• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 23.

Dật Thanh Thích vuốt ve lưng Huyền Ngôn Nặc, cũng dần dần nhắm mắt lại đi ngủ.

Đợi đến khi Dật Thanh Thích tỉnh lại thì đã là hoàng hôn từ lâu. Nhìn thiên hạ trong lòng đang ngủ say sưa, hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức dậy. Dật Thanh Thích lấy tay khởi động nửa người trên, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngủ say của Huyền Ngôn Nặc, nhịn không được vươn tay khẽ lướt nhẹ theo đường viền của khuôn mặt. Huyền Ngôn Nặc cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, chui sâu vào trong lòng Dật Thanh Thích trốn tránh, hai chân ý định quấn lên thắt lưng Dật Thanh Thích lại bị đau đớn kích thích mà tỉnh lại. Dật Thanh Thích nằm xuống, sờ đầu Huyền Ngôn Nặc, ôn nhu hỏi: “Tỉnh? Cảm giác thế nào? Phía dưới… khụ… đau không?”

Huyền Ngôn Nặc dụi dụi cặp mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, lại chui vào lòng Dật Thanh Thích, trong miệng lầm bầm nói muốn ngủ thêm chút nữa, mệt chết đi các loại. Dật Thanh Thích cười khổ vỗ lưng Huyền Ngôn Nặc, ôm chặt lấy y.

Huyền Ngôn Nặc đột nhiên mở miệng: “Rất đau…”

Dật Thanh Thích cố ý hỏi: “Cái gì?”

Huyền Ngôn Nặc mặt đỏ lên, chôn chặt mặt vào ngực Dật Thanh Thích, nói: “… Phía dưới…”

Dật Thanh Thích ha ha nở nụ cười, vươn tay vỗ lên cái mông yêu kiều của Huyền Ngôn Nặc, nói: “Lần đầu tiên mà, đau là rất bình thường, sau này sẽ thành thói quen.”

Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu sợ hãi hỏi Dật Thanh Thích: “A? ! Còn có… Sau này… Cái kia… Sau này có thể không làm hay không… Loại sự tình này… Rất đau… Sau này còn không biết có thể tiếp nhận hay không…”

Dật Thanh Thích nghiêm mặt nói: “Có, nhất định có thể tiếp nhận. Hơn nữa nha, loại chuyện này sao có thể không làm chứ? Đây là gia vị cần phải có trong sinh hoạt vợ chồng của chúng ta sau này nha.”

“… Gia vị…” Huyền Ngôn Nặc khóc thảm dài mặt chon đầu vào lòng hắn.

“Thiếu gia, hoàng thượng, ăn cơm thôi.”

“… Ừm…” Nghe được tiếng gào ngoài cửa, Huyền Ngôn Nặc vô lực đáp lại một tiếng.

Dật Thanh Thích ôm lấy Huyền Ngôn Nặc tựa vào trước ngực của mình, giúp y mặc lại quần áo rơi lả tả trên mặt đất. Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt tâm không cam lòng không nguyện lầm bầm: “Lúc ngươi dùng tay khuấy lộng ở bên trong ta chỉ có ý nghĩ muốn đá ngươi một cước… quá khó tiếp nhận…”

Dật Thanh Thích lén lút lau một trận mồ hôi.

Huyền Ngôn Nặc vừa di động thân thể một chút, mặt liền đỏ bừng căng trướng, không dám lại cử động thêm.

“A? Tiểu Nặc, sao rồi?” Dật Thanh Thích thấy Huyền Ngôn Nặc ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, lòng hiếu kỳ không khỏi nổi lên. Huyền Ngôn Nặc cứng ngắc quay đầu, nhìn Dật Thanh Thích nói: “Cái kia… Ngươi đi trước ăn cơm đi… Thuận tiện giúp ta nói một câu… Ta muốn tắm, đợi lát nữa ta sẽ ra ăn.”

“Tắm? Có muốn ta giúp ngươi tẩy hay không?” Dật Thanh Thích mang theo biểu tình đặc biệt háo sắc, một bên mặc quần áo một bên hỏi y.

“Không cần! Ngươi đi ăn đi!” Huyền Ngôn Nặc đẩy Dật Thanh Thích mới mặc được một nửa quần áo xuống giường, “Dù sao ngươi đi nói một chút là được. Một chút nữa ta lập tức đến.”

“… Tiểu Nặc, ” Dật Thanh Thích ngồi dưới đất chỉnh lý lại quần áo, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi không phải là có bí mật không thể cho ai biết chứ? Mới không chịu để ta giúp ngươi tẩy?”

Huyền Ngôn Nặc liều mạng lắc đầu.

“Thực sự không có?” Dật Thanh Thích đứng lên đi về phía trước, nheo lại con mắt hỏi.

“… Éc… Ta là muốn tắm… Phía dưới… Cảm thấy dính dính khó chịu… Cho nên muốn tắm rửa, cứ như vậy đi.” Huyền Ngôn Nặc lùi về phía giường, thành thực trả lời.

Nghe được Huyền Ngôn Nặc nói như vậy, hắn mới nhớ tới sau khi bắn ở bên trong hắn còn chưa giúp Huyền Ngôn Nặc tẩy trừ thân thể. Lỡ như sinh bệnh thì sẽ không hay. Vì vậy hắn nói: “Tiểu Nặc… Ngươi biết nên tắm như thế nào sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK