——
Từ sáng sớm sắc trời vẫn luôn âm u, đến chính ngọ đã lất phất đổ mưa, ban đầu nhẹ tựa lông hồng, dần dần như vô số bức rèm châu trút xuống.
Một trận mưa thu một cơn rét, tháng tám mưa ngâu dễ thương thân. Người trên quan đạo đều vội vã ùa vào một trà liêu cũ kỹ ven đường trú mưa, trà liêu vắng tanh nhất thời náo nhiệt hẳn lên, chủ nhân của trà liêu là một ông lão chân thọt râu tóc bạc phơ lập tức bận rộn đến tối tăm mặt mày.
Đợi Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đi vào, bên trong đã không còn chỗ trống. Cố Tích Triều chỉ nhìn lướt một vòng liền trực tiếp đứng ngoài hiên ngắm mưa. Y xưa nay hoặc là độc tọa hoặc là độc lập, tuyệt không cùng chung một bàn với người khác.
Mái tóc bị nước mưa thấm ướt điềm đạm xõa trên vai, an tĩnh nhỏ nước, nhưng y chẳng buồn để ý. Mưa bụi phủ khắp mặt y, làm sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngũ quan càng thêm thanh lãnh, thần thái vốn đã u buồn cũng thêm vài phần cô đơn. Ngẩng đầu nhìn mưa, ánh mắt mê ly, dòng tư lự tựa hồ không biết lạc đến nơi nào.
Một chiếc khăn ném đến trước mặt, Cố Tích Triều vươn tay chụp được, đồng thời nghe thấy Thích Thiếu Thương ôn hoà nói: “Gió lạnh, mau lau tóc cho khô.”
Y mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng, Thích Thiếu Thương đã nhanh mồm bổ sung một câu: “Ta không muốn vác một cục nợ bệnh hoạn đầy mình tới Lôi gia trang.”
Nụ cười vẫn lan ra khóe môi, Cố Tích Triều nhàn nhạt đáp lại: “Cám ơn.”
Thích Thiếu Thương sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”
Huơ huơ chiếc khăn trắng trong tay, Cố Tích Triều rất thành khẩn rất rành rọt lặp lại một lần nữa: “Cám ơn!”
——- Cư nhiên biết nói cám ơn? Con người cao ngạo này cư nhiên nói tiếng cám ơn với mình? Cố Tích Triều đổi tính thật rồi? Thế nhưng, tại sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn? Rốt cuộc không ổn chỗ nào, hắn lại không nói được. Đầu óc nhất thời phản ứng trì trệ, hắn cũng đứng đờ ra đó.
Từng cật lực phản đối Cố Tích Triều cùng đi Lôi gia trang, đáng tiếc đối phương cũng dị thường kiên trì, mà không chỉ là kiên trì, đến cuối cùng còn biến thành uy hiếp.
Nhớ lại hôm đó, dương quang bị Cố Tích Triều chắn sau lưng, từng tia sang mong manh chậm rãi tản mác xung quanh theo nụ cười của y, càng khiến y trông thánh khiết như tiên.
“Nếu ngươi không cho ta đi theo đến Lôi gia trang, ta sẽ hủy Kim Phong Tế Vũ Lâu này ngay sau khi ngươi bước chân ra khỏi nó!” Tay phải cầm kiếm giơ lên chỉ hướng tiểu lâu, Cố Tích Triều ngang nghiên nói như thế. Gió nhẹ thổi, tay áo rộng tung bay, y như mãnh ưng giang cánh, cả người toát ra loại khí thế quật cường quyết không quay đầu.
“Ngươi cũng biết, ta nói được làm được!” Câu này tràn ngập khiêu khích, Thích Thiếu Thương nghe xong suýt nữa rút kiếm động thủ. Ngữ điệu quen thuộc, thần thái quen thuộc, Thích Thiếu Thương đương nhiên thấm thía, Cố Tích Triều tuyệt đối sẽ thực hành những lời này một cách triệt để.
“Cố Tích Triều, ngươi dám gây sự!” Nghĩ đến trên giang hồ không ai dám áp chế hoặc có thể áp chế Thích Thiếu Thương hắn, duy chỉ Cố Tích Triều luôn chọc hắn giận sôi gan mà không làm gì được.
“Đại đương gia sao không thử xem?” Cố Tích Triều khóe môi ôn nhu hàm tiếu, nhưng ánh mắt là lãnh liệt không hề trốn tránh.
Giương cung bạt kiếm giằng co, hai người không ai nhường ai.
… … …
“Lâu chủ, xin nghe Vô Tà một lời.” Mắt thấy hai người cãi nhau như hai đứa trẻ hờn dỗi, thậm chí có dấu hiệu quên mất sự tồn tại của mình, Dương Vô Tà không thể không mở miệng.
“Nói.” Thích Thiếu Thương trầm giọng. Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bây giờ Cố Tích Triều đã sớm thành thịt bằm. Mà y dường như chẳng mảy may quan tâm, chỉ mỉm cười nhìn thẳng lại.
“Theo ý của Vô Tà, lâu chủ đích xác nên mang Cố công tử đến Lôi gia trang.”
“Tiên sinh nói sao? Mang hắn đi? Để hắn diệt Lôi gia trang lần nữa, hay để Lôi gia trang bắt hắn lăng trì?” Không ngờ Dương Vô Tà cũng đứng về phía Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương càng thêm phẫn nộ.
Hiếm khi thấy Thích Thiếu Thương mất bình tĩnh như thế, Dương Vô Tà nhíu mày, ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Lâu chủ chung quy không thể che chở Cố công tử cả đời. Muốn hóa giải nguy cơ của Cố công tử, phải tìm đến ngọn nguồn nguy cơ, làm cho kẻ thù từ bỏ chuyện báo thù mới là giải quyết vấn đề căn bản. Phen này đi Lôi gia trang tuy mạo hiểm phiêu lưu, nhưng không chừng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Cho dù không thành tơ lụa, chí ít cũng phải để người của Lôi gia trang biết Cố công tử đã có lòng cải tà quy chính. Huống hồ, bản thân lâu chủ cũng từng nói không cho Cố công tử rời khỏi tầm nhìn của lâu chủ.” Vài câu ngắn ngủi, nhưng bởi vì xuất từ miệng Dương Vô Tà nên dễ dàng khiến Thích Thiếu Thương không còn đường binh.
Đích xác chẳng có gì để phản biện, đã vậy Dương Vô Tà còn uyển chuyển bổ sung một câu: “Bạch phó lâu chủ và Hoa Vô Thác đều không ở đây, một mình ta xử lý sự vụ trong lâu, đã không rảnh phân thân để……” Chữ “để” âm cuối ngân dài, Dương Vô Tà lơ đãng liếc thoáng qua Cố Tích Triều, mới nói tiếp: “Lỡ xảy ra chuyện gì, ta gánh vác không nổi.” Ngụ ý, cục nợ này là lâu chủ ngài rước về, giờ ngài muốn đi cũng phải dẫn theo, thế mới đáng mặt nam tử hán đại trượng phu. Thích Thiếu Thương cho dù thần kinh kém nhạy, cũng nghe hiểu xem hiểu, bất đắc dĩ, miễn cưỡng gật đầu. Giương mắt nhìn về phía Cố Tích Triều, người nọ đang nghiêng đầu, trên môi lộ một nụ cười dương dương đắc ý, Thích Thiếu Thương không khỏi buồn bực —— bị người ta coi như cục nợ còn có thể vui vẻ như vậy, Cố Tích Triều, ngươi thấy mình ngốc chưa?
Cố Tích Triều đương nhiên không ngốc, chẳng những không ngốc, y còn thông minh tuyệt đỉnh, gấp trăm lần người khác. Chính bởi vì trí thông minh này y mới tuổi còn trẻ đã tài tình xuất chúng, võ nghệ siêu quần. Chính bởi vì trí thông minh này y mới tâm bỉ thiên cao, ngạo phủ quần hùng. Cũng chính bởi vì trí thông minh này y mới sa chân vũng lầy, cùng đường mạt lộ. Thật không biết những gì mà hai chữ thông minh đó đem đến cuộc đời y, là may mắn hay bất hạnh.
Mặc dù bị buộc phải mang y đi theo, trên thực tế Thích Thiếu Thương trong lòng cũng muốn người nọ luôn ở bên mình. Tuy rằng từ khi Cố Tích Triều tái xuất, hắn lẫn Phong Vũ lâu đều không ngừng gặp rắc rối, nhưng có người nọ, hắn tựa hồ tìm lại được chút sắc thái, thậm chí là lạc thú trong cuộc sống.
Dần dần quen với sự tồn tại của y, dần dần tiếp thu chuyển biến của y, cũng dần dần buông lơi cảnh giác. Đôi lúc hắn còn mạc danh kỳ diệu nghĩ rằng, phải chăng mọi chuyện vẫn có thể làm lại từ đầu, phải chăng mình và Cố Tích Triều vẫn có thể thân như huynh đệ, chỉ cần mình chịu bỏ qua thù hận, cởi mở khúc mắc.
“Trên mặt ta nở hoa sao?” Thanh âm Cố Tích Triều truyền vào tai cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
“A? Ách… Ta đang nghĩ chúng ta không còn nhiều thời gian, có nên nhân lúc mưa nhỏ bớt lập tức lên đường không?” Né tránh ánh mắt tự tiếu phi tiếu kia, lấy khăn lung tung lau mặt, Thích Thiếu Thương nỗ lực che giấu sự thất thố của mình vừa rồi.
“Chúng ta đích thực không còn nhiều thời gian, nhưng cũng không cấp thiết nhất thời.” Lau mái tóc ướt, Cố Tích Triều một lời hai ý, sâu xa nói: “Nếu đã nằm trên thớt, sao không hưởng thụ tư vị chờ chết một chút?”
Thích Thiếu Thương là người từng trải, tự nhiên hiểu ẩn ý trong lời y, từ lúc tiến vào hắn liền cảm giác được trà liêu tồn tại sát khí. Đương đầu khó khăn, không lùi mà tiến là tác phong làm người trước sau như một của Thích Thiếu Thương, cũng là bí quyết giành chiến thắng trong võ công chiêu thức. Sợ sệt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, chỉ có dũng cảm dấn thân mới có thể đột phá nguy cơ. Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đều thấu hiểu đạo lý đó, cho nên hai người dù cảm giác được nguy cơ tồn tại nhưng không ai chùn bước, chỉ kín đáo chú ý tất cả mọi người trong ngoài trà liêu.
Ngồi trong trà liêu phần nhiều là nông dân và tiểu thương, chỉ có người ngồi ở ba bàn góc trong cùng là khá đặc biệt.
Một bàn là hai tráng hán râu quai nón mặc y phục quan sai, bên hông đeo đao và một người đàn ông gầy gò cổ mang gông xiềng, hiển nhiên là phạm nhân lưu vong bị áp giải. Hai quan sai thấy hai người Thích Cố bước vào chỉ quay đầu liếc mắt liền tự lo uống trà, mà phạm nhân trong góc khuất ngay cả đầu cũng không ngẩng.
Một bàn khác bên cạnh lại là một đôi vợ chồng trẻ, thiếu phụ đang vỗ vỗ oa nhi trong lòng, trượng phu rót một chén trà đưa tới bên môi nàng, thiếu phụ ngẩng đầu thấy Thích Thiếu Thương đang nhìn hướng họ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, trách cứ trừng trượng phu, xoay người sang bên khác.
Còn bàn cuối cùng, cũng là chỗ sạch sẽ nhất, nhưng chỉ có một người, một thiếu niên cẩm y hoa phục. Dù ngồi trong bóng tối, vẫn không che được dung nhan xinh đẹp của hắn. Một thân cẩm y tinh mỹ sang quý, không nhiễm bụi trần, cả người như đóa thanh liên trên sóng biếc, siêu phàm thoát tục. Đến thanh kiếm treo bên hông hắn cũng hoa lệ dị thường, chỉ tính ba viên đá mắt mèo khảm trên vỏ kiếm thôi cũng có giá trị xa xỉ. Bất quá thiếu niên tuấn mỹ này khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa sát khí đáng sợ. Càng khiến người lấy làm lạ chính là thiếu niên này trông có vẻ thân phận tôn quý, lại không thấy thị tòng đi theo hầu. Lúc Thích Thiếu Thương liếc thoáng qua, thiếu niên đang nhíu hai hàng mày liễu nhìn ấm trà cùng chung trà sứt mẻ lại bám đầy bụi trước mắt.
Vị trí ba bàn đó đều là địa điểm cực tốt, vừa kín đáo vừa có thể quan sát cử động của mọi người. Người giang hồ dày dạn kinh nghiệm thông thường khi nghỉ ngơi đều chọn những vị trí như vậy quan sát bốn phía để bảo đảm sự an toàn của mình.
“Ngươi cũng phát hiện ‘thất thốn’ trong số những người đó?” Thích Thiếu Thương thanh âm không cao không thấp hỏi. Hắn không cần phải hạ giọng, bởi vì cho dù có người nghe được cũng không hiểu hắn đang nói gì.
Người khác không hiểu, nhưng Cố Tích Triều hiểu. Đây là ám ngữ của Liên Vân trại khi đối địch. Năm đó nghĩa quân Liên Vân trại ngăn chặn Liêu binh ở Yến Vân hạp cốc, do khe sâu đường đi hiểm trở, đội ngũ Liêu binh đều hành quân theo hình rắn, Thích Thiếu Thương gọi hành động tuyệt sát Liêu binh là trảm xà. ‘Thất thốn’ yếu hại tức ám chỉ vị trí thượng tướng trong Liêu binh (*). Hiện tại, ‘thất thốn’ mà Thích Thiếu Thương nói tự nhiên là vị trí dễ xuất thủ nhất, dễ thoát thân nhất, có uy hiếp nhất trong số những người đó.
(*) Đả xà đả thất thốn: thành ngữ này quá quen thuộc, đánh rắn đánh vào đốt thứ bảy, thất thốn tức là phần cổ dưới đầu bảy tấc, là chỗ trí mạng của rắn. Đánh vào đó ắt sẽ giết được rắn. Cho nên ‘thất thốn’ là chỉ vùng yếu hại.
Ung dung chỉnh chu lại y sam, Cố Tích Triều thản nhiên nói: “Không chỉ thất thốn, còn có răng nọc.” Y vừa xuất ngôn, một người liền giẫm lên lời y nói, đi tới.
Đó là một lão bà bà đã qua lục tuần, lưng còng vai khom, tóc hoa râm, tay chống gậy, run run bước vào trà liêu, vừa đi vừa lầm bầm: “Trời hôm nay thế nào nói mưa là mưa, rõ ràng muốn lấy mạng bà già này mà.” Nói rồi lại giơ tay che miệng không ngừng ho khan.
Khi lão bà bà đi tới trước mặt Thích Thiếu Thương, thân hình run rẩy bỗng dưng như vấp phải gì đó loạng choạng sắp ngã xuống đất, Thích Thiếu Thương vươn tay định đỡ, nhưng ngay lúc này, lão phụ kia đột nhiên ngẩng đầu há mồm, hai đạo lam mang trong miệng bắn về phía hai mắt Thích Thiếu Thương. Khoảng cách gần như vậy, tốc độ nhanh như vậy, Thích Thiếu Thương căn bản không thể né tránh. Cũng song song đó, hai vật thể trong suốt từ góc xiên bay tới, không chệch một ly bao lấy hai đạo lam mang đẩy sang cột trụ ở một bên, hàn quang ghim vào trụ, chỉ chừa phần đuôi bên ngoài, là hai cây ngưu mao châm màu lam bóng loáng, mà phía đuôi độc châm vẫn còn lủng lẳng hai giọt mưa như thủy tinh.
Xuất thủ chính là Cố Tích Triều. Y chậm hơn lão phụ một chút nhưng phát sau mà đến trước, hạt mưa như lệ châu mang theo bảy phần công lực vừa vặn va lệch hướng độc châm, cứu Thích Thiếu Thương. Mà sát na điện quang hỏa thạch ấy, động thủ cũng không chỉ một mình Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương vươn tay thoạt nhìn như muốn đỡ lão phụ, kỳ thực ngay khi tay hắn chạm tới bên hông bà ta, liền trở tay nắm lấy đai lưng của bà ta, quăng cả người ra ngoài.
Cùng lúc đó ba người khác trong trà liêu đồng loạt tấn công Thích Thiếu Thương.
Hai đao một xích. Đao bổ đỉnh môn, chém mạn sườn, xích sắt quét ngang hạ bàn. Thích Thiếu Thương trong khi xê dịch đã thấy rõ người tập kích, chính là hai gã nha dịch và tên tù phạm thân mang gông xiềng kia. Lúc này tù phạm hình cụ đã trừ, mà xích sắt cũng thành vũ khí trong tay hắn. Sợi xích quật xuống, chạm đất liền cát bay đá vỡ. Chỉ đáng thương cho bá tính vô tội trong trà liêu, đả đấu đột ngột xảy ra người không kịp trốn bị ngộ thương, nhất thời tiếng kêu khóc huyên náo bốn bề, quan khách loạn như ong vỡ tổ. Chủ nhân của trà liêu ngược lại có vẻ đã quen chứng kiến loại cảnh tượng này, vừa thấy tình thế bất ổn liền nhanh chân trốn sau bếp. Đôi vợ chồng trẻ thì chui xuống gầm bàn ôm nhau run. Còn cẩm y thiếu niên nọ nhưng vẫn ngồi tại chỗ bất động thanh sắc xem tình hình bên này.
“Tập Hồn Tỏa, Bạch Vô Thường?” Thích Thiếu Thương quát lớn một tiếng, gã đàn ông gầy còm dùng xích kia âm trầm cười nói: “Thì ra Thích đại bộ đầu vẫn còn nhớ Hình Đỗ Sinh ta!”
Gập người tránh đi khoái đao trảm hướng bả vai, Thích Thiếu Thương hừ lạnh nói: “Ta từng tróc nã ngươi suốt ba tháng trời, sao không nhớ rõ? Hình Đỗ Sinh, hôm nay ngươi khó thoát chết!”
“Người chết e rằng là ngươi, Thích Thiếu Thương!” Trong lúc nói, xích sắt hung ác vọt đến, hai thanh cương đao cũng xé gió lao tới.
Nghịch Thủy Hàn kiếm tuốt vỏ mà ra. Trong trà liêu phảng phất sáng lên một tia chớp huyễn lệ, kiếm khí tung hoành. Khoảnh khắc này mọi ánh mắt đều bị đạo hàn quang đó hấp dẫn, không ai phát hiện cẩm y thiếu niên ở một bên quan chiến, hai mắt cũng theo đó phát quang.
Kiếm phong lẫm liệt, đánh văng tiến công tập kích, đồng thời hất tung bốn cái bàn hình thành vách ngăn bá tính vô tội ở ngoài chiến trường.
‘Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn’ (**). Bi thống hy sinh, số phận anh hùng. Thiên đế khi tạo ra anh hùng, ban bảo kiếm cùng mỹ nhân cho họ, cũng mang bất hạnh phối cho họ. Anh hùng mạt lộ vĩnh viễn khiến người sinh lòng than tiếc. Không biết con đường tận cùng ở nơi nào, Thích Thiếu Thương chỉ biết giờ này ngày này, hắn không thể chết được! Ngoài tự bảo vệ mình, hắn còn phải bảo vệ bá tính vô tội không bị tổn hại, hắn còn phải giải cứu, Cố Tích Triều.
(**) Dịch thủy tống biệt, trước khi lên đường hành thích Tần Thủy Hoàng, tại bờ sông Dịch biên giới nước Triệu, Kinh Kha đã ứng tác hai câu này với các bằng hữu đưa tiễn, tạm dịch là: “Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi, không trở về”