Candy thấy vậy không khỏi tò mò, hỏi: "Cậu, cậu đang cười gì thế ạ?"
"Không có gì." Cố Uyên xoay tay lái, đạp thắng xe, xe chậm rãi tiến về phía trước. Dáng vẻ tức tối giậm chân của Đỗ Nhược đang ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu dường như là thú vị hơn rất nhiều so với trước đây. Vừa rồi, cái dáng vẻ xù lông của cô cũng thật là đáng yêu.
Cố Uyên vô tình bắt gặp ánh mắt tò mò của đứa cháu gái nhỏ đang nhìn mình. Vừa nãy, chẳng lẽ là anh bị quỷ ám hay sao? Sao lại có thể cảm thấy Đỗ Nhược đáng yêu được chứ. Nếu nói đáng yêu thì phải giống như dáng vẻ trẻ con Candy mới có thể xem là đáng yêu. Đỗ Nhược thì có chỗ nào dính dáng đến đáng yêu cơ chứ. Mấy ngày nay, lần nào đụng phải cô ấy cũng không có chuyện gì tốt. Hôm nay, nếu không phải vì tiện đường nên nhận lời rước Candy về nhà sau khi tan trường thì anh cũng sẽ không đến nơi này. Nào ngờ, xe vừa dừng lại, anh đã nhận được một cuộc điện thoại. Nhân cơ hội đó, Candy lén lút chùn xuống xe để đi mua kẹo bông gòn.
Đỗ Nhược nhìn hai chiếc xe đang dần dần chạy đi, vẻ mặt vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên cô bị vỗ một cái vào vai: "Cô được lắm, có thể khiến cho Cố Uyên bị mây xanh che đầu, lá gan cũng không phải nhỏ, thật khâm phục."
Đỗ Nhược quay đầu lại thì thấy ông chủ thớt đang cầm trên tay một mớ cây xiên que, anh ta vừa ăn vừa ngoái cổ nhìn về phía Cố Uyên đang rời khỏi. Những cây xiên que truyền đến nồng nặc mùi vị của hành và ớt, còn toàn thân anh ta thì đều tỏa ra mùi khói của thịt nướng.
"Anh biết Cố Uyên sao?"
"Đúng. Chúng tôi quen nhau khi còn cởi truồng tắm mưa. Cùng nhau lớn lên thế nhưng anh ấy lớn hơn tôi mấy tuổi nên chúng tôi vẫn luôn không thể chơi cùng nhau."
Chủ thớt vừa nói vừa tách một xâu thịt nướng đưa cho Đỗ Nhược. Đỗ Nhược xua tay. Cô quay người lấy cây kẹo bông gòn trên giá của người bán hàng. Chủ thớt tỏ vẻ ghét bỏ quay mặt đi.
Cô trầm ngâm quan sát chủ thớt. Có thể quen biết với Cố Uyên, xem ra xuất thân của ông chủ này cũng không đơn giản đâu. Nhưng không biết tại sao anh ta lại trở thành người cùng thuê chung nhà với bọn họ. Lại còn làm người dẫn chương trình trên mạng gì đó, xem ra là có chuyện khó nói.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Chủ thớt không hiểu, mở miệng hỏi.
"Anh biết Cố Uyên, tại sao vừa rồi lại không ra chào hỏi anh ấy?"
Chủ thớt trừng cô một cái. "Nếu như Cố Uyên biết vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta với dáng vẻ như vậy thì tôi chết chắc rồi." Đừng đùa vậy chứ. Bây giờ anh đang ẩn nấp ở thành phố, cộng thêm ông già nhà anh cũng đang hết sức chú ý đến anh như vậy. Tạm thời mới có được tự do trong một thời gian, nếu như bị Cố Uyên phát hiện anh đang sống ở gần đây, lại muốn trả thù vì anh đã trông thấy bộ mặt xấu xí của anh ta thì anh ta sẽ tiết lộ điều đó với ông già của anh. Vậy thì cuộc sống tự do như thế này có thể sẽ tan biến chỉ trong vài phút.
Vừa nói xong, chủ thớt lại cười ha hả: "Bất quá, tôi chỉ chụp lén anh ta một bức ảnh với màu xanh lá cây trên đỉnh đầu, tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta. Ha ha."
Đỗ Nhược lắc đầu, không hiểu mạch não của ông chủ.
"Sao hả? Cô và Cố Uyên gặp nhau như thế nào?" Chủ thớt tỏ vẻ tò mò hỏi.
"Anh ấy là nhà tài trợ mà ông chủ của chúng tôi nhìn trúng, ông chủ của chúng tôi muốn kéo anh ấy đầu tư vào các dự án của chúng tôi." Tất nhiên, Đỗ Nhược sẽ không nói mối quan hệ thực sự giữa nguyên chủ và Cố Uyên.
"Dám nhổ râu cọp, ông chủ của các người cũng lớn gan lắm." Chủ thớt đã nuốt xong xâu thịt nướng cuối cùng, anh ta ném cây xiên bằng tre vào thùng rác bên đường: "Nói ông chủ của các người chú ý một chút nhé. Cái tên Cố Uyên này là một kẻ trộm gà đấy."
Đỗ Nhược gật đầu cho có lệ, cô sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ông chủ. Dù sao thì cô cũng chẳng hiểu cái gì cả.
Chủ thớt quay đầu lại tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đỗ Nhược không rõ vì sao anh ta lại nhìn như vậy, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Làm sao cái gì?" Nhìn bộ dạng dở dở ương ương của cô đi. Mặc đồ công sở, trang điểm thành thục và xinh đẹp, lại cứ kéo một cái vali đã hỏng, trên tay còn cầm một cây kẹo bông gòn. Đúng là một cách phối hợp đầy thảm họa.
Cô vô cùng bất mãn với việc ông chủ thớt vừa mới gặp đã chế giễu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào dung nhan và quần áo của phụ nữ, không giống một đại gia chút nào. Thật là uổng phí cho một khuôn mặt kiên nghị và thần thái như vậy.
"Ơ! Cô đừng đi. Để tôi giúp cô xách vali." Chủ thớt bước tới đoạt lấy vali trong tay Đỗ Nhược, cô cướp lại không được nên đành phải đi theo anh ta.
Đỗ Nhược vừa đi vừa ăn kẹo đường, chợt nhớ tới Cố Uyên vừa mới xuất hiện quá đột ngột nên thuận miệng hỏi chủ thớt: "Tại sao Cố Uyên lại xuất hiện ở đây? Nơi này không không giống chỗ mà loại người như anh ấy sẽ đến." Nhìn thoáng qua khung cảnh ồn ào và hỗn loạn xung quanh. Cô càng khẳng định Cố Uyên bỗng nhiên xuất hiện ở đây nhất định là có lý do.
Chủ thớt cũng cảm thấy rất khó hiểu: "Làm sao tôi biết được." Đột nhiên anh ta vỗ đùi: "Có lẽ liên quan đến khu dân cư cao cấp vừa mới xây xong gần đây."
"Sao chứ? Đỗ Nhược không rõ cho lắm, nhìn chủ thớt.
" Khu dân cư kia đã hoàn thành vào năm ngoái nhưng gần đây chủ xí nghiệp mới chính thức cho thuê. Toàn bộ nơi đó đều bố trí theo kiểu tầng phẳng, dành để bán riêng cho những người giàu có đang tìm kiếm trải nghiệm sống kiểu biệt thự nhưng không muốn rời xa thành phố. Không chừng Cố Uyên đã mua một căn hộ ở đó. Dù sao thì cũng gần nơi anh ta đang làm việc. Tôi nghe nói con đường dẫn đến khu dân cư đó đang được mở rộng cho nên tạm thời không có đường đi, chỉ có thể đi vòng qua con phố nhỏ này."
Đỗ Nhược giật mình. Nói như vậy, chẳng phải là lúc nào cô cũng có nguy cơ đụng phải Cố Uyên hay sao?