Vì thế, không biết Tả Thụy Nham có phải vì sự nhiệt tình quá mức hiện tại của Trì Vị Phong mà bị dọa sợ không, ánh mắt anh phi thường nhanh chóng quét qua gương mặt người kia, dường như đang muốn xác nhận người trước mắt nguyên lai có phải là Trì Vị Phong thật hay không, một lát sau anh bình thường trở lại, lắc lắc đầu nói, “Không cần.” “Được rồi.” Trì Vị Phong cũng không kiên trì, người ta có tính độc lập tự chủ mà, vì thế khi nhìn thấy Tả Thụy Nham đứng dậy tiến về phía quầy chọn món, cậu thực tự nhiên nói với anh tôi muốn uống sữa đậu nành và ăn bánh bao thịt a. Cho nên về sau đều biến thành Tả Thụy Nham giúp cậu gọi đồ ăn. Đây chính là bạn bè bình thường quan tâm nhau, không phải là phản phía (thay đổi cấp trên – cấp dưới), nói chung bước đầu tiên làm bằng hữu là không được tính toán so đo. Trì Vị Phong ăn thật thanh thản, lần thứ hai sửa chữa đáp án cho mệnh đề làm bạn tốt này. Ăn hết bữa sáng, hai người thong thả cùng nhau trở về công ty. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu trên người cả hai, thật sự là vui sướng quang vinh. Bởi vì tinh thần phi thường phấn chấn, người chen chúc vào thang máy tự nhiên cũng nhiều hơn. Tuy rằng trước cửa thang máy có dựng thẳng tấm bảng “Làm ơn xếp hàng”, mọi người vẫn coi như là không thấy đi, muộn chính là đi đôi với trừ tiền lương a. Cho nên trước cửa thang máy chính là một đám Atula không có tình nghĩa. Trì Vị Phong như ngày thường xung phong liều chết xông vào, chính là Tả Thụy Nham vẫn đứng ngoài cuộc không hề nhúc nhích. Trì Vị Phong nghĩ nghĩ, cậu kéo Tả Thụy Nham vẫn không chịu động đậy, vậy nên cùng anh ta đứng chờ đi. Tả tiên sinh anh thật không hổ là ông già tràn ngập sự chịu đựng bền vững a. Tả Thụy Nham chứng kiến Trì Vị Phong lui về đến đứng ở bên cạnh mình giống như có điểm ngoài ý muốn, anh nhìn nhìn Trì Vị Phong. “Cậu không chen vào sao?” Câu này có thể hiểu là câu nghi vấn. Không biết có phải là do đã ở chung với nhau một thời gian hay không, Trì Vị Phong cảm giác mình càng ngày càng có thể nghe ra ngữ khí của anh, người thông minh thực không có biện pháp a. “Tôi và anh cùng nhau chờ đi.” Trì Vị Phong bày ra nghĩa khí của bạn bè tốt. “Chính là tôi không cần, nhưng cậu cần.” Tả Thụy Nham lắc đầu nói Đúng rồi! Người này chính là quản lý, còn mình là Tiểu bạch a, chẳng thể trách anh ta lại thảnh thơi như vậy! Rút lại toàn bộ những lời đã nói trước đây, bạn bè có địa vị khác nhau là không có tiền đồ, không có tiền đồ a! Trì Vị Phong xách ba lô tiến lên thang máy sắp đóng cửa, nửa người chen vào, nửa người còn lại kiên cường lách vào. Động tác này cực kỳ nguy hiểm, đề nghị không có tiểu bằng hữu nào bắt chước theo, bởi vì chen chúc có thể làm rớt giày bên ngoài. Tả Thụy Nham trơ mắt nhìn chiếc giày của Trì Vị Phong rớt “cạch” một cái bên ngoài thang máy, anh nhìn ba giây rồi đi qua nhặt lên. Hoàn hảo chính là giày rớt chứ không phải chân bị kẹp lại, bằng không toàn bộ lương tháng cần cù cũng không bù vô nổi a. Của cải của các nhà tư bản đều được thể hiện qua kiến trúc ảnh hưởng nguy hiểm đến mắt cá chân của người vô sản, Trì Vị Phong vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa sôi nổi nhảy lò cò vào trong văn phòng. Trên hành lang đi vào, các văn phòng đều làm bằng kính, làm cho những nhân viên ngành khác mới sáng sớm đã được trận cười to. Phải tới trước bàn mình tìm dép lê đã dùng, sau đó lần nữa đi xuống lầu lấy lại giày, hy vọng bác gái quét dọn động tác không quá nhanh, nếu bị đem đi sẽ tiêu a. Trì Vị Phong vẫn còn đang chui xuống bàn tìm một đôi dép lê trong đống rác, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình có một người đang đứng. Trong văn phòng trở nên im ắng, tất cả mọi người ngừng thở nhìn hai người bọn họ, trong mắt một số người còn xuất hiện nước mắt đau buồn thay, Tiểu Trì a, cậu đã phạm lỗi lầm ngu ngốc nào để cho Đại ma vương kiếm vào sáng sớm a, thiệt xui xẻo mà…. Trì Vị Phong đứng dậy, “A… Tả tiên sinh.” Cạch. Tả Thụy Nham không nói gì, chỉ là cánh tay thẳng đưa ra một chiếc giày. “…” Trì Vị Phong sững sờ tiếp nhận. Tả Thụy Nham đạt được mục đích, xoay người quay về văn phòng. Chiếc giày trong tay Trì Vị Phong rớt xuống đất, trước nhất là muốn mang giày đi rửa hay là nên cảm tạ Tả tiên sinh đã giúp mình mang lên đây…. Các đồng nghiệp bên cạnh đã thu thập xong cằm và mắt kính rớt trên mặt đất, hào hứng nhào đến, không quên hạ giọng che dấu lại những lời nói vô cùng kích động “Nói mau! Tên nhóc cậu đã làm gì mà có thể khiến Đại Ma vương xách giày cho a!” Trì Vị Phong như đi vào cõi mơ chậm rãi mang giày vào, trước sau chà sát, sau đó thẫn thờ ngồi xuống, lắc lắc đầu sang hai bên nói, “Tôi cũng không biết nữa…” Tôi cuối cùng không thể nói tôi và Đại ma vương là bạn tốt đi….