• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 25.

Dật Thanh Trí khóc không ra nước mắt…

Trong phòng, Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt xanh xao ngồi ở trong bồn tắm, Dật Thanh Thích cũng ngồi ở trong bồn tắm. Càng quá đáng hơn chính là Dật Thanh Thích lấy danh là tắm, vô cùng hài lòng mà đụng chạm lên người Huyền Ngôn Nặc, chỗ đó cũng sờ, mà bản thân bởi vì đau đớn mà không thể phản kháng, chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn hắn.

Bỗng nhiên, Dật Thanh Thích ngẩng đầu: “Tiểu Nặc, ta muốn phân tán hậu cung.”

“A?” Không kịp thu hồi đường nhìn Huyền Ngôn Nặc bị hù dọa, hoang mang rối loạn cúi thấp đầu, điều chỉnh tốt tâm tình rồi hỏi, “Vì sao?”

“Ừm… Ta không muốn cho ngươi chịu uất ức.”

“Thế nào là sẽ chịu uất ức?”

“Hai, ” Dật Thanh Thích thở dài, cúi đầu nói, “Ngươi phải biết rằng, trong hậu cung của ta có không ít cái phi tần. Ngươi… Hẳn là biết, hậu cung bình thường để tranh đoạt tình cảm mà độc hại các phi tử, thủ pháp cũng rất hung ác, ta cũng không nghĩ ra… Ngày nào đó không biết chừng lại thấy được thi thể của ngươi…”

Huyền Ngôn Nặc không nói gì nhìn Dật Thanh Thích, một lát sau mở miệng nói: “Vậy phải phân tán hậu cung a? Vậy không phải đối với các nàng đều rất không công bằng sao? Các nàng thiên tân vạn khổ mới vào được cung, lẽ nào lại bởi vì một câu ‘Phân tán hậu cung’ của ngươi liền lập tức rời đi hay sao? Thứ nhất, các nàng sẽ không muốn; thứ hai, các nàng ra cung thì phải đi đâu đây? Ai sẽ thu lưu bọn họ? Còn có ~ phi tử ở hậu cung của ngươi lại nhiều như vậy, ngươi có thể ứng phó được hết sao, cẩn thận một ngày đêm tinh tẫn nhân vong.” Nói xong, Huyền Ngôn Nặc trợn mắt xem thường.

“Ta sẽ an bài nơi ở cho các nàng. Nếu không muốn, tìm người tha đi ra ngoài, nhất định phải đi, nói chung, hậu cung ta nhất định phải phân tán. Huống chi, dù sao đi nữa… Hàng năm đều sẽ có một lần chỉnh đốn hậu cung, năm nay còn không có, vậy lấy cớ này mà phân tán hậu cung hẳn là cũng không tệ lắm.”

Huyền Ngôn Nặc thấy Dật Thanh Thích kiên định, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, cúi đầu nghịch nước. Dật Thanh Thích cầm tay y, tiếp tục: “Có điều… Hoàng hậu phải lưu lại. Dù sao nàng là quốc gia chi mẫu, không thể để nàng rời đi.”

“Ừm.” Huyền Ngôn Nặc đơn giản trả lời một câu, từ trong nước đứng lên, bắt đầu mặc quần áo. Dật Thanh Thích cũng vội vã đứng dậy, sau khi mặc xong quần áo liền lôi kéo Huyền Ngôn Nặc đi ra phòng ngoài của y. Tay Huyền Ngôn Nặc bị Dật Thanh Thích nắm chặt trong tay, cùng hắn song vai bước đi, y nhịn không được nói: “Dật, ta mong muốn ngươi có thể suy nghĩ lại.”

“Hả? Nghĩ cái gì?” Dật Thanh Thích quay đầu nhìn Huyền Ngôn Nặc.

“Chính là phân tán hậu cung ấy.”

“Ta nhất định phải phân tán hậu cung. Không có gì phải nghĩ nữa.”

“Thế nhưng… Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi muốn phân tán hậu cung, ngươi muốn các nàng tiến cung để làm gì? Như thế có công bằng đối với các nàng hay không? Tốt với các nàng ư? Chính là còn có một đám người ngươi cũng không có sủng hạnh qua, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có bố thí cho các nàng, ngươi nghĩ tới các nàng chưa?”

Dật Thanh Thích cất cao âm lượng: “Là các nàng muốn tiến cung, ta căn bản là không nghĩ muốn các nàng. Huống chi phân tán các nàng không phải tốt hơn việc lưu các nàng lại trong hậu cung để đấu đá nhau đến đầu rơi máu chảy hay sao? Đi ra ngoài có thể còn có thể sống sót, ở trong cung dù cho các nàng không chiếm được sủng hạnh, cũng phải cả đời sống trong cái ***g giam ấy! Căn bản ra không được! Ngươi có biết hay không có bao nhiêu phi tử của ta ở hậu cung ngóng trông hoàng đế nhanh nhanh phân tán hậu cung, các nàng có thể đi ra ngoài tìm kiếm như ý lang quân của chính mình, ta sai rồi sao? Ta có chỗ nào không nghĩ cho các nàng? Lẽ nào ta phân tán hậu cung là sai sao?”

“Nếu như trong hậu cung của ngươi có người rất yêu rất yêu rất yêu ngươi thì sao?”

“Ta không thương nàng. Ta chỉ sủng ái người, từ trước đến giờ chưa bao giờ yêu người.”

Chỉ sủng ái người, từ trước đến giờ chưa bao giờ yêu người.

Thảo nào.

“Khó trách ngươi nghĩ phân tán hậu cung là tốt cho các nàng.”

Huyền Ngôn Nặc lưu lại một câu này, gạt tay Dật Thanh Thích ra, một mình đi tới đại đường. Dật Thanh Thích theo sát phía sau đi tới đại đường. Hai người đều tự ngồi vào chỗ, một câu cũng không nói. Huyền Nghị thấy bọn họ trên mặt đều có nét giận dữ, liền thanh họng hỏi: “Này… Các ngươi làm sao vậy?”

Dật Thanh Trí tiến đến bên tai Huyền Nghị, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có phải đồ ngốc không, vừa nhìn là biết cãi nhau rồi.”

“…” Huyền Nghị hung dữ trừng y.

“Tiểu Nặc? Làm sao vậy?” Huyền Ngôn Nhược ở bàn dưới nhẹ nhàng lắc cánh tay Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc quay đầu nhìn Huyền Ngôn Nhược, lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK