Trình Thành Ngữ đứng ở trước gương tạo thư thế, nháy mắt, Bình Thụ Bạch nhìn thấy lập tức nổi da gà.“Cậu muốn giả nữ đi hẹn hò, anh không có ý kiến nửa! Nhưng mà chúng ta đi hẹn hò, cậu mua đồ tennis làm gì?”
“Bởi vì đồ tennis rất đẹp a!” Khi TV phát sóng trận đấu, tuyển thủ tennis mặc váy ngắn mê người, chạy ngược xuôi, váy sẽ theo gió bay lên, thật sự là đẹp ngây người.
“Làm sao đẹp?” Bình Thụ Bạch khinh thường liếc mắt một cái, chỉ thấy váy tennis này quá ngắn. “Váy ngắn để cho mình dễ chạy, khi chạy mép váy sẽ bay lên----------”
“Lúc váy bay lên cao thì rất đẹp!”
“Chính là thấy mông!” Hắn hội lo lắng làm lộ da!
“Dọa học trưởng còn nói mông của cậu !” Trình Thành Ngữ lập tức dùng một ngón tay chỉ trỏ trước mặt Bình Thụ Bạch, nói Bình Thụ Bạch lại phạm quy .
“Cậu đừng quản anh nói cái gì, cậu nên chú ý chính là dáng vẻ của mình.” Bình Thụ Bạch mất hứng vạch trọng điểm trong lời nói của hắn.
“Dáng vẻ của em làm sao nha?” Trình Thành Ngữ hoàn toàn không nhìn ra hắn có chỗ nào không đúng. Hắn nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy được chính mình thật sự là nhất biểu nhân tài.
“Cậu mặc đồ tennis này chạy tới chạy lui, váy bay tới bay lui , lột cảnh xuân ra ngoài!” Nói đi nói lại hắn đang lo lắng nhất là điểm này.
“Cảnh xuân tiết ra ngoài đâu có gì, dù sao em cũng không phải là con gái.” Hắn là đàn đông nha! Mông cho người nhìn một chút cũng chẳng có gì.
Không được! Trong lòng Bình Thụ Tạch biết hắn không thể để cho Trình Thành Ngữ tiếp tục như vậy. Nếu còn như vậy chỉ sợ hắn giả nữ riết rồi nghiện, sau đó chỉ sợ Trình Thành Ngữ sẽ đi Thailand để chuyển đổi giới tính .
“Thành Ngữ,anh quyết định , vẫn là để anh giả nữ đi hẹn hò với cậu.” Hắn thỏa hiệp .
“Thật sao! Học trưởng, anh thật sự đồng ý sao sao?”
“Đúng vậy, anh đồng ý.” Bình Thụ Bạch vì cứu thân nam nhi của Trình Thành Ngữ, hắn cam tâm tình nguyện xuống biển, giả làm con gái a.
Mà Bình Thụ Bạch lại đột nhiên nghĩ đến một việc khác.“Thành Ngữ.”
“Gì cơ?”
“Anh nghe nói cậu từ chối làm đại biểu hội học sinh?”
“Đúng vậy!” Trình Thành Ngữ lập tức gật đầu thừa nhận.
“Vì sao phải từ chối?” Trình Thành Ngữ là đại biểu duy nhất năm nhất, đó là điều vinh quang nha! Hắn vì sao không làm ?
“Bởi vì phải ở lại sau giờ tan học để họp.” Trình Thành Ngữ đưa ra trọng điểm hắn bất mãn.
“Thì thế nào?” Chuyện họp để thảo luận ý kiến là đương nhiên nha?
“Em sẽ không thể hẹn hò với anh nha!” Đây là chuyện hắn để ý nhất.
“Họp đâu có chiếm nhiều thời gian.”
“Thật lâu đó!” Cho nên hắn mới cự tuyệt tham gia!