Đỗ Nhược thành công nhận được tín hiệu thiện cảm từ Đông Thư Nhan, mỉm cười cúi đầu lật cuốn sổ ghi chép trong tay sang một trang mới. Bây giờ nam nữ chính sắp gặp nhau, cô chỉ cần an phận, đừng tham gia làm chuyện xấu như nguyên chủ. Khi nam nữ chính đến với nhau suôn sẻ theo cốt truyện thì sau này cô sẽ không còn lo lắng gì nữa. Đến lúc đó, cô có thể sống cuộc sống đơn giản như ý muốn của mình.
Thẩm Phú Tư và Cố Uyên đều không có thói quen nói chuyện phiếm. Sau khi giới thiệu sơ lược về những người tham gia, cuộc họp chính thức bắt đầu.
"Tiểu Đông, cô lên đi." Người ngồi bên cạnh Đông Thư Nhan khẽ nhắc nhở cô.
Người vừa nói là trưởng phòng phát triển chiến lược, Đông Thư Nhan khẽ gật đầu rồi đứng dậy, thản nhiên vén mái tóc lòa xòa xõa xuống má, nở một nụ cười ngọt ngào, bình tĩnh bước tới màn hình chiếu trong phòng họp.
Máy chiếu đã được khởi động sẵn, khi Đông Thư Nhan trượt con chuột laptop thì trên tấm bình phong màu trắng như tuyết lập tức xuất hiện hình ảnh Powerpoint. Lần này, người thuyết trình về kế hoạch kinh doanh của dự án trên tài liệu Powerpoint là Đông Thư Nhan.
Đông Thư Nhan và nguyên chủ đều là người mới vào tập đoàn công ty nửa tháng trước. Một người tiến vào bộ phận phát triển chiến lược vì năng lực xuất sắc, một người trở thành thư ký bình hoa bên cạnh chủ tịch vì diện mạo xinh đẹp có sức áp đảo mọi người. Lần này, sau khi Thẩm Phú Tư đề xuất ý tưởng dự án mới, Đông Thư Nhan đã thể hiện tài năng viết kế hoạch dự án dựa trên cơ sở đó, và được Thẩm Phú Tư đánh giá cao.
Tại một cuộc họp quan trọng như vậy, việc một cô gái trẻ mới vào thuyết trình trên Powerpoint đúng là có chút mạo hiểm nhưng Thẩm Phú Tư đã trực tiếp quyết định chọn Đông Thư Nhan làm trưởng nhóm, lý do là ngoài việc Thẩm Phú Tư đánh giá cao năng lực cá nhân của Đông Thư Nhan thì cô ấy còn có ngoại hình nổi bật. Giá trị, khí chất và các điều kiện bên ngoài khác có quan hệ mật thiết với nhau. Xét đến cùng, Thẩm Phú Tư thực sự là một thành viên của hiệp hội ngoại hình. Nhìn vào các nhân viên nữ trong tập đoàn công ty, hầu hết bọn họ đều thuộc trình độ trung đẳng trở lên nếu xét về giá trị nhan sắc, thậm chí cả dì nhân viên quét dọn văn phòng kia cũng là người có tướng mạo đoan chính, khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Nhiều đối tác làm ăn của Thẩm Phú Tư gọi đùa người đẹp trong công ty của ông nhiều như mây.
Rốt cuộc thì Đông Thư Nhan cũng có cơ hội để thể hiện mình trước mặt nam chính.
Đông Thư Nhan có giọng nói tuyệt vời, ý nghĩ rõ ràng, nắm bắt nhịp điệu rất tốt, những người trong cuộc họp nhanh chóng bị lời giải thích của cô ấy thu hút. Đỗ Nhược không khỏi len lén nhìn Cố Uyên. Lúc này, Cố Uyên đang chăm chú nhìn vào màn chiếu và màn hình trước mặt Đông Thư Nhan, ánh mắt sáng lên. Đỗ Nhược nghĩ, có lẽ bây giờ Cố Uyên đã có cảm giác khác đối với Đông Thư Nhan.
Đỗ Nhược chỉ thoáng liếc về phía Cố Uyên mà không dám nhìn lại lần nữa, cô không muốn bị nam chính bắt gặp nữa, cô dành hết sự quan tâm cho Đông Thư Nhan. Đỗ Nhược là người đúng mực và hiểu chuyện, nhập gia tùy tục, trước khi có khả năng rời khỏi công ty, cô quyết định chăm chỉ làm một thư ký có tư cách. Vì vậy Đỗ Nhược cầm bút bắt đầu ghi chép cuộc họp.
Ngay sau đó, Đỗ Nhược cảm thấy không ổn, cô có thể hiểu từng lời Đông Thư Nhan nói, nhưng cô không thể hiểu nó có nghĩa là gì, vì cô không hiểu rõ nên đã ngừng ghi chép, thậm chí ngồi ngẩn người ra ở bên dưới.
Những thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo, khi mi trên và mi dưới không thể tách rời, Đỗ Nhược cảm thấy mình như đang xoay quanh trong bóng tối, xoay rất nhanh, trước mặt lại xuất hiện ánh sáng, nhưng một lúc sau, ánh sáng lại biến mất.
Ngồi xéo đối diện với Thẩm Phú Tư là Cố Uyên, dù đã chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ nhưng anh vẫn không nhịn được vô tình cúi đầu nhìn xuống Đỗ Nhược, cảm thấy có mấy phần đáng yêu và mới mẻ. Lúc đầu, Cố Uyên nghe theo các trưởng bối sống chung với Đỗ Nhược. Lúc đó, Đỗ Nhược lúc nào cũng quan tâm đến ngoại hình của mình, ngày nào cũng trang điểm hoặc soi gương, trên mặt lúc nào cũng trang điểm hoàn hảo như mặt nạ, cả người giả tạo đến mức chán ghét. Nhắc mới nhớ, Đỗ Nhược là người không quan tâm đến hình tượng của chính mình, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy. À, không thể nói là lần đầu tiên, trước khi bước vào phòng họp, anh đã nhìn thấy Đỗ Nhược trợn to mắt. Nghĩ đến đôi mắt khoa trương khinh thường đó, anh không khỏi mỉm cười. Cô ấy biểu lộ sự bất mãn đối với anh sao?
Không thể ngủ được! Ngủ gật trong trường hợp này chính là gây khó dễ cho công việc của mình! Tỉnh lại sau cơn buồn ngủ, Đỗ Nhược giả vờ vô tình làm rơi bút, nhân cơ hội cúi xuống nhặt bút, dưới sự che chắn của bàn hội nghị, cô ngáp một cái thật to, rồi lắc đầu hai cái, sau đó đưa tay lên xoa mạnh lên mặt, lập tức cảm thấy lòng bàn tay và đầu ngón tay có một lớp trơn. Đưa tay ra xem thì thấy vốn dĩ lớp kem nền trên mặt đã bị cô xoa xuống không ít.
Vẻ mặt Đỗ Nhược đau khổ, vừa xuyên qua đã trực tiếp đối mặt với sự tàn khốc của nam chính, còn chưa kịp soi gương, thật sự không biết khuôn mặt nguyên chủ đã được tráng một lớp dày như vậy, nhìn cái phấn nền này, chỉ sợ rằng mắt cũng được trang điểm rất đậm. Cũng may cô chưa kịp dụi mắt, nếu không chắc cô sẽ xấu hổ trước mặt mọi người với hai con mắt gấu trúc. Theo bản năng, Đỗ Nhược nhìn làn da trên tay một chút, trắng trẻo mịn màng. Ừm! Da của nguyên chủ khá trắng, đối với màu da này, cho dù tẩy trang trên mặt cũng không thấy gì.
Sau khi ngồi dậy, tinh thần của Đỗ Nhược tỉnh táo hơn rất nhiều, để bản thân không ngủ gật nữa, Đỗ Nhược bắt đầu vẽ một chút.
Trước khi xuyên sách, Đỗ Nhược là một sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật, chuyên ngành của cô là thiết kế anime. Thường ngày, Đỗ Nhược thích nhất là lấy người thật vẽ thành truyện tranh. Lúc này, cô cũng không có lướt gió tung mây tùy hứng phát huy mà lấy người thực trong phòng họp mỗi người một vẻ để phác họa theo lối truyện tranh.
Khi ánh mắt của Cố Uyên quét qua Đỗ Nhược ngồi phía sau Thẩm Phú Tư một lần nữa, anh ngạc nhiên nhận ra rằng Đỗ Nhược thực sự đã bắt đầu xem xét biên bản cuộc họp một cách nghiêm túc. Lúc này, bài thuyết trình Powerpoint đã gần kết thúc và toàn bộ phòng họp vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ. Chỉ có Đông Thư Nhan đứng ở tiêu điểm trước màn hình chiếu, thu hút sự chú ý của mọi người. Cố Uyên cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy một bên bút của Đỗ Nhược đi như bay trên sổ ghi chép, một bên cô lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Đông Thư Nhan, giống như một vật phát sáng. Trong phòng, ánh sáng không rõ, gương mặt của mọi người đều lộ vẻ u ám, nhưng gương mặt của Đỗ Nhược lại đặc biệt trắng nõn lại phảng phất ánh lên tia sáng lạnh, phối hợp với ánh mắt chăm chú, đã tạo thành một điểm thu hút không thể xem thường.
Cố Uyên lại nghĩ ngay đến lớp kem nền dày cộm không thấy được màu da thật trên mặt Đỗ Nhược, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy buồn tẻ vô vị nên nhàn nhạt nhìn sang chỗ khác.
Với một tràng pháo tay, Đông Thư Nhan bước ra khỏi màn chiếu đi về phía trước. Toàn bộ phòng họp sáng trở lại. Phải nói rằng màn trình diễn của Đông Thư Nhan vô cùng xuất sắc, nhưng những điều này không đủ để bao quát vấn đề cốt yếu nhất của toàn bộ dự án - những sai sót trong mô hình kinh doanh. Người của Cố Uyên bắt đầu nghi ngờ, người của Thẩm Phú Tư tranh thủ biện luận, trong lúc nhất thời lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Cố Uyên và Thẩm Phú Tư vẫn ngồi vững như núi, lặng lẽ nghe cấp dưới bàn bạc, tranh luận.
Đỗ Nhược vừa quan sát nét mặt của mọi người, vừa lướt bút thật nhanh, cô vẽ đến say sưa ngon lành, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đó, sự nhàm chán và buồn ngủ biến mất lúc nào không biết.
Cũng không biết hai bên đang giằng co vấn đề gì mãi chưa xong. Cố Uyên đột nhiên giơ tay lên và làm động tác dừng lại, "Trước hết chờ một chút."
Thẩm Phú Tư nhìn Cố Uyên với một nụ cười lịch sự, "Tổng giám đốc Cố có thắc mắc gì sao?"
Mọi người trong phòng họp cũng bình tĩnh lại và nhìn Cố Uyên.
"Vấn đề mà mọi người đang tranh cãi bây giờ liên quan đến một phần dữ liệu cơ bản. Tôi vừa nghe Phó tổng giám đốc Vương đề cập đến dữ liệu này, không biết Phó tổng giám đốc Vương có còn ấn tượng không?"
Bị nhắc đến tên, Phó tổng giám đốc Vương nhìn hơi khó hiểu, lúc trước khi nói chuyện, ông đã trình bày và giải thích nhiều vấn đề, nhưng ông không nhớ mình đã đề cập đến số liệu cụ thể nào.
"Không sao." Thấy Phó tổng giám đốc Vương không trả lời, Cố Uyên quay sang nhìn Thẩm Phú Tư, "Tổng giám đốc Thẩm, thư ký của anh chắc có ghi lại chứ?
Nghe vậy, Thẩm Phú Tư nhìn về phía Bạch Giai Vũ. Bạch Giai Vũ kiểm tra một chút, trả lời:" Thật xin lỗi, tổng giám đốc Cố, tôi không có ghi lại chuyện giống như vậy, nhưng ngài yên tâm, tôi đã ghi âm lại toàn bộ tiến trình cuộc họp, tôi sẽ tìm kiếm ngay. "
" Không cần phiền phức như vậy, tổng giám đốc Thẩm, không phải anh vẫn còn thư ký sao? "Cố Uyên đưa mắt nhìn Đỗ Nhược," Lúc nãy khi Phó tổng giám đốc Vương phát biểu, tôi thấy thư ký Đỗ viết rất chăm chỉ, chắc chắn sẽ có ghi chép. "
Những người bên Thẩm Phú Tư nghe vậy không khỏi nhìn nhau lắc đầu cười thầm, ngay cả bản thân Thẩm Phú Tư cũng cảm thấy nực cười, ông biết quá rõ trình độ của thư ký mình như thế nào.
Lúc bị nhắc đến tên thì Đỗ Nhược vẫn còn đang" Múa bút thành văn ", không hề hay biết mình đang trở thành tâm điểm chú ý.
" Đỗ Nhược, Đỗ Nhược! "Bạch Giai Vũ bí mật dùng sức đá vào phía sau ghế của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược đang trong trạng thái vẽ tranh đột nhiên bị đánh thức, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, lập tức bối rối.
" Đỗ Nhược, tổng giám đốc Cố nói rằng anh ấy thấy cô ghi chép bài phát biểu của Phó tổng giám đốc Vương. Bây giờ cô hãy tìm dữ liệu liên quan đến bài phát biểu của Phó tổng giám đốc Vương. "Thẩm Phú Tư không tốt khi coi thường thư ký của mình trước mặt Cố Uyên, chỉ có thể nói ra lệnh như vậy.
Trong lòng Đỗ Nhược khóc không ra nước mắt, từ đầu cuộc họp tới giờ cô đều im lặng ngoan ngoãn như gà, vì sao lại còn không buông tha cho cô?
Đỗ Nhược căng da đầu, bắt đầu ấp a ấp úng nói qua loa:" Tôi viết chậm, lúc Phó tổng giám đốc Vương phát biểu, tôi chỉ ghi lại một số điểm quan trọng, cũng không nhớ kĩ càng. "
" Không cần biết cô ghi chép cái gì, cầm tới cho tôi xem. "Thẩm Phú Tư thúc giục.
" Tổng giám đốc Thẩm, tôi viết rất nguệch ngoạc, chỉ có tôi mới hiểu được. "Đỗ Nhược siết chặt sổ ghi chép, chuyện cô vẽ tranh, nhất định không thể để chủ tịch phát hiện ra!
" Không sao, có điều gì không hiểu, cô sẽ giải thích giúp tôi."Thẩm Phú Tư đã có chút nóng nảy. Hôm nay, Đỗ Nhược sao lại như vậy, ông còn có thể không biết được tài nghệ của cô sao? Đến lúc đó, ông ấy nhất định sẽ hỗ trợ cho cô, một mình ông bẽ mặt là được rồi, ngàn vạn lần không thể đưa đến chỗ tổng giám đốc Cố.
Nhanh lên! Thẩm Phú Tư trừng mắt nhìn Đỗ Nhược và ra hiệu cho cô nhanh chóng giao biên bản cuộc họp.
Không còn cách nào, Đỗ Nhược miễn cưỡng giao sổ ghi chép trong tay, lấy hết can đảm chống chọi với cơn bão sắp tới.