Tâm điểm này chính là pháp trường của Lôi gia trang. Dưới chân họ có thể thấy vô số ngòi nổ đan cài nhau cùng thuốc nổ lộ rõ ra ngoài, bên trên phủ một lớp cát mỏng để che mắt, chỉ cần cẩn thận quan sát liền có thể nhận ra. Cái bẫy lộ liễu như vậy bọn họ cư nhiên không chút lưu ý sa chân vào, quả thật làm trò cười cho thiên hạ. Mục Cưu Bình nhịn không được tự tát mình một cái: “Đồ phế vật!”
Tức Hồng Lệ cũng hận bản thân lỗ mãng, lúc xông vào sao không chịu nhìn kỹ bên dưới? Nếu không tại mình mù quáng nóng vội, Tiểu Yêu và Phi Vân thiết kỵ của chàng cũng sẽ không lao vào theo, đến nỗi giờ đây tất cả đều lâm nguy.
Chỉ có Hách Liên Xuân Thủy hiểu rõ, cái bẫy này dù thế nào bọn họ cũng sẽ rơi vào.
Đừng nói Mục Cưu Bình hay Tức Hồng Lệ cấp bách cứu Thích Thiếu Thương không phát hiện cạm bẫy, cho dù họ biết bên dưới là núi đao biển lửa cũng sẽ không từ nan nhảy vào, bởi vì Thích Thiếu Thương đang ở đó. Chỉ cần Tức Hồng Lệ ở phía trước, hắn nhất định cũng sẽ theo sau, vì hắn tuyệt đối không để nàng đơn độc mạo hiểm. Thế nên, dù cái bẫy này nằm trong tối hay ngoài sáng, cảnh ngộ của họ đều như nhau. Địch Phi Kinh hẳn cũng đoán được điểm này, nên mới giăng cái bẫy lộ liễu như vậy, để bọn họ tự chui đầu vào lưới, thật đáng mỉa mai.
“Mẹ nó, mau giao đại đương gia với tên họ Cố ra đây, bằng không Bát gia ta chém chết con rùa rụt đầu nhà ngươi!” Mục Cưu Bình giậm chân mắng. Hắn không quen biết Địch Phi Kinh, cho dù quen biết cũng không khẩu hạ lưu tình, ngoại trừ đại đương gia của hắn, dù là thiên hoàng lão tử hắn cũng mắng như thường.
Địch Phi Kinh vẫn an tĩnh đứng trên Hành Lôi đình, chẳng mảy may đếm xỉa hắn. Lôi Vấn Thiên ở bên cạnh lại đứng ra quát: “Mục lão bát, giữ mồm miệng ngươi sạch một chút, coi chừng ta cho nổ cái miệng chó của ngươi trước!” Ngoài miệng nói vậy, trong lòng ngược lại mong sao Mục Cưu Bình mắng khó nghe hơn nữa. Màn giáo huấn ban nãy của Địch Phi Kinh hắn vẫn ghi hận trong lòng, chỉ muốn chém tên tàn phế này hai đao cho hả giận, chẳng qua hắn không có lá gan đó mà thôi.
Mục Cưu Bình đang định mắng tiếp đã bị Hách Liên Xuân Thủy ngăn lại.
“Địch Phi Kinh, Địch tổng quản.” Hách Liên Xuân Thủy lạnh lùng gọi cái tên này.
Sở dĩ hắn có thể dễ dàng nhận ra Địch Phi Kinh, không phải vì họ quen biết đã lâu, mà là vì Hách Liên Xuân Thủy có ấn tượng khá sâu về vị “Thần Long cúi đầu này”.
Hai người họ vài năm trước từng gặp nhau một lần. Khi đó Hách Liên Xuân Thủy theo phụ thân đến Lục Phân Bán Đường tham dự thọ yến của Lôi Tổn. Địch Phi Kinh lúc bấy giờ chỉ mới là tiểu tốt vô danh, một thân bạch y cúi đầu đứng sau lưng Lôi Tổn, suốt bữa tiệc hầu như không nói không rằng, thậm chí không ngước mắt, hắn lẳng lặng đứng đó lại tự thành một loại tồn tại khiến người không thể khinh nhờn. Cũng chính từ đấy, Hách Liên Xuân Thủy ghi nhớ con người này. Qua mấy năm, hôm nay gặp lại, tuy thân phận đã khác xưa, nhưng đối phương trông không chút thay đổi, một thân bạch y, trước sau im lặng, mặc kệ sóng gió, cũng vẫn như cũ khiến người không dám xem thường.
“Hách Liên tướng quân.” Địch Phi Kinh cười nhạt ôm quyền. Hách Liên Xuân Thủy còn nhớ hắn, mà hắn gặp Hách Liên Xuân Thủy rồi cũng khó quên, gia tộc Hách Liên đời đời trung liệt trấn giữ biên quan, Địch Phi Kinh đã sớm dự liệu họ sẽ có ngày tái ngộ.
Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Địch tổng quản bố trí mai phục tại đây, hóa ra là đang đợi ta?”
Địch Phi Kinh nói: “Phải, cũng không phải.”
Hách Liên Xuân Thủy cau mày: “Xin chỉ giáo.”
“Nói đúng hơn là Địch mỗ đang đợi binh phù trên người tướng quân. Chỉ cần tướng quân chịu giao binh phù, Địch mỗ bảo đảm các vị bình an rời khỏi đây. Tiến kinh cũng được, ra ải cũng được, Địch mỗ tuyệt không ngăn cản.” Địch Phi Kinh thẳng thắn vào đề.
Chưa đợi Hách Liên mở miệng, đã có người đáp thay hắn.
Một vật lấp lánh hàn quang xé gió bắn tới mi tâm Địch Phi Kinh. Nhanh mà sắc.
Nhấc tay phất áo, Địch Phi Kinh xuất thủ chớp nhoáng bắt lấy vật đó trong tay, liền cảm giác được lòng bàn tay một mảng mát lạnh. Địch Phi Kinh xòe tay, trên đó là một mũi tên băng đang nhanh chóng tan chảy, nước hội tụ thành hình, nháy mắt lại nhỏ xuống qua kẽ tay hắn.
Thương tâm tiểu tiễn. Bọt nước tụ thành bốn chữ này.
Người phóng Thương tâm tiểu tiễn không ai ngoài Tức Hồng Lệ.
“Muốn mạng, cứ tự nhiên. Muốn binh phù, vọng tưởng!” Hồng nhan ô phát, anh tư lẫm liệt, Tức Hồng Lệ tay cầm bảo kiếm Phá Hiểu ngồi trên lưng ngựa còn có khí thế tướng quân hơn cả Hách Liên Xuân Thủy.
Bọt nước trên tay hòa vào trong gió, Địch Phi Kinh lần thứ hai nhìn về phía Hách Liên Xuân Thủy.
“Hách Liên tướng quân nên suy nghĩ cho kỹ, quyết định của ngươi không chỉ liên quan đến sống chết của mấy người các ngươi.” Mục quang trầm trọng, ý tại ngôn ngoại là nếu không thể giải quyết trong hòa bình, tối nay hắn lập tức mang quân tàn sát Tam Môn quan. Một khi khai chiến, bất luận thắng bại, thương vong là tất yếu.
Hách Liên Xuân Thủy đương nhiên lường được hậu quả. Thân là hậu nhân võ tướng, hắn hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh hơn ai hết. Thi cốt chất chồng, sinh linh đồ thán, cảnh tượng đó hắn không muốn thấy nữa.
“Nếu ta giao binh phù, ngươi có đảm bảo dân chúng ở Tam Môn quan sẽ không bị quấy nhiễu?” Lặng thinh hồi lâu, Hách Liên Xuân Thủy mới hỏi.
“Hách Liên!” “Tiểu Yêu!” Tức Hồng Lệ cùng Mục Cưu Bình vội ngăn cản.
Hách Liên Xuân Thủy cụp mắt cười khổ: “Việc đã đến nước này, chúng ta không giao binh phù, hắn cũng sẽ đánh Tam Môn quan. Kinh sư bị chiếm đóng, chúng ta khư khư giữ biên quan còn có ích gì? Chi bằng chắp tay nhượng lại, ít nhất có thể đổi lấy bình an cho trăm họ.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một tấm hổ phù bằng đồng giơ hướng Địch Phi Kinh: “Chỉ hy vọng Địch tổng quản nói lời giữ lời.”
Địch Phi Kinh nương theo ánh lửa thấy rõ binh phù trong tay Hách Liên Xuân Thủy là thật, bèn nghiêm túc khẳng định: “Hách Liên tướng quân yên tâm, Địch mỗ đã nói là làm.”
Dễ dàng khiến Hách Liên Xuân Thủy giao ra binh phù, Địch Phi Kinh cảm thấy có phần bất ngờ. Dù rằng bất ngờ, nhưng như trút được gánh nặng. Hách Liên Xuân Thủy không muốn thấy chiến hỏa, hắn cũng không muốn thấy thương vong. Có thể không động binh đao vẫn chiếm được Tam Môn quan là kết quả mà Địch Phi Kinh mong đợi nhất.
Nhưng đúng lúc này, Hách Liên Xuân Thủy lại đột nhiên ném binh phù ngaychính diện hắn.
Địch Phi Kinh giật mình, lập tức phi thân rời Hành Lôi đình bắt lấy binh phù đang rơi xuống. Ngay khi hắn bay ra khỏi thạch đình, hai đạo hàn quang trực chỉphần hông và yết hầu của hắn, bên tai cũng truyền đến tiếng hô.
Khí tụ đan điền,nghiêng người đảo thân, Địch Phi Kinh giữa không trung dùng một thức Bích Thiên Vân Hợp hiểm hiểmné tránh yếu hại, nhưng y sam chỗ thắt lưng vẫn bị vũ khí cắt rách. Hai chân dụng lực, Địch Phi Kinh muốn xoay người lộn về trên đình, nhưng hai đạo hàn quang bám sát gần như không cho hắn cơ hội nghỉ thở,chiêu đầu thất thủ chiêu sau đã ập tới.
Hai đạo hàn quang đó là Bàn Long ngân thương của Hách Liên Xuân Thủy và Phá Hiểu bảo kiếm của Tức Hồng Lệ. Hai người đã ngầm ra hiệu, khi Hách Liên Xuân Thủy ném binh phù dụ Địch Phi Kinh đoạt lấy, đồng thời phát động tấn công. Phóng mình từ trên lưng ngựa, hai người họ một trên một dưới tập kích nơi yếu hại của Địch Phi Kinh, hòng nhất cử công thành. Nào ngờ Địch Phi Kinh khinh công trác tuyệt trong nguy cấp giữa không trung vẫn có thể tránh khỏi đòn chí mạng. Bất ngờ đã khó đắc thủ, nếu để hai chân hắn chạm đất, muốn lấy mạng hắn càng thêm gian nan. Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ đều hiểu điều này, cho nên vừa thất thủ liền lập tức truy kích.
Thân hình hai người phân rồi hợp giữa không trung, thay nhau mượn lực từng người một áp sát tấn công trung bàn và hạ bàn của Địch Phi Kinh. Nhưng chỉ mới áp sát, cả hai liền phát hiện mình đã đánh giá Địch Phi Kinh quá thấp.
Trong sát na Bàn Long thương cùng Phá Hiểu kiếm dùng thế công sấm sét càn quét Địch Phi Kinh, trước mặt Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ cũng song song xuất hiện hai loại binh khí phản công. Một thương một kiếm nghênh tiếp bọn họ, thương như giao long, kiếm tựa dải lụa, đánh thẳng vào yếu hại. Đáng sợ chính là chiêu thức của cả thương lẫn kiếm gần như không khác biệt với chiêu thức họ sử dụng, nhưng uy lực cùng sát khí lại hơn xa bọn họ. Đòn phản công quỷ dị này khiến Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ không kịp trở tay, vội thu chiêu bảo vệ mình, nhưng ngực đã trúng một chưởng, cả hai đồng thời rơi xuống pháp trường, trung tâm pháp trường lập tức đại loạn.
“Tiểu Yêu! Tức thành chủ!” Mục Cưu Bình xông lên trước một bước giang tay đón đỡ thân hình đang rơi xuống của cả hai, dưới chân cũng bị xung lực đẩy lui mười mấy bước mới có thể đứng vững.
“Các người… các người rốt cuộc bị sao vậy?” Mục Cưu Bình không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì. Hắn rõ ràng nhìn thấy Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ bức Địch Phi Kinh không chỗ chạm chân giữa không trung, mắt thấy cố gắng chút nữa đã có thể giết Địch Phi Kinh, nào ngờ vào thời điểm then chốt hai người lại đột ngột thu chiêu, bị Địch Phi Kinh phản thủ đánh trọng thương.
“Là Thủy Nguyệt Kính Tượng.” Hách Liên Xuân Thủy ho nửa ngày mới nói ra được một câu.
Tức Mục hai người đều sửng sốt. Mục Cưu Bình là do chưa từng nghe qua loại võ công này, Tức Hồng Lệ là do nàng từng nghe giang hồ đồn đãi. Tương truyền Thủy Nguyệt Kính Tượng là loại võ công huyền diệu có thể trong nháy mắt chuyển hóa chiêu thức của đối thủ thành vũ khí của mình phản công đối thủ. Giống như ánh trăng phản chiếu trong nước, huyền ảo lại chân thực. Nó được coi là huyền diệu bởi nếu cho rằng đó chỉ là ảo giác không đáng bận tâm, sẽ bị chiêu thức của chính mình đả thương, còn nếu thực sự chống trả, chiêu thức này sẽ hóa thành ảo ảnh, trong chớp mắt khiến bản thânbại lộ không môn trước đối thủ. Đây là loại võ công kỳ quỷ khiến người trong hư thực đều không có đường lui.
Tức Hồng Lệ luôn đinh ninh đó chỉ là lời đồn, không ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến. Ngẩng đầu nhìn Địch Phi Kinh ung dung phi thân trở lại trong đình, nàng bỗng nhiên sợ hãi. Hai người liên thủ cũng không thể tiếp cận đối phương, ngược lại còn bị trọng thương, bọn họ thậm chí không biết Địch Phi Kinh ra tay lúc nào. Bạch y nhân luôn cúi đầu trầm lặng này cũng giống như Thủy Nguyệt Kính Tượng mà nàng vừa nếm trải, khiến người không thể nhìn thấu, không thể phá giải.
Lôi Vấn Thiên cũng có chút chấn động, sớm biết Địch Phi Kinh khó đối phó, nhưng không ngờ võ công của hắn cư nhiên quỷ dị bậc này. Vừa rồi chỉ trong thời gian một búng tay hắn từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh quang mang chói mắt, quầng sáng ấy như một tấm lưới lớn bao phủ Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ, khiến hai người rối loạn ý chí. Mà người giăng lưới là Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh rất không vui. Hắn là một người không bao giờ để lộ cảm tình trên mặt, nói chính xác là không có gì sự tình gì có thể làm hắn động dung, thế nhưng hiện tại, hắn dùng nhíu mày để biểu đạt cơn giận của hắn.
Không phải vì màn tập kích của Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ, mà bởi vì Hách Liên Xuân Thủy gạt hắn. Binh phù trong tay là giả. Không có chú ấn của Binh bộ, tấm hổ phù chẳng qua chỉ là một miếng đồng đỏ bình thường.
Còn tưởng có thể không đánh mà thắng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả…
“Tại sao phải làm vậy?” Hắn hỏi, có chút tiếc hận.
Cười lạnh một tiếng, Hách Liên Xuân Thủy chống ngân thương đứng lên cao giọng nói: “Bởi vì ta là con dân Đại Tống. Hách Liên Xuân Thủy tuy là hạng võ phu cũng biết cái gì là trung thần không thờ hai chúa, Thái Kinh mưu phản, nếu vào lúc này ta hiến quan đầu hàng, khác nào cấu kết Thái Kinh tác ác, đẩy bá tính vào dầu sôi lửa bỏng, loại chuyện như vậy chết cũng không làm.”
“Muốn làm trung thần nhất định phải có hi sinh, cho nên ngươi lựa chọn hiến tế dân chúng ở Tam Môn quan?”
“Tam môn quan bị công phá, bá tính ắt tan cửa nát nhà, thế nhưng, tình cảnh sẽ không xảy ra.” Đứng dựa ngân thương, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Liên Xuân Thủy tràn đầy vẻ kiên định hiếm có.
Địch Phi Kinh thoáng hốt hoảng, hắn không biết sự tự tin của Hách Liên Xuân Thủy đến từ đâu, thế nhưng hắn không hỏi, bởi vì đã không cần thiết nữa.
Giơ tay, hỏa tiễn nổi lên bốn phía, bắn thẳng vào pháp trường.
Lôi Vấn Thiên không khỏi thụt lui ra sau. Bấy nhiêu thuốc nổ, một khi bạo tạc, cách xa như Hành Lôi đình cũng nhất định bị ảnh hưởng, hắn không muốn dính dáng vào biến thành vật hy sinh. Thế nhưng, hắn không ngờ một bước lùi này lại khiến hắn phát hiện một việc ngoài ý muốn, một việc đủ cho hắn kinh hãi vạn phần.
————- Hai gã đao thủ trẻ tuổi vốn luôn đứng thẳng như tiêu thương sau lưng Địch Phi Kinh, không biết từ lúc nào, đã chết!
Vẫn đứng thẳng tắp như trước, chỉ bất quá lưng dựa cột đình, trên yết hầu đều xuất hiện thêm một lỗ máu to cỡ ngón cái, đó là dấu vết bị vật nhọn xuyên qua. Một chiêu đoạt mạng, không có cơ may đánh trả, bọn họ cứ thế vô thanh vô tức chết trong bóng tối.
“Hiên Viên thích!” Lôi Vấn Thiên hai mắt trợn trừng, hắn gào lên quái dị, tháo chạy về phía bậc thang.
Tiếng hét chói tai này của hắn dẫn đến Địch Phi Kinh cấp tốc xoay người lại, cũng trong tích tắc, một bóng đen xẹt qua, một luồng gió dậy từ đất bằng, từ dưới lên trên lướt qua bụng rồi ngực hắn. Máu tươi, đau đớn từ bụng dưới lan tràn tới vai trái, Địch Phi Kinh không dám tin mình lại bị thương dưới tình huống mạc danh kỳ diệu thế này, hơn nữa bị thương không nhẹ.
“Ai?” Địch Phi Kinh trầm giọng quát. Nhưng thanh âm lập tức bị vùi lấp trong tiếng nổ đinh tai nhức óc. Dưới chân một trận rung chuyển kịch liệt, Hành Lôi đình ầm ầm sụp đổ.
Tiếng sấm rền vang, tiếng chém giết rộ lên bốn phía, hỏa quang, kiếm quang, huyết quang ánh khắp nơi. Lôi gia trang nhất thời như bầy ong vỡ tổ.
——- Tâm điểm nổ không phải trong pháp trường, mà ở dưới Hành Lôi đình! Khi Địch Phi Kinh nhận ra điều này thì hắn đã rơi vào tình thế nguy hiểm.