Mùa xuân năm đó, khi cô dự hôn lễ tại tại một khách sạn 5 sao, thức ăn ở đó khó nuốt muốn khóc, cô chẳng biết làm gì khác, ngoại trừ tiếp tục thưởng thức món ăn duy nhất có thể nuốt được là món nộm chua ngọt, kết quả là cô bị đau bụng mất 10 ngày, đúng là được chẳng bằng mất. Thật ra ăn dấm không có hại, nhất là khi đã được nấu chín, thành vị chua dịu, ăn rất ngon.
Được ăn ngon, tâm trạng cũng khá hơn.
Sau khi cô quay lại, vài vị khách trên bàn cũng chủ động đến cáo từ Trình Nghi Triết.
Vậy nên cũng dễ nói chuyện hơn.
- Em họ anh đi đâu rồi?
- Thật khó để được em để mắt, sau này anh sẽ dẫn cậu ta đến chào hỏi em.
Anh vẫn ngồi dự vào ghế, tư thế cũng không nghiêm chỉnh như cũ, hai tay đặt tùy tiện, hờ hững nhìn cô.
Cô mỉm cười.
- Anh và em họ anh thật giống nhau.
- Thì sao?
- Bảo sao các anh đều họ Trình.
Anh chỉ biết thở dài oán thán:
- Thật không phải, phát hiện của em, dường như ai ai cũng đều đã biết.
Bạch Nặc Ngôn sặc một cái, buông đũa, không ngừng ho khan.
Trình Nghi Triết lướt mắt nhìn quanh các món trên bàn.
- Đáng tiếc, đều bị em chọc nát rồi.
Cô vừa dứt ho, lại sặc cái nữa, cổ họng vẫn còn hơi ngứa ngứa.
Cô không muốn ăn thêm bất cứ cái gì nữa, hết nhìn đôi đũa, lại nhìn anh.
- Anh ăn no chưa?
Trình Nghi Triết nhíu mày.
- Lát nữa cùng đi tìm xem có chỗ nào bán cây đu đủ không.
- Mua cái đó làm gì ?
Cô vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt anh hứng thú vòng quanh ngực cô.
- Nghe nói ăn cái đó ngực sẽ lớn hơn đấy.
Cô khẽ nghiến răng, nhìn lại ngực mình một chút.
- Có nhỏ hơn nữa vẫn to hơn ngực anh.
Anh lại gật gù.
- Nhưng vẫn chưa đủ lớn để người ta nhìn một cái đã nhận ngay ra là cô nàng ngu ngốc.
Cô lại càng nghiến răng mạnh hơn, đúng là sỉ nhục, thì ra anh ta ngồi chờ ở đây để mắng cô đấy. Có mà anh ngu ngốc ấy.
Cô nổi giận không nhỏ, hô hấp cũng nặng nề.
Trình Nghi Triết cầm lấy áo khoác treo trên ghế, lừ mắt liếc cô.
- Em có đi không nào?
Anh cũng không định đợi lâu hơn nữa,
Cô thở dài một cái, đành đứng dậy, đi theo anh ra ngoài.
Bước ra ngời đại sảnh, cô mới nhận nhiệt độ ngoài trời và nhiệt độ trong phòng vốn không cùng khái niệm. Cô vô cùng căm phẫn, sao vừa xong cô lại cho Uông Đàn về trước, không thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ khoác thêm áo cho cô, đúng là lúc có không trân trọng, mất đi mới tiếc nuối. Được rồi, chẳng qua cô không muốn Uông Đàn biết quan hệ giữa cô và Trình Nghi Triết, lí do vì sao đến chính bản thân cô cũng không muốn tìm hiểu kỹ, đại khái là lòng cô muốn giữ lại một góc nhỏ - những chuyện chỉ thuộc riêng cô, cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Trình Nghi Triết đứng tựa bên cạnh cô, hơi liếc nhìn cô, ánh mắt thâm trầm lại chuyển sang hàng xe đỗ bên ngoài, không có động tác gì.
Hai tay cô ôm ngực, mấy cái xe kia thì đẹp gì chứ, không biết bây giờ cô đang rất lạnh không.
Ánh mắt cô không ngừng gắt gao đuổi theo cái áo khoác anh cầm trên tay, sao anh ta không ga lăng – dù chỉ một chút chứ?
Trình Nghi Triết chẳng hiểu vô tình hay cố ý bỏ qua ánh mắt rạo rực như lửa của cô, vẫn đứng yên, không có bất kỳ động tác khác.
Cô bỗng tủi thân nhớ lại một câu Tiểu Kiều từng nói với cô: “ Khi cảm thấy rất lạnh, hãy tự nói với bản thân, tôi không lạnh chút nào, tự nhiên sau đó sẽ không thấy lạnh nữa”
Cô liếc mắt, nhóc Tiểu Kiều mới có 4 tuổi, cô sao lại tin lời nói của một đứa trẻ chứ.
Cuối cùng Trình Nghi Triết cũng đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người cô, lướt mắt quét một vòng từ trên xuống dưới khiến người ta phát rét.
- Em rất lạnh à?
Không lạnh, không lạnh chút nào, có khí phách đương nhiên phải nói như vậy.
Nhưng khí phách đó, chỉ người không lạnh mới có.
Cô đáng thương mở miệng:
- Rất lạnh.
Anh gật đầu.
- Có như vậy mới nhớ kỹ bài học này.
Bạch Nặc Ngôn trợn mắt há mồm nhìn Trình Nghi Triết cầm áo khoác ung dung bước về phía cái ô tô của anh ta.
Cô khẽ nghiến răng, đáng lẽ anh ta phải ân cần cầm áo của anh khoác lên người cô chứ? Được rồi, không phiền anh đại giá quang lâm, anh có thể đưa áo cho cô, để tự cô mặc vào cũng được mà, không thì hỏi làm gì chứ, lãng phí vẻ mặt của cô, lừa gạt tình cảm của cô.
Trình Nghi Triết bước vài bước rồi quay lại hỏi:
- Em có định gọi xe không?
Lúc này cô mới chạy lên, rất nhanh chui vào trong xe, mang theo căm giận.
Bật điều hòa , bật điều hòa lên.
- Thì ra em rất lạnh nhé.
Anh làm như lúc này mới chợt nhận ra.
Cô trợn mắt nhìn anh thật lâu.
- Em nóng đến mức mô hôi đầm đìa đấy, được chưa?
- Vậy à, anh chỉnh sai nhiệt độ rồi, đáng nhẽ phải để thấp hơn chút nữa.
- …
Bạch Nặc Ngôn vô cùng tức giận, suốt quãng đường trên xe cô không nói thêm một câu nào. Dĩ nhiên, Trình Nghi Triết cũng chỉ dọa cô, không hề hạ nhiệt độ trong xe xuống. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn canh cánh, đi cả chặng đường cô vẫn không thể nguôi giận.
Nhưng cô vừa nhận ra, cô càng giận, Trình Nghi Triết lại càng vui.
Trên thế giới này thì ra còn rất nhiều người biến thái nhé, cô vẫn chưa phải là người bụng dạ xấu xa nhất.
Cho nên khi đến Vân Thành, vừa xuống xe, cô liền thay đổi thái độ. Cô không được tức giận, ngàn vận lần không được tức giận.
Cô tự nhủ: cô không tức giận, cô không tức giận, cô tuyệt đối không hề tức giận.
( chị ơi, anh ý không chỉ sung sướng nhìn một mình chị tức giận đâu chị ạ, người ta không chỉ là cao thủ trên giường ngủ đâu nhé, ghen cao thủ đấy)
Hướng một nụ cười về phía Trình Nghi Triết:
- Hôm nay anh nhắm vào em như vậy, không phải đang ghen chứ?
Cô cố tình lung la lung liếng, Trình Nghi Triết đuổi cô ra.
- Anh không có khẩu vị giống em đâu, em có khuynh hướng tự ngược đãi đấy.
- Ai cơ?
Cô lại càng làm bộ dễ dãi.
- Người em họ của anh đúng là tuấn tú lịch sự nhé, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn học thức có học thức.
Trình Nghi Triết gật gù, bấm thang máy, chậm rãi mở miệng.
- Em họ anh nói em không đoan trang, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Cô nổi giận, bước vào thang máy.
- Em họ anh cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn là có vấn đề.
Trình Nghi Triết gật đầu.
- Hơn nữa còn không biết thưởng thức.
Anh động thủ kéo chiếc váy trễ vai tụt xuống khỏi ngực cô, lộ ra đôi nhũ hoa trên rãnh ngực sâu.
- Có như vậy, may ra em họ anh mới có chút hứng thú.
Cô xóa mọi dấu vết, tuyệt đối không thèm nhìn anh.
Trình Nghi Triết không để cho cô thực hiện toan tính của mình.
- Dù sao em vẫn đủ thông minh để không làm vậy.
Khen cô cơ đấy? Cô cực kỳ nghi ngờ.
- Thông minh?
Anh cười:
- Nếu không sẽ lộ ra miếng dán ngực đấy, cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Cô nổi giận, cô thật sự muốn cho anh một cước, kết quả là người này đã trốn rất nhanh, thoắt cái đã ra khỏi thang máy.
Vừa vào phòng, cởi giày, đi đi lại lại vài vòng mới nguôi lửa giận trong lòng, sau đó chạy lại bên cạnh Trình Nghi Triết.
- Có thật em họ anh nói thế không?
- Nói gì cơ?
Anh vừa mở máy tính, vừa nhìn cô.
- Chuyện anh vừa kể ý.
- Anh quên mất rồi.
Cô nhìn anh hồi lâu.
- Rốt cuộc Trình Nghi Bắc là kiểu người thế nào?
- Em có hứng thú với anh ta?
- Tất nhiên, em luôn luôn có hứng thú với đàn ông dễ nhìn.
- Anh cũng có thể giúp em.
Tâm tình Trình Nghi Triết rất tốt.
- Yêu cầu của em họ anh với khác phái cũng thấp thôi, chính là kiểu phụ nữ hiền thục, ăn nói nhẹ nhàng, có thể nấu ăn, tôn trọng người lớn, vừa biết điều vừa hiểu lòng người. Em thỏa mãn được điểm nào chứ?
- Em điểm nào cũng thỏa mãn.
Trình Nghi Triết càng cười thành tiếng.
- Còn một điểm quan trọng, nhất định không có khuynh hướng SM nhé.
Anh mở toang cúc áo, để lộ ra lồng ngực của mình, tất cả đều là dấu răng cùng vết cào.
- Bạch Nặc Ngôn, em xem lại một chút những việc tốt em đã làm đi nhé.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng xoay người.
- Em không nhìn thấy gì hết, em không làm gì hết.